Tú Ái

"Tất cả thay đổi làm cho người ta không kịp chuẩn bị." Dương Hi thật vất vả thốt ra vài chữ này. Rồi sau đó lâm vào trầm mặc thật sâu.

Giang Bình không nói gì, nghiêng đầu, theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài ban công.

Hoàng hôn dần dần mất đi vẻ mỹ lệ, bóng tối đang từ từ nhấn chìm thành phố, đèn đường đã sáng lên, đèn trong các ngôi nhà như những vì sao thấp thoáng xa xa.

"Hi nhi, tình yêu chân chính, luôn khắc sâu như vậy, mà vận mệnh nhiều ngã rẽ, có đôi khi lý tưởng và sự thật luôn có khoảng cách. Nhưng mà, bất luận trước kia đã trải qua những gì, hiện tại, tôi đều ở bên cạnh em, cùng em cùng nhau đối mặt." Tay Giang Bình nắm chặt tay Dương Hi. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, trong không khí đã có gió lạnh, tay Dương Hi mềm mại cũng đã có chút lạnh. Giang Bình đặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, tràn đầy đau lòng.

"Sau khi em và bạn trai chia tay——ừm, hắn tên Lương Thấm, Lương Thấm từng đến tìm em, hắn nói, hắn biết nguyên nhân em và hắn chia tay, là vì một người phụ nữ. Hắn nói, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ, có thể xem như tất cả đều chưa xảy ra, chỉ cần em trở lại bên cạnh hắn. Em cảm thấy thật tức cười, em có quyền tự do yêu đương, em trả lời rõ ràng với hắn, không thể nào. Hắn nói, như vậy, em sẽ trả một giá thật lớn." Dương Hi uống hớp rượu, cười khổ một tiếng:"Em không suy nghĩ nhiều, em cảm thấy tình yêu của em quang minh chính đại, thậm chí em đã nói với ba mẹ là em thích con gái......Đều là lỗi của em."

"Không lâu sau đó, Sở An cũng làm thủ tục ly hôn, tất cả đều tốt lắm, em và chị ấy đều đã tự do, cùng nhau hy vọng về tương lai tốt đẹp. Chị ấy nói, muốn đến một nơi non xanh nước biếc mà xây một nhà gỗ, có thể nghe tiếng chim vào sáng sớm, buổi tối có thể nghe tiếng gió. Chị ấy nói, có thể đặt một ngọn đèn lớn trong sân, trong gió đêm, đi chân trần khiêu vũ......" Dương Hi nhẹ giọng nói, ngữ điệu bình thản, nhưng cảm xúc phập phồng của nàng vẫn bị Giang Bình bắt được.

Giang Bình buông tay nàng, đẩy ghế của nàng ra, sau đó kéo nàng đến trước mặt mình, để cho nàng ngồi trên đùi mình. Gắt gao ôm nàng vào lòng để cho hơi lạnh cuối thu không thể xâm nhập vào thân thể của nàng.

"Chị ấy nói cho em biết, có người bạn giới thiệu một mảnh đất, bảo em cùng chị ấy đi xem, nếu có thể sẽ lập tức mua mảnh đất kia, xây dựng một căn nhà thuộc về chúng em. Nhưng mà, lúc đó em bề bộn nhiều việc, việc ở Phổ Dương rất nhiều, khi đó em là Phó tổng Phổ Dương. Vì vậy, chị ấy đã đi một mình." Dương Hi nhắm mắt lại, dường như nhớ lại cảnh này đối với nàng là quá mức khó khăn.

Giang Bình từ trong ngữ điệu của nàng cảm nhận được một biến đổi lớn sắp từ miệng Dương Hi nói ra, cái chết của chị, bắt đầu biết được từ góc độ khác.


"Giữa trưa chị ấy gọi điện cho em, nói chị ấy đã xuất phát. Còn trêu chọc em một trận, nói em không quan tâm gia đình tương lai của chúng em, đến lúc nhận được điện thoại lần nữa của chị ấy, là hơn một tiếng sau......" Dương Hi ngừng lại, toàn bộ cơ thể cũng mềm nhũn ra, cuộn mình, tận lực đem mình chôn trong lòng Giang Bình.

