Mặt trời đã lên cao, ánh sáng xuyên qua màn vải màu xám soi vào trong nhà, bên cửa sổ được ánh sáng chiếu vào tạo thành một đường thẳng dọc.
Giang Bình thu dọn bàn ăn, lau chùi nhà bếp, cùng Dương Hi tắm rửa một cái, sau đó mới cùng nhau ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi.
Trên mặt Dương Hi lộ ra một rặng mây đỏ, một đôi mắt xinh đẹp như nhiễm hơi nước, có chút sương mù, lại long lanh:"Không ngờ Bình cũng có nhiều sách về kinh tế như vậy."
Giang Bình nở nụ cười:"Gần đây cảm thấy cần phải học cái gì đó, cho nên mới xem."
"Thoạt nhìn, Bình rất thích kinh doanh nha." Ánh mắt Dương Hi đảo qua kệ sách:"Tiện tay cũng có thể lấy không phải quản lý thì là tài chính, ngược lại sách tâm lý học thì hình như có chút ít. Hơn nữa, có rất nhiều sách còn có ghi chú."
"Hi nhi." Giang Bình tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt dừng trên mặt Dương Hi:"Em thích ngôi nhà này không?"
Dương Hi gật đầu:"Đương nhiên, ở nhà này, giống như Bình, có thâm thúy, có ánh mặt trời, có ấm áp, ở trong nhà, giống như đang ở trong lòng Bình."
Giang Bình nở nụ cười:"Vậy, đợi sau khi ba mẹ em đồng ý, chúng ta sẽ ở đây, được không?"
"Tất nhiên. Nhưng mà cục cưng, Bình vẫn chưa nói cho em biết, người nhà của Bình là làm gì." Dương Hi cảm thấy đầu có chút choáng váng, cả người tựa vào Giang Bình, ánh mắt có chút mông lung.
"Người nhà của tôi......" Giang Bình hơi chần chừ, ánh mắt nhìn Dương Hi nhu hòa mà thâm thúy:"Người nhà của tôi tất cả đều làm kinh doanh."
"Chẳng trách, trong nhà nhiều sách loại này như vậy, nhưng mà Bình không ở cùng với họ mà nhỉ, nhà này dường như chỉ có một mình Bình ở." Dương Hi điều chỉnh tư thế một chút, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cuối cùng nằm đổ cả người xuống sô pha, đầu đặt lên đùi Giang Bình, đôi mắt mờ ảo, nửa nhắm nửa mở nhìn Giang Bình.
"Đương nhiên là một mình tôi ở, lúc tôi còn học đại học, người nhà của tôi đã giúp tôi mua căn nhà này. Họ biết tôi thích tự do, cũng thích yên tĩnh, hơn nữa bởi vì nghĩ đến tôi sẽ không theo kinh doanh, theo lời họ đã nói, chính là tiền đồ thế nào không ai biết được, cho nên mua nhà này cho tôi ở trước. Trang trí ở đây, đều dựa theo ý của tôi mà làm, vì vậy sau đó tuy rằng tôi đi nước ngoài, nhưng mỗi khi trở về, cũng thường xuyên ở đây. Sau khi về nước đương nhiên vẫn ở nơi này." Giang Bình vuốt ve mặt Dương Hi, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ——nhà này là chị đã mua cho mình.
"Bình ở một mình, mà không ngờ còn có nhiều sách kinh tế như vậy......" Dương Hi lẩm bẩm làm cho xua đi những dấu chấm hỏi trong đầu, sau đó dời lực chú ý đến trên người Giang Bình:"Vậy Bình nhất định có phòng cố vấn tâm lý nhỉ? Ở đâu vậy, có thời gian dẫn em đến đó chơi đi."
Giang Bình nhìn dáng vẻ tò mò của Dương Hi, hạ người xuống hôn lên mặt nàng:"Sau này chúng ta cùng nhau mở một phòng cố vấn, thế nào? Tôi và em cùng nhau."
Dương Hi ừ một tiếng, mí mắt đã chịu hết nổi. Hai năm không vận động, sáng nay chơi bóng một lát thôi mà cả người đã mệt mỏi, ăn uống no đủ, tắm nước ấm càng làm cho người ta buồn ngủ, Dương Hi hiển nhiên không chống cự được nữa.
