Hơn nửa đêm còn bị đá đến bò tường, Du Thư cảm thấy mình hẳn chính là nam chính xuyên thư thảm nhất trong lịch sử, thực sự không hề có tí tôn nghiêm nào.
Nam chính xuyên thư nhà khác đều là một đường vượt mọi chông gai đi lên đỉnh cao nhân sinh nhìn vai ác bị nghiệp quật, nhưng chỉ có hắn, không chỉ phải cùng nam chính gốc đi làm gay, mà còn bị lãnh đạo cấp trên nửa đêm xách lên tẩn cho một trận.
Thảm nhất chính là, hắn còn không dám giải thích cho bản thân lý do vì sao lại phải bỏ chạy.
Nếu như để Ảnh Thủ đại nhân biết được chuyện mình thông đồng Vương gia, xác suất rất lớn sẽ bị hắn cắt phăn tiểu bảo bối ở phía dưới.
Mặc dù hiện tại cốt truyện và nam chính đều đã tan nát thành như vậy, nhưng tâm thái của Du Thư vẫn cực kỳ tốt, dẫu sao chuyện cũng đã rồi, muốn cứu cũng không có hy vọng cứu lại, còn không bằng cứ nằm xuống hưởng thụ một phen.
Hắn thậm chí còn có tâm tình mà lại uống thêm hai ly nữa, ngày tháng dài hay ngắn đều phải trải qua, ai mà không có một ngày phải ra đi, Vương gia cũng khá tốt, vừa đẹp trai vừa có tiền, lại còn là bàn tay vàng lớn nhất trong quyển sách này, không có gì không tốt cả.
Ai.
Du Thư cảm thấy mình có khả năng cũng không phải là một thẳng nam thuần túy, có lẽ trong xương cốt vốn đã cất giấu thuộc tính gay cũng không chừng?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Tay trái Tiêu Vị Tân chống cằm, ngồi trên ghế đá trong đình hóng gió đọc sách, y rất thích khoảng thời gian yên tĩnh sau giờ ngọ này, Tiểu Thư an tĩnh bồi bên cạnh mình, như vậy y đều có thể luôn nhìn thấy hắn.
Du Thư bừng tỉnh từ trong những suy nghĩ miên man, xoay người mà xụ mặt nói: “Đang học tập kinh nghiệm.”
“Hửm?” Tiêu Vị Tân nhướng mày, cười như không cười hỏi hắn: “Vậy ngươi học như thế nào rồi?”
“Cũng khá nhanh.” Du Thư nghiêm túc trả lời, “Thuộc hạ đang cân nhắc xem phải làm thế nào để cùng Vương gia nói chuyện yêu đương.”
Tiêu Vị Tân: “……”
“Chúc việc học của ngươi sẽ có thành tựu.”
Lời này của Du Thư thật sự không phải nói giỡn, hắn đích xác có ý định muốn học tập cách thức để lấy thân phận người yêu mà đối đãi với Vương gia nhà mình.
Trước kia khi Du Thư vẫn còn là một thẳng nam sắt thép một lòng hướng dương, mỗi lần nhìn nam chính nhà mình, hắn đều ước gì y có thể lập tức soán vị lên làm hoàng đế, sau đó dâng hết thảy những thứ tốt nhất thế gian đến trước mặt y, nhìn y từng bước một trưởng thành thành bộ dáng ưu tú nhất, ngẩng đầu nhìn y quân lâm thiên hạ.
Nhưng hiện giờ Du Thư lại cảm thấy, nếu mình đã nói muốn cùng y thử yêu đương, vậy hắn phải liền nhanh chóng thay đổi tâm thái của mình, phải coi y như bạn trai mà đối đãi.
“Nhìn chằm chằm bổn vương lâu như vậy, đã có tâm đắc gì chưa?” Tiêu Vị Tân buông sách xuống trêu ghẹo hắn, Tiểu Thư không hề biết rằng hắn đang nhìn mình đến độ hai má đều đỏ lên, nhưng vẫn còn ra vẻ đứng đắn mà làm bộ bình tĩnh, thực sự quá đáng yêu.
