Sắc trời sẩm tối.
Dưới ánh nến trong phòng tối, Du Thư một thân hắc y ngồi ngay ngắn trước án thư, cầm bút than trong tay múa bút thành văn, nương theo ánh sáng phát ra từ ngọn lửa bé bằng hạt đậu, mơ hồ có thể nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trên mặt hắn, dường như đang làm một chuyện phi thường quan trọng.
‘Ngày nọ tháng nọ năm này’
‘Hôm nay mức độ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện lại đạt trăm phần trăm, Ảnh Thủ đại nhân thập phần vừa lòng, còn nói thẳng ta ngày sau có thể thành đại sự, lấy ta làm gương tốt trước mặt mọi người.
Ta tuy rằng ngoài miệng khiêm tốn một phen, nhưng nói thật, ta cảm thấy hắn nói rất đúng.’
‘Nếu Ảnh Thủ đại nhân có thể thực tế một chút, tỷ như ban thưởng một phần bổng lộc vậy lại càng tốt hơn.’
Thanh niên dưới ánh đèn viết xong những lời này, thân hình chợt khựng lại, sau khi quay đầu đọc qua một lần toàn bộ nội dung, lại cầm bút lên bổ sung thêm một câu.
‘Còn nữa, hôm nay ta tựa hồ lại càng anh tuấn hơn vài phần so với hôm qua.’
Xong việc, hắn vui sướng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hoạt động một chút gân cốt, sau đó ngồi xổm xuống, kéo từ dưới gầm giường ra một cái rương sắt, cẩn thận thả quyển sách nhỏ vào trong, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy trong rương cũng có mấy quyển giống y như đúc, nhưng được đánh số khác nhau.
Một lần nữa khóa kỹ cái rương nhét lại xuống gầm giường, hắn bò lên trên giường, dùng chưởng phong dập tắt ngọn nến, nhắm mắt lại tĩnh tâm bắt đầu ngủ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, mới vừa tờ mờ sáng, Du Thư đã bắt đầu đứng dậy hoạt động, hắn nhanh nhẹn mặc xong bộ y phục giống y chang ngày hôm qua, mở cửa bước ra khỏi gian phòng nhỏ hẹp, đứng bên ngoài hít một hơi thật dài.
Sáng sớm cuối thu không khí thấm lạnh, còn mang theo một ít hơi thở sương sớm, hắn chỉ cảm thấy trong lá phổi phảng phất như đều là hơi nước, cả người đều tươi mát hẳn lên.
Thời cổ đại tuy rằng có một vạn cái không tốt, nhưng chất lượng không khí thì thật sự không còn lời gì để nói.
Một nam tử ăn mặc cùng một bộ hắc y đúng lúc cũng đi ra từ phòng bên cạnh, vừa nhấc mắt đã trông thấy hắn, quen thuộc mà chào hỏi: “Ảnh Tam? Ngươi hôm nay dậy sớm như vậy?”
Hắn quay đầu lại nhìn thấy người ở phía sau, gật gật đầu coi như đáp lại, trên mặt trước sau không hề có biểu tình gì.
Ảnh Tứ duỗi cái eo lười đi tới, vừa ngáp vừa nói thầm: “Nghe nói huấn luyện hôm nay sẽ bị tăng gấp bội, ta cũng quá xui xẻo.”
Du Thư liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua ngươi lười biếng bị Ảnh Thủ đại nhân bắt tại trận, tất nhiên là phải gấp bội rồi.”
“Ngươi không thể nói cho dễ nghe một chút sao? Ai mà không biết Ảnh Thủ đại nhân ưu ái ngươi……” Ảnh Tứ nửa thật nửa giả oán giận, lầm bầm lầu bầu chọc eo Dư Thư, “Ta nói eo của ngươi cũng quá thon rồi.”
Du Thư lãnh khốc tát bay tay hắn: “Đừng tùy tiện động vào eo của nam nhân.”
Mắt Ảnh Tứ trợn trắng: “Ngươi cứ giả vờ đứng đắn đi!”
Khi nói chuyện, những phòng khác cũng lục tục mở ra, các huynh đệ đều thức dậy đi ra ngoài, sau khi chào hỏi nhau liền bắt đầu huấn luyện, gần như không nói chuyện với nhau nữa, dù sao lười biếng thì sẽ phải bị phạt.
Ở Ảnh vệ doanh, thực lực của Du Thư đứng hàng đệ tam, danh hiệu tất nhiên chính là “Ảnh Tam”, những người khác cũng đều dựa theo xếp hạng thực lực mà lấy làm danh hiệu, không hề biết tên thật của nhau.