"Bảo bối ngoan, chúng ta lên giường ngủ đi."
Giang Bình mang Dương Hi vào phòng ngủ, vách tường màu trắng sạch sẽ, không có nhiều trang trí, đèn treo tường cũng là loại đơn giản, Giang Bình mở một ngọn đèn màu vàng mờ nhạt, sau đó đến bên cửa sổ kéo tấm màn xuống. Trong phòng nhất thời mất đi ánh mặt trời, cảm giác yên tĩnh thoải mái làm cho người ta lập tức muốn nhảy vào chiếc giường lớn mà yên giấc.
Dương Hi ở trong lòng Giang Bình, hai mắt khép hờ, cơn buồn ngủ đột kích, lại bĩu môi hờn dỗi:"Tối hôm qua không có Bình, em ngủ không ngon."
Giang Bình ôm đầu Dương Hi vào trong lòng hôn lên:"Tôi cũng ngủ không ngon, không có em trong vòng tay của tôi, cảm thấy thiếu gì đó."
"Thật không? Em còn nghĩ rẳng chỉ có mình em là như vậy." Dương Hi hơi hơi mở to mắt, không bĩu môi nữa, lúc này mới thỏa mãn.
"Ngủ đi, bảo bối. Cũng chỉ có thời gian này chúng ta phải xa nhau thôi, sau này, chúng ta sẽ bên cạnh nhau mỗi ngày." Giang Bình nhẹ giọng dỗ Dương Hi, Dương Hi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Giang Bình nhìn Dương Hi thật lâu, trong ánh mắt có chút áy náy.
Hôm qua đã tính hôm nay sau khi chơi bóng sẽ dẫn nàng về nhà ăn cơm, vì vậy, đêm qua cô đã thu dọn hình ảnh của chị, sách kinh tế vốn cũng dễ dàng làm cho nàng nghi ngờ, nhưng Giang Bình nghĩ lại, không dọn đi, có lẽ dưới đáy lòng, Giang Bình không muốn giấu diếm Dương Hi, cho nên, lúc thu dọn mấy thứ kia, trong lòng có kháng cự mãnh liệt. Chính là nếu bây giờ nói cho nàng biết cô chính là em gái của Sở An, là người duy nhất còn sống của Sở gia, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
Giang Bình không nắm chắc.
Có lẽ bởi vì Giang Bình, mà Dương Hi dần dần chôn sâu xuống đáy lòng hơn nữa còn bắt đầu quên đi Sở An, làm cho phần hồi ức này trở thành nguồn gốc của sự hối tiếc và ân hận của nàng, vì vậy cho đến hiện tại nàng chưa từng chủ động đề cập đến chuyện quá khứ. Dương Hi vẫn chưa có năng lực đi đối diện với quá khứ, mà Giang Bình lại là người duy nhất trên đời này có thể đứng trước mặt nàng, nhắc nhở nàng về người kia trong quá khứ.
Đây là chuyện thật tàn nhẫn. Bản thân Giang Bình có thể điều tiết cảm xúc của mình, đi đối mặt với những chuyện đã xảy ra, dùng thái độ công bằng đi đối đãi với Dương Hi, người cũng là nạn nhân trong mối tình này. Nhưng cho dù là vậy, Giang Bình cũng phải nỗ lực rất nhiều mới có thể phản kháng lại những phủ định lúc đầu của mình, tình yêu làm cho cô hòa tan, buông bỏ thù hận.
Mà Hi nhi, em ấy có thể làm được sao?
Rất nhiều lần muốn đem tất cả nói thẳng ra, tình yêu không có bí mật, mới là tình yêu hạnh phúc nhất. Nhưng mỗi lần như thế cô chỉ có thể áp chế loại xúc động này, bởi vì không nắm chắc, hoặc là nói, bởi vì cô lo lắng, cho nên không dám mạo hiểm, tình yêu duy nhất cả đời này, hỉ nộ ái ố của nàng quan trọng hơn cả bản thân cô, quyết định đi cùng hay rời khỏi của Dương Hi đối với bản thân Giang Bình mà nói thì đó là sự lựa chọn giữa sống chết, nếu dùng ánh mắt lý trí mà nhìn, tất cả những chuyện này đều có thể nói cho đối phương hiểu được, nhưng chính bởi vì yêu quá sâu đậm rồi, vì vậy mà băn khoăn, vì vậy mà hèn nhát.