"Chị ấy gọi cho em chỉ nói một câu: Phải cố gắng sống hạnh phúc." Dương Hi vùi đầu thật sâu, nước mắt như vỡ đê trào xuống trên vai Giang Bình.

Một mảnh lớn hình ảnh ở chỗ sâu trong trí nhớ hiện lên, Dương Hi mở miệng, nhưng không cách nào kể tiếp, một cảm giác khó thở làm cho nàng thống khổ bắt đầu khóc thút thít.

Giang Bình ôm chặt nàng:"Bảo bối, có tôi ở đây, đừng sợ. Tôi ở bên cạnh em, mãi mãi ở bên cạnh em......"

Thân thể khẩn trương của Dương Hi dần dần trầm tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng hướng ra bên ngoài ban công:"Khi em chạy tới hiện trường, nhân viên cứu hỏa đang cắt chiếc xe, chiếc xe gần như đã biến dạng hoàn toàn, chị ấy bị mắc kẹt trong xe, mặt đầy máu tươi, tay chân không còn nguyên vẹn......Chị ấy đã không thể mở mắt được nữa......Ngày đó ánh mặt trời rất mạnh, rất nóng, rất nhiều rất nhiều máu từ trong xe chảy ra, sau đó thành từng vết đỏ sẫm......Nhưng mà máu này dường như không bị khô cạn, mà là cứ chậm rãi lan ra, cứ chảy mãi chảy mãi không dứt."

Giang Bình gắt gao ôm Dương Hi, nước mắt nhịn không được đã yên lặng chảy xuống. Chị qua đời như vậy, làm người nhà, tuy rằng không đến hiện tường nhìn, nhưng đã từng xem qua ảnh chụp ở hiện trường.

Gió lạnh làm người ta rùng mình, hai người đều không nói chuyện, thời gian dường như dừng lại ở một khắc này, hoặc là nói thời gian đã dừng lại vào một khắc kia của hai năm trước.

Ánh mắt Dương Hi trống rỗng, khóe môi run run, tay nàng có chút rối loạn mà nắm chặt lấy áo của Giang Bình. Hai năm qua, đây là lần đầu tiên nhớ lại đầy đủ như thế, hơn nữa còn nói ra chuyện bi thương nhất hoảng sợ nhất kia. Đau khổ lúc trước như một lần nữa trở lại, ánh mặt trời chói chang, máu tươi phủ đầy gương mặt người yêu, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời phải chịu đựng nỗi đau đớn xác thịt, tứ chi vặn vẹo, mà mình hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể nhìn chị ấy từ từ ra đi......

"Không sao rồi, Hi nhi, tất cả đều đã qua." Giang Bình rốt cuộc nói một câu, trong lời này lại mang theo tiếng khóc nức nở. Bi thương tất nhiên không chỉ có người yêu của Sở An, bi thương còn có người nhà của Sở An, ngày đó cũng bắt đầu chuỗi ngày tang thương, nhà tan cửa nát, gánh nặng đặt lên vai người thân.


Dương Hi dần dần buông ra bàn tay đang nắm chặt Giang Bình, cố gắng bình tĩnh lại, nàng thở ra một hơi, sau đó dưới ánh đèn bàn nhìn thấy mặt Giang Bình đầy nước mắt:"Sao Bình lại khóc?"

Giang Bình miễn cưỡng cười một tiếng, vội vàng dùng tay lau nước mắt trên mặt:"Bảo bối, tôi nói rồi, những gì em trải qua những nỗi đau em đã chịu, tôi sẽ cùng em gánh chịu, em đau, tôi cũng đau. Tôi đồng cảm với em. Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với tất cả đau khổ, nhất định cùng nhau đối mặt! Mà không phải một mình em, hoặc là......một mình tôi."

Một màn nhớ lại, làm cho Dương Hi có chút mệt mỏi, nàng tựa vào trên người Giang Bình, tiếp tục nói:"Em vẫn không tin đây là sự thật, không tin Sở An cứ như vậy đột nhiên rời xa em, em không thể chấp nhận, em kiên trì cho rằng tai nạn xe này không phải ngoài ý muốn, em cho rằng xe Sở An bị người khác động tay động chân, không có lý do, nhưng em không tin là ngoài ý, không tin!" Dương Hi nói xong, nước mắt lại mãnh liệt trào ra.