Chờ đến lúc huấn luyện xong, bọn họ liền kết bạn cùng nhau đến nhà ăn nhỏ dùng cơm, mọi người đều bận bận rộn rộn, không ai nhàn rỗi mà chậm trễ thời gian.
Khoảng thời gian mà Du Thư trông đợi nhất trong ngày chính là giờ cơm, bởi vì đại sư phụ của nhà ăn Ảnh vệ doanh rất biết xào rau, hương vị không thơm ngon gì cho lắm, nhưng chủ yếu là đủ phân lượng, cho thịt chưa bao giờ hàm hồ, không tay run giống như dì căn tin ở trong trường.
Đối với đám người thân thể mới vào tuổi dậy thì ăn uống vô cùng lớn mà nói, phi thường đáng giá cho điểm tán dương.
Sư phụ nhà ăn có khả năng trước kia hành nghề nuôi heo, bữa sáng hôm nay có đùi to, mỗi người hai cái.
Cộng thêm bốn cái màn thầu trắng, hai chén cháo, ba cái tiểu thái(?), một quả trứng gà và một chén bánh, Du Thư nhìn lướt qua mâm đồ ăn của mình, vô cùng hài lòng.
Hôm nay là ngày trực ban của hắn, cho nên hắn cần phải nội trong năm phút giải quyết xong bữa sáng, gật đầu với các huynh đệ khác ý bảo gặp sau, hắn bỏ mâm thức ăn sạch sẽ bóng loáng hơn cả mặt người lại chỗ cũ, nhích người đi tới chỗ của chủ tử, cộng sự hôm nay của hắn là Ảnh Ngũ.
Hai người đi cực nhanh về phía trước trong vương phủ rộng lớn, mũi chân chỉa xuống đất như nhạn quá vô ngân, phải hoàn thành chuyển giao trước khi Vương gia thức giấc.
Ảnh Nhị và Ảnh Bát đã thủ ở bên ngoài cửa phòng một đêm, sau khi Du Thư và Ảnh Ngũ thuận lợi đến trực, bọn họ mới có thể trở về ngủ bù.
Trước khi đi Ảnh Nhị còn xoa xoa đầu Du Thư, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Vương gia sáng nay cảm xúc không tốt, các ngươi chú ý ngàn vạn đừng mắc lỗi.”
Du Thư không được tự nhiên mà giật giật đầu: “Đã biết.”
Trong mắt Ảnh Nhị hình như có ý cười nhàn nhạt, ngay sau đó liền xoay người phóng một cái biến mất trong sân.
Du Thư ngồi xổm dưới cửa sổ kiên nhẫn chờ, thuận tiện nhìn nhìn thời gian, ở trong lòng yên lặng tính giờ.
‘Ba—— hai—— một’
Giây tiếp theo, cửa phòng quả nhiên bị mở ra, một nam nhân bước ra từ trong phòng.
Du Thư là người hiểu quy củ, ảnh vệ thân phận hèn mọn, không được chủ tử cho phép tuyệt đối không thể tự mình ngẩng đầu nhìn, nhưng dù không ngẩng đầu thì hắn vẫn có thể biết được người nọ có bộ dáng gì.
Lăng Vương Tiêu Vị Tân hôm nay mặc một thân bạch trường bào màu trăng non, tóc dài đen nhánh nhu lượng tùy ý để rối tung ở sau lưng, cũng không đội thúc quan giống như những nam tử thành niên khác, điều này liền khiến cho y trông có hơi chút xanh xao, bên ngoài trường bào còn phủ một tầng sa mỏng, bên hông treo khối ngọc phỉ thúy, thân hình cao ráo thiên gầy, tư dung đẹp đẽ quý giá, chi lan ngọc thụ phong độ nhẹ nhàng.
Là mỹ nam đệ nhất kinh thành, Lăng Vương điện hạ đích xác có thể đảm đương danh hào này.
Khuôn mặt y tú lệ tuấn mỹ, mặt mày trong sáng như họa, vừa không âm nhu như nữ tử, lại không dương cương như nam tử tầm thường, cho nên bất kể là nam hay nữ khi nhìn thấy y cũng đều có chút mơ màng, nếu không phải vì y hàng năm ốm yếu triền miên trên giường bệnh, sợ là người đến hậu viện vương phủ tự tiến chẩm tịch sẽ nhiều đến mức có thể phá đổ tường thành.
Đúng theo lời của Ảnh Nhị, hôm nay Lăng Vương điện hạ tâm tình xác thật không hề tốt, sáng sớm vừa mở cửa đã cau mày, nhìn ai cũng không vừa mắt, ngay cả thị vệ ngày thường kề cận là Kỳ Hàn và Vọng Trần cũng không dám nhiều lời thêm một câu, sợ rước vạ vào người.