Ngón tay Giang Bình khẽ vuốt qua gương mặt trắng nõn của Dương Hi, thực tế, lúc nãy ở thư phòng, nàng cơ hồ đã gần như tiếp cận chân tướng. Bởi vì một ít văn kiện của Mỹ Diệp cũng để ở thư phòng. Nếu nàng tùy tiện lật xem, nói không chừng có thể phát hiện. Trên văn kiện kia cũng không hề thiếu chữ ký của cô, mà cũng không phải tên Sở Hạnh, mà là Giang Bình.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Giang Bình tựa mặt mình lên mặt Dương Hi, cũng nhắm mắt lại ngủ:"Chờ đi du lịch về, nhất định phải tìm một cơ hội nói cho Hi nhi biết. Nhất định."
Giấc ngủ này thật sự rất ngon, lúc Dương Hi tỉnh lại thì Giang Bình vẫn còn ngủ say, bức màn dày ngăn lại toàn bộ ánh mặt trời bên ngoài, phòng tắt đèn nên có chút tối, có chút không rõ là ban ngày hay ban đêm. Dương Hi mở mắt, liền nhìn thấy dung nhan đang ngủ của Giang Bình. Nét yên tĩnh hiện lên trên mặt, mọi vẻ đẹp vốn có tựa hồ đã chìm vào yên lặng, lông mi dài mịn như có một sự dịu dàng khác.
Dương Hi nhìn ước chừng vài phút, chỉ cảm thấy bị Giang Bình ôm như vậy, nghe được hô hấp của cô, gần sát sự ấm áp của cô, là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, trong lòng không khỏi trào ra một niềm hạnh phúc nồng đậm, Dương Hi hơi hơi ngửa đầu, tiến đến hôn lên sườn mặt Giang Bình.
"Dậy hồi nào?" Giang Bình mở mắt, mỉm cười nhìn Dương Hi.
"Tại sao Bình không bao giờ bị mơ màng giữa lúc ngủ và khi tỉnh vậy?" Dương Hi xoay người đè lên Giang Bình, từ trên cao nhìn xuống cô. Giang Bình này thật sự là người kỳ quái, rõ ràng lúc nãy còn ngủ say, mình chỉ phá một chút, cô ấy liền tỉnh lại. Hơn nữa giống như người luôn tỉnh, không hề có chút trạng thái mơ màng gì cả.
"Ồ? Tôi cũng không biết, dường như đều là như vậy." Giang Bình cười. Hoặc là nói dường như hai năm qua đều là như vậy.
"Thật kỳ lạ! Giống sát thủ thời cổ đại quá." Dương Hi bỏ qua đề tài này. Bởi vì cùng Giang Bình nằm bên nhau, chuyện thú vị không chỉ có chuyện này.
"Em muốn làm gì?" Người Giang Bình run lên, bàn tay của Dương Hi vừa mới trên lưng cô mà vuốt ve, làm cho cả người khó chịu.
"Ăn no rồi, và hiện tại em cũng ngủ ngon rồi......" Dương Hi mị hoặc nhìn mắt Giang Bình, tay cũng không kiêng nể mà hướng lên trên, vuốt ve đến bộ ngực của Giang Bình.
"Mới tối hôm qua không ngủ cùng nhau thôi, em chưa gì đã nhớ rồi sao?" Giang Bình ngoan ngoãn nằm trên giường, cũng không phản kháng, biểu tình trên mặt lại mang theo chút tà ác.
"Đúng đúng......trước kia mỗi ngày buổi tối Bình ôm em ngủ, em đều phải vuốt ve nơi này, tối hôm qua không có Bình, em ngủ không được, bây giờ phải bù lại." Dương Hi ghé sát vào người Giang Bình, một đôi mắt to chớp rất đắc ý.
"Được rồi, vậy sờ đi. Tôi ngủ tiếp một lát." Giang Bình nói xong, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại dường như không có việc gì giả bộ ngủ.
"Bình......" Dương Hi tức giận chỉ có thể phát ra một từ, cũng không