Du Thư cho một lời khen chân thành: “Vương gia lớn lên tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng.”
Tiêu Vị Tân cười khẽ, trong mắt một mảnh ôn nhu: “Vậy…… ngươi cũng cảm thấy ta đẹp sao?”
“Thuộc hạ cảm thấy đẹp.” Mặt Du Thư lại đỏ lên, biệt nữu muốn dời tầm mắt đi để giảm bớt sự xấu hổ của mình, rồi lại sợ làm như vậy sẽ khiến Vương gia hiểu lầm là hắn không muốn đối mặt, đành phải cố chấp mà duy trì tư thế kia, lòng bàn tay đều thấm ướt mồ hôi.
Ý cười trong mắt Tiêu Vị Tân càng sâu, y giơ tay vẫy một cái, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Du Thư cố gắng bình ổn tinh thần ngồi xuống sát bên cạnh y, càng tới gần lại càng ngửi thấy mùi đàn hương truyền đến từ trên người của Tiêu Vị Tân, đó là huân hương mà y quen dùng, Du Thư làm một ảnh vệ, đương nhiên là rất quen thuộc đối với mùi hương này.
Chỉ là trước kia thời điểm ngửi thấy mùi huân hương này, hắn đơn thuần chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, nhưng hiện giờ không hiểu vì sao lại có một loại cảm giác e lệ, Du Thư có chút không được tự nhiên, tay chân cũng không biết phải đặt ở đâu.
“Tiểu Thư, nhìn ta.” Tiêu Vị Tân ôn nhu nhìn hắn.
Du Thư hai mắt nhìn thẳng mà quay đầu sang, nỗ lực làm cho bản thân không quá luống cuống, khô khốc nói: “Vương gia.”
Chết mất, như này về sau ra cửa không thể nói mình là thẳng nam nữa rồi.
Thẳng nam sắt thép nào lại vì một nam nhân khác mà mặt đỏ tim đập kia chứ?
Vương gia nhà bọn hắn thật sự là quá đẹp, chẳng trách hắn không nhịn được.
Có lẽ người bị mê hoặc không chỉ có mỗi mình hắn, Tiêu Vị Tân không kiềm lòng được mà tự mình ghé tới.
Có được kinh nghiệm hôn môi không tính là hoàn mỹ đêm hôm đó, nụ hôn lần này của y đã thuần thục hơn rất nhiều, ít nhất còn biết phải cạy môi Du Thư ra.
Du Thư vô cùng khẩn trương, nhắc nhở bản thân lúc này phải nên bảo trì lý trí, nhưng khi đối mặt với cảm xúc, hắn lại không nhịn được mà trầm mê vào trong đó.
Đầu óc của hắn dần dần trở nên mê muội, đôi tay vô thức choàng lấy cổ Tiêu Vị Tân, chìm đắm vào nụ hôn dịu dàng của y, hai người ngồi trong đình hóng gió dưới ánh mặt trời chính ngọ, hưởng thụ thời khắc ái muội chỉ thuộc về những kẻ mới biết yêu, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Đối với một đôi tình lữ vừa mới xác lập quan hệ, vẫn còn trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau mà nói, tiếp xúc da thịt tuyệt đối chính là con đường nhanh nhất giúp mối quan hệ cấp tốc thăng hoa, mấy thứ như sướng lưu tán phiếm tìm hiểu lẫn nhau đều là việc thừa thãi, hôn vài lần còn hữu dụng hơn đi ăn một vạn bữa cơm, nếu như tiến tới giai đoạn giao lưu chiều sâu ở trên giường, sợ là ngay ngày hôm sau liền dám thành thân.
Kỹ thuật hôn của Du Thư cực kỳ trúc trắc, Tiêu Vị Tân cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng bọn họ đều không chê người kia.
Hưởng thụ xong những nụ hôn lâu dài lẫn nhỏ vụn, Tiêu Vị Tân buông hắn ra, hai người đều có chút mặt đỏ tai hồng.
Cuối cùng Du Thư vẫn là người bật cười trước.
Hóa ra cũng không chỉ có mỗi một mình hắn là khẩn trương vô thố, mà Vương gia nhà hắn cũng là một mao đầu tiểu tử, chẳng qua chỉ đang cố giả vờ trấn định mà thôi.
Khi hắn cười rộ lên mi mắt cong cong, trong mắt đều là phong tình, Tiêu Vị Tân thích nhìn hắn cười, luyến tiếc đến độ không muốn chớp mắt.
Nhưng vẫn cứ có người không có ánh mắt, một hai phải chạy tới quấy rầy khoảng thời gian ở chung tốt đẹp của đôi tiểu tình lữ.
Na Tô Đồ quả thực chính là một cái chày gỗ hình người, tùy tiện từ nơi xa chạy tới: “Tiểu Thư ta tới rồi!”
Trong lòng Du Thư run lên, hệt như tên ăn trộm mà hỏa tốc đứng dậy trở lại chỗ đứng tiếp tục làm phông nền, sợ bị người khác nhìn ra cái gì.
Tiêu Vị Tân phi thường bực bội, mắng: “Ai cho phép ngươi tiến vào? Kỳ Hàn chết đi đâu rồi?”
“Đừng trách hắn mà.” Na Tô Đồ cười tủm tỉm xốc mành hoa lên mà đi vào, “Hắn bị ta đánh ngất xỉu, lúc này hẳn là còn đang nằm trên đất.”
Loại người như Na Tô Đồ thật khiến người khác không nắm rõ tính tình, hắn ngoài miệng nói muốn hợp tác, nhưng thái độ cứ thoáng chốc là lại biến đổi, trông tựa như không hề có thành ý gì, Tiêu Vị Tân phiền nhất là phải nhìn thấy hắn, tất nhiên cũng không muốn cho sắc mặt tốt, “Nếu ngươi còn dám ra tay với người của ta, đừng trách ta xuống tay giết ngươi.”
“Biết rồi biết rồi.” Na Tô Đồ ngồi xuống, một đầu tóc xoăn màu đen nhánh tùy ý xả ra, ánh mắt dừng ở trên người Du Thư đang đứng ở một bên, nghiền ngẫm nói: “Các ngươi ở đây làm chuyện không đứng đắn gì? Môi của tiểu mỹ nhân đều sưng lên rồi.”
Tiêu Vị Tân thấy hắn trêu đùa Du Thư, không chút do dự ném cái ly trong tay mình về phía Na Tô Đồ, nhưng lại bị hắn vững vàng tiếp được: “Đa tạ Vương gia thỉnh trà.”
“Có việc liền nói, không có việc gì thì mau cút.” Tiêu Vị Tân lạnh lùng tống cổ hắn, không muốn động thủ ở trong viện nhà mình.
Na Tô Đồ đặt cái ly xuống không chạm vào nữa, cười khẽ mà nói: “Không có việc gì thì không thể tới để đi dạo sao? Người Trung Nguyên các ngươi không phải là hiếu khách nhất à?”
“Nơi này của ta không chiêu đãi người rảnh rỗi.” Tiêu Vị Tân không có hứng thú để đôi co với hắn, trước mắt không có chuyện gì có thể khiến y cao hứng bằng việc được cùng Tiểu Thư ở bên nhau thân mật, y căn bản không muốn có bất luận một kẻ nào tới quấy rầy.
Na Tô Đồ vuốt cằm, dùng cặp dị đồng kia mà dạo qua một vòng giữa hai người Du Thư và Tiêu Vị Tân, ước chừng là đã nhìn ra cái gì đó, trong mắt có chút hứng thú: “Cũng không tính là không có việc gì, chỉ là một mình ta ở trong kinh thành kiếm ăn, ban đêm thiếu người làm ấm giường, suốt đêm không thể ngủ yên.”
“Vương gia thiện tâm, không bằng hãy thay ta thu xếp đi?”
“Ta đã sớm coi trọng tiểu mỹ nhân nhà ngươi, chi bằng Vương gia từ bỏ thứ yêu thích mà nhượng cho ta đi? Lần trước bàn bạc nói muốn ngươi thì ngươi không đồng ý, nhưng nếu ta đưa ra lợi thế còn lớn hơn nữa, Vương gia có nguyện ý dứt bỏ hay không?”