Thanh âm Giang Bình lạnh lùng:"Không lẽ là thật sự có ẩn tình?"

"Sau ngày xảy ra chuyện đó, Lương Thấm gọi điện cho em, hắn hỏi em, hiện tại có thể trở về hay không. Hắn nói, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cùng em bên nhau. Em nghe hắn nói những lời này, nhất định là hắn làm. Hắn nhất định là hung thủ! Cái chết của Sở An không phải là ngoài ý, em luôn kiên trì cho rằng như vậy. Em từ chức ở Phổ Dương, rơi vào đau khổ cùng tinh thần hỗn loạn không thể kiềm chế. Em gọi điện cho Lương Thấm, em hỏi hắn vì sao muốn giết Sở An." Cảm xúc Dương Hi có chút khó có thể khống chế, nàng ngừng lại, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

"Hắn nói em điên rồi. Cảnh sát dựa theo quy trình thông thường xử lý đây là tai nạn giao thông, không lâu sau đó, chiếc xe bị hỏng đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ bỏ đi. Lương Thấm vẫn tiếp tục tìm em, hắn đắc ý gọi điện cho em, muốn em trở lại bên hắn, lúc ấy em đã rơi vào đau khổ trầm trọng nên em đem tất cả nguyên nhân đổ vào trên người hắn. Không có lý do gì, em bắt đầu điên cuồng chỉ trích hắn là hung thủ. Ba mẹ nói, em không thể khống chế cảm xúc của mình, em cần trị liệu tâm lý." Dương Hi nói chuyện bắt đầu có chút hỗn loạn.

Giang Bình không nói gì, nhưng ngực của cô phập phồng——từ miệng Dương Hi, cô nghe ra được một khả năng khác.

"Nhưng mà em tin hắn chắc chắn là hung thủ, cho nên, em hẹn hắn gặp mặt, hắn đã thừa nhận với em, là hắn làm, xe Sở An bị hắn tìm người động vào. Hắn rất đắc ý, nói em cả đời này đừng mong thoát khỏi hắn." Thanh âm Dương Hi kích động.


Giang Bình gắt gao ôm Dương Hi, khớp hàm cơ hồ cắn thành tiếng.

Thì ra đây là nguyên nhân trong đó, sau khi chị mất, mình tìm hiểu nhiều mặt, chỉ biết là chị cùng Dương gia đại tiểu thư yêu nhau, ngày hôm đó ra ngoài, đi xem mảnh đất đó, gặp chuyện ngoài ý kia, cướp đi hạnh phúc của một gia đình, Giang Bình luôn nghĩ kết cục là như vậy. Mọi nỗi hận đều tập trung trên người Dương Hi, chính vì người thứ ba là Dương Hi này, Sở An mới ly hôn, mới một mình đi xem đất, mới xảy ra chuyện ngoài ý.

Nỗi hận này đã giằng co suốt hai năm, sau khi gặp được Dương Hi, Giang Bình mới dần dần cởi bỏ cái kết trong lòng mình, xem như tất cả chỉ là một tai nạn ngoài ý——Dương Hi cũng là người bị hại, bị mất đi người yêu, tai nạn ngoài ý này làm cho Dương Hi đã từng mất đi bản thân, rơi vào căn bệnh tâm lý mà bản thân không thể khống chế, mà đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Một chuyện ngoài ý mà không ai có thể thay đổi!

Nhưng thì ra, tất cả đều không phải là ngoài ý!

Trong đầu Giang Bình dâng lên ý nghĩ như vậy, phẫn nộ cùng thống khổ làm cho ngực cô phập phồng.

"Nhưng tất cả đều đã qua, không có chứng cứ chứng minh là hắn làm." Cơ thể Dương Hi từ căng thẳng cao độ đã buông lỏng xuống, tất cả mọi thứ dường như đã được giải quyết. Nàng cười khổ một tiếng không nói tiếp nữa.

Thế nhưng Giang Bình không cách nào ức chế nội tâm phẫn nộ, nặng nề mở miệng:"Hắn bây giờ ở đâu? Tôi sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Dương Hi cực kỳ mệt mỏi lên tiếng:"Đã chết, em đã giết hắn."