“Đêm qua nghe nói vị hoàng huynh kia của ta lại phát điên?” Tiêu Vị Tân đứng trước cửa thần sắc bất định, hơn nửa ngày mới nói một câu như vậy, nha hoàn Họa Xuân đi theo phía sau nhẹ nhàng phủ thêm cho y một kiện áo choàng, lại bị y không kiên nhẫn tùy tay hất xuống, đúng lúc bị gió thổi dừng ngay trên đầu Du Thư đang ngồi xổm dưới cửa sổ.
Du Thư: “……”
Chứng cưỡng bách trỗi dậy, phi thường muốn kéo cái áo choàng ở trên đầu xuống.
Nhưng hắn không dám, sợ rơi đầu.
Kỳ Hàn cúi đầu, thật cẩn thận nói: “Đêm qua…… Người của chúng ta…… thất thủ.”
Ánh mắt Tiêu Vị Tân thâm trầm, mở miệng mắng: “Phế vật vô dụng.”
“Có lưu lại nhược điểm không?”
Kỳ Hàn lắc đâu: “Không có, trước khi bị bắt hắn đã liền tự sát, không hề lưu lại bất luận chứng cứ gì.”
Lúc này sắc mặt của Tiêu Vị Tân mới thoáng đẹp hơn một chút.
Nhưng Du Thư ngồi xổm góc tường nghe hết toàn bộ quá trình thì tâm tình lại không quá thoải mái, bởi vì người chấp hành nhiệm vụ ám sát đêm qua cũng là ảnh vệ.
Tuy là thành viên của Địa Tự Sát, thông thường sẽ không cùng nhau chấp hành nhiệm vụ với Thiên Tự Sát bọn hắn, nhưng năm đó mọi người đều cùng nhau tiếp thu huấn luyện từ lúc còn tuổi nhỏ, nhiều ít cũng coi như có giao tình, ai chết đi cũng đều đáng buồn.
Những ảnh vệ được chủ tử bồi dưỡng để chuyên môn bán mạng giết người như bọn họ, từ ngày đầu tiên tiến vào mạng của mình đã không còn là của mình nữa.
Tỷ như nói, phía sau răng hàm của mỗi người đều có một viên túi thuốc nho nhỏ, vào thời khắc nguy cơ liền giảo phá túi thuốc phóng xuất kịch độc bên trong, sau vài giây sẽ liền thất khiếu đổ máu tử trạng đáng sợ, bọn họ được giáo huấn lý niệm thà chết cũng không thể bán đứng chủ tử, an nguy của chủ tử lớn hơn hết thảy.
Đây là việc mà Ảnh Thủ đại nhân đã chính miệng nói cho bọn họ từ ngày đầu tiên tiến vào, cũng làm cho bọn họ vĩnh sinh đều phải nhớ kỹ trong lòng.
Tựa như vị huynh đệ vừa chết đi vào đêm qua vậy.
Du Thư mới đầu cũng không thể tiếp thu lối sinh hoạt như vậy, nền giáo dục hiện đại nói cho hắn chúng sinh đều bình đẳng, mỗi sinh mệnh đều đáng quý, nhưng ở lâu tại niên đại tàn khốc này, thấy nhiều giết chóc và tử vong, hắn dần dần cũng liền trầm mặc ngậm miệng không nói, dù sao hắn cũng không có năng lực thay đổi cả một thời đại, Lăng Vương động tay một cái là có thể khiến hắn lặng yên không một tiếng động bị giết chết.
Có thể sống ngày nào hay ngày ấy, dù sao vốn dĩ cũng là nhặt được một cái mạng.
Huống chi đi theo vai chính mà nói, tỷ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.
Du Thư nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết sảng văn, vai chính chính là Lăng Vương Tiêu Vị Tân trước mắt.
Nội dung truyện không quá phức tạp, chủ yếu kể về những tranh đấu quyền mưu ở vương triều Đại Hạ.
Đương kim hoàng thượng Tiêu Vị Thâm là một người đa nghi, tự cao tự đại thủ đoạn tàn bạo, quá trình trước khi thượng vị đã phi thường không quang minh, sau khi làm hoàng đế thì lại càng thêm không kiêng nể gì, dựa vào thế lực của gia tộc nhà ngoại mà quấy lên một hồi tinh phong huyết vũ trên triều đình, mượn cơ hội diệt trừ không ít trọng thần phản đối mình, cùng với bất luận thân huynh đệ nào có khả năng tạo thành uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế của hắn.
Dưới tình huống tràn ngập nguy cơ đó, Tiêu Vị Tân lựa chọn ẩn nhẫn quy phục, cáo ốm với người bên ngoài, giả vờ làm một kẻ bất tài, cả ngày nhốt mình trong phủ không ra cửa, chính là vì muốn tự bảo vệ mình.
Mặc dù vậy nhưng Tiêu Vị Thâm vẫn chưa thể buông tha cho y, năm lần bảy lượt thử y có thực sự có bệnh hay không, lâu lâu còn khiến thái y tới giả ý quan tâm, xem bệnh tình là thật hay giả, còn buộc y mỗi ngày đều phải uống nước thuốc trong cung đưa tới.
Tiêu Vị Tân nhẫn nhục phụ trọng chiếu đơn toàn thu, mới hiểm hiểm sống sót qua nhiều năm như vậy, y hạ quyết tâm muốn báo thù, trong tối vẫn luôn âm thầm thu thập thế lực của chính mình, nhiều năm qua cũng dần dần nhận được sự ủng hộ của không ít người, còn nhận thức hai cao môn quý nữ vô cùng thâm ái y, từ đó một đường phò trợ y từng bước trèo lên ngôi vị hoàng đế.
Thời điểm đọc sách Du Thư đã liền rất thưởng thức Tiêu Vị Tân, lúc ban đầu lá bài trong tay y quá lạn, mẫu phi xuất thân tầm thường, thế lực gia tộc bạc nhược, bản thân lại không được phụ hoàng sủng ái, ở trong cung thường xuyên bị những hoàng tử khác khi dễ, chưa từng có được một ngày nhẹ nhàng, chính là một đứa nhỏ đáng thương không nơi nương tựa.
Nhưng cũng chính nhân vật mà ai cũng có thể khinh thường kia, dựa vào lực nhẫn nại ngược gió phiên bàn, cuối cùng cư nhiên lại đánh thắng trận chiến này.
Không có nam nhân nào không mong ước một nhân sinh như vậy, tay nắm giữ quyền lực ôm mỹ nhân trong ngực, hai ba vị bằng hữu tốt tri kỷ thành đàn, nói nói cười cười như yến, Du Thư làm một sinh viên bình thường cũng không ngoại lệ, hắn rất hy vọng mình cũng có thể giống như Tiêu Vị Tân, làm ra một phen đại sự nghiệp, nhưng hắn không có lòng tham, chỉ cần một muội tử thiệt tình yêu thương nhau là được rồi.
Tuy rằng hắn đã xuyên tới hơn mười mấy năm mà vẫn không thể khiến cho vai chính chú ý, nhưng không sao, cơ hội luôn để lại cho người có chuẩn bị, Du Thư cảm thấy chỉ cần mình cũng đủ nỗ lực ưu tú, một ngày nào đó đôi mắt của vai chính sẽ nhìn đến mình.
Sau đó hắn liền có thể được vai chính thưởng thức, thành công ôm đùi vàng bước lên đỉnh cao nhân sinh, nói không chừng còn thể lập lại lịch sử, lưu danh sử sách, nhân sinh quả thực quá viên mãn.
Đúng lúc này, nha hoàn Họa Xuân ở phía sau Tiêu Vị Tân thấp giọng nhắc nhở nói: “Vương gia, cuối thu hàn khí trọng, thỉnh ngài hãy mang áo choàng lên đi ạ.”
Tiêu Vị Tân không kiên nhẫn quay đầu lại, “Lấy tới đây.”
Họa Xuân nhìn một hồi, cuối cùng cũng tìm được cái áo choàng ngân hồ quen thuộc kia nằm trong góc tường.
Tiêu Vị Tân cũng nhìn thấy.
Du Thư trong lòng “lộp bộp” một chút, nhớ tới thói ở sạch khiến cho người ta giận sôi của vai chính, thầm hô không ổn.
“Còn chưa cút lại đây?” Tiêu Vị Tân nhíu mày.
Du Thư cẩn thận dâng áo choàng qua đỉnh đầu, tất cung tất kính đi đến trước mặt y khom lưng đưa qua.
Tiêu Vị Tân không tiếp, Họa Xuân duỗi tay nhận lấy, lại không khoác trở lại trên người y, nhìn dáng vẻ này, cái áo khoác hẳn là không còn dùng được nữa.
Đó chính là áo khoác được làm thành từ da lông của ngân hồ ở vùng địa cực đấy! Còn thêu tơ vàng chỉ bạc, giá trị ngàn lượng hoàng kim!!!
Bại gia tử……
Du Thư ở trong lòng thịt đau rỉ máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...