“Cút.” Tiêu Vị Tân không cần nghĩ ngợi.
Na Tô Đồ kiêu ngạo cười thành tiếng, “Vương gia quả thực keo kiệt, vì mỹ nhân mà không cần giang sơn sao?”
Du Thư chưa từng gặp qua người nào thiếu đánh như vậy, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc nam hai mà mình nhìn thấy lúc trước có phải là cái thứ này hay không, hắn khi đó chắc là đầu óc có hố nên mới có thể cảm thấy hợp tác với người này là có chỗ lợi.
“Nói chính sự đi.” Na Tô Đồ thành công thu hồi trò thử nghiệm ác liệt của mình trước khi Tiêu Vị Tân sắp sửa bạo nộ, trở mặt nhanh còn hơn lật sách: “Xác thật là có một việc, Vương gia không ngại liền nghe một chút đi.”
Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Đừng có úp úp mở mở.”
“Bút trướng này ta cũng sẽ ghi nhớ, về sau chỉ mong Vương gia chớ quên.” Na Tô Đồ cười nói, “Các ngươi vẫn luôn chú ý chặt chẽ cái lão sắc phôi kia, gọi là gì ấy…… Lý Lương?”
“Ngày mười tám tháng sau, lão sẽ chắp đầu với mật thám của Tam vương huynh ta, ngay tại ngôi miếu hoang nằm ở ngoại ô.”
Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng cho hắn một ánh mắt, “Ngươi làm sao mà biết được? Ngay cả mật thám của ta đều không thấy truyền lại tin tức gì.”
“Ta tất nhiên là có thế lực của ta rồi.” Na Tô Đồ cà lơ phất phơ bắt chéo chân, “Đã bảo rồi, Vương gia chớ có nên xem thường ta.”
Nói xong chính sự, nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn lưu chuyển khắp trên người của Du Thư, hơn nữa còn không chút nào che giấu ý vị lộ liễu trong đó, ánh mắt càn rỡ vẫn luôn chuyển động giữa hai nơi eo và bụng của hắn, cười như không cười mà nghiền ngẫm, thập phần không phải phép, làm cho Du Thư cảm thấy bản thân không khác gì một con heo đã bị lột sạch sẽ sắp sửa bị mần thịt.
Ngón tay hắn hơi giật giật, rất muốn tẩn tên gia hỏa khiến người khác cảm thấy ngứa mắt này một trận.
Uổng phí cho gương mặt tràn ngập phong tình dĩ vực quá mức tuấn lãng kia, suốt ngày chỉ biết làm ba cái chuyện đáng khinh.
“Tiểu Thư thật sự không muốn đi theo ta sao? Chỗ kia của ta thật sự rất lớn, thủ pháp cũng không tồi, ở cùng ta không có chỗ nào không tốt.” Na Tô Đồ không biết xấu hổ mà dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, “Bảo đảm làm ngươi sung sướng dục tiên dục tử, hưởng qua một lần thực tủy biết vị liền không quên được.”
“Tiêu Vị Tân văn văn nhược nhược vừa nhìn là biết, chuyện đó khẳng định là làm không được, đến lúc đó ở trên giường nói không chừng ngươi còn phải đỡ hắn nữa kìa.”
Một tia lý trí trong đầu Du Thư “phựt” một tiếng liền đứt đoạn, hắn cảm thấy bản thân đời này chưa từng có người nào khiến mình phải tức giận ngoài Na Tô Đồ.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Vị Tân, nhận được sự dung túng của đối phương, Du Thư liền không chút do dự nâng tay trái lên, ba cái tụ tiễn thuận thế phóng ra, lao thẳng về phía cái trán của Na Tô Đồ, đồng thời giây tiếp theo hắn liền lập tức dẫm chân, thân ảnh chợt lóe một cái đã xuất hiện ở trước mắt Na Tô Đồ, chủy thủ trong tay vung về hướng cổ của hắn.
Na Tô Đồ tránh đi ba cái tụ tiễn, vừa mới ngẩng đầu liền phát hiện người đã đánh đến trước mặt mình, tránh thoát được lưỡi dao sắc bén kia trong gang tấc mà giơ tay đánh trả, hai người ngươi tới ta đi đánh nhau túi bụi, khiến cho hoa viên mà Họa Xuân đã tỉ mỉ chăm sóc hóa thành một đống đất đá hỗn độn.
Du Thư ra tay vừa nhanh vừa cực kỳ chuẩn xác, giơ tay chém xuống chiêu nào chiêu nấy đều phải lấy mạng, nếu không vì bản thân thực sự có tài, Na Tô Đồ có lẽ đã sớm bị hắn đánh trọng thương.
Mới đầu Na Tô Đồ còn có thể chống đỡ, nhưng qua mấy chục chiêu liền dần dần đuối sức, thực lực của sát thủ xuất thân từ Ảnh Vệ doanh có thể nghiền áp đại đa số những kẻ được gọi là cao thủ mà không cần tốn quá nhiều sức, huống chi Na Tô Đồ cũng chỉ có thể xem như một tên gà mờ.
“Ai da ta sai rồi!” Na Tô Đồ vì bản thân nhất thời miệng tiện mà trả giá đại giới, giữa lúc chạy trốn còn không quên nhận sai xin tha: “Vương gia cứu mạng! Mau quản tiểu mỹ nhân nhà ngươi đi! Nếu ta chết rồi, ngươi sẽ không dễ công đạo đâu!”
Tiêu Vị Tân bình tĩnh cầm ly uống trà, không thèm nâng đầu mà cười lạnh: “Không phải ngươi rất muốn Tiểu Thư sao? Hiện tại không phải là rất hợp ý ngươi à?”
Kẻ nào dám mơ ước Tiểu Thư nhà y, y đều không cần phải tự mình động thủ, một mình Tiểu Thư đã có thể đánh đám gia hỏa đó không bò dậy nổi, Tiêu Vị Tân không nhịn được mà có chút kiêu ngạo.
Không ai có thể tốt được như Tiểu Thư.
Na Tô Đồ bị đá xuống hồ, mà Du Thư thì đang cầm chủy thủ đứng trên bờ thủ hắn.
Ánh mặt trời trọi xuống đầu có chút chói mắt, Na Tô Đồ là một con vịt cạn đến từ vùng đất đại mạc khô cằn nên căn bản là không biết bơi, mực nước chỉ mới đến đầu gối mà hắn còn bị té ngã liên tục.
Khó khăn giãy giụa ngồi dậy, cả người Na Tô Đồ đều ướt nhẹp chật vật không chịu nổi, một đầu tóc xoăn bị nước xối dán chặt vào da đầu, cơ ngực hồn hậu gợi cảm được lớp áo thấm nước miêu tả ra một cách rõ ràng, cực kỳ có sức dụ hoặc.
Hắn nhìn chằm chằm vào Du Thư đang đứng cạnh hồ nước, vì tắm mình dưới ánh mặt trời mà tựa hồ như cũng đang tỏa sáng, lẳng lặng ngắm nhìn hồi lâu.
“Tiểu Thư, kéo ta lên đi, ta không biết bơi.” Na Tô Đồ cà lơ phất phơ nói, cố ý làm như vô tình mà ưỡn cơ ngực của mình lên, tận tình triển lãm dáng người tinh tráng của nam nhân sống nơi đại mạc bọn hắn.
Khẳng định là tốt hơn gấp mấy lần so với Tiêu Vị Tân, chỗ kia của bọn hắn không có nữ nhân nào nhìn thấy mà không mềm chân.
Nhưng mà thẳng nam Du Thư cũng không nhận thấy được sự câu dẫn của hắn, chỉ cảm thấy Na Tô Đồ đây là đang khiêu khích, ánh mắt dừng trên khối cơ ngực to bự kia, nội tâm khinh thường mà hừ một tiếng.
Có cơ ngực thì ghê gớm lắm sao?
Ta cũng có, cởi áo ra hình dạng còn đẹp hơn ngươi nhiều.
Ngươi khoe khoe cái con khỉ ấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...