"Cái gì?" Lại một chuyện ngoài ý nữa làm Giang Bình ngừng hô hấp.

"Em nhất định phải giết hắn." Dương Hi nở nụ cười, có chút căng thẳng:"Bất luận dùng phương pháp gì, cho dù ôm nhau cùng chết thì em cũng phải giết hắn."


Giang Bình cảm nhận được cảm xúc cực đoan của Dương Hi, vội vàng kêu nàng một tiếng:"Hi nhi......"

Dương Hi lắc đầu:"Em không sao." Hít một hơi thật mạnh, nàng lại tiếp tục mở miệng, ngữ điệu cùng biểu hiện bình tĩnh:"Em biết một ít thói quen của hắn, hắn thích uống rượu, hắn lái xe không thích cài dây an toàn. Em chạy xe của mình đến một tiệm sửa xe nhỏ ở ngoại ô, cho không ít tiền, kêu một người công nhân xử lý phanh xe một chút. Sau đó, em gọi điện cho Lương Thấm, em nói hắn em đã nghĩ thông suốt, em không nên vì một người phụ nữ mà bỏ rơi hắn. Hắn rất vui mừng đến đón em, hắn mời em ăn tối ở một trang trại gần đó, em làm cho hắn uống không ít rượu, hắn rất đắc ý, em nói không sao, em lái xe, hắn cứ việc uống."

"Sau đó em lái xe chở hắn ra ngoài, đi không xa, em nói em không khỏe, để cho hắn lái xe. Hắn hoàn toàn không ngờ em sẽ làm như vậy." Dương Hi lại căng thẳng nắm lấy áo Giang Bình, đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch lên.

"Sau đó thì sao?" Giang Bình cũng có chút khẩn trương, Hi nhi thật sự giết người sao? Hi nhi lúc ấy chẳng phải cũng ở trên xe sao?

"Sau đó......em không sợ ôm nhau cùng chết với hắn, em chỉ sợ hắn không chết. Cho nên, em thúc giục hắn lái nhanh hơn. Em nói em không khỏe muốn đi bệnh viện. Hắn không nghi ngờ gì, hắn nhất định không thể tưởng tượng được sẽ bị gậy ông đập lưng ông. Chính là như vậy......Hắn đã chết. Hắn không cài dây an toàn, hắn say rượu lái xe, phanh lại không ăn, hắn chết ở bên cạnh em, tay lái đã đụng vỡ xương ngực của hắn. Máu trào ra rất nhiều, chảy tới xuống dưới chân em......"

"Còn em? Hi nhi, em thế nào?" Tim Giang Bình như rớt ra ngoài. Tuy rằng Dương Hi hiện tại khỏe mạnh ở trước mặt mình, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Giang Bình không kiềm chế được nỗi sợ kinh hồn táng đảm.

"Em bị thương. Vết thương nhẹ. Ba đưa em về nhà. Tất cả đều kết thúc như vậy. Sở An đã chết, tên đầu sỏ nên chôn cùng cũng đã chết. Chỉ có em, một hung thủ giết người, lại luôn còn sống. Em bắt đầu cảm thấy không còn lý do để tiếp tục sống, em bắt đầu chán ghét ánh mặt trời, chán ghét ra ngoài, chán ghét nói chuyện......"

"Hi nhi, em có tôi! Cuộc sống vẫn tốt đẹp. Với lại, em không phải hung thủ giết người, hắn mới là hung thủ giết người, hắn bị trừng phạt đúng tội, chết chưa hết tội!" Giang Bình nắm chặt tay Dương Hi.

"Đúng vậy, có Bình rồi. Rất vui vẻ, không ngờ còn có thể gặp được một người như Bình, làm cho em cảm thấy, còn sống là hạnh phúc." Dương Hi tựa vào trên vai Giang Bình. Nhớ lại làm nàng quá mệt mỏi.

"Bảo bối, lên giường ngủ đi, đêm nay đừng về." Giang Bình ôm Dương Hi, chậm rãi đứng lên, ôm nàng trở về phòng:"Tôi sẽ gọi điện cho ba mẹ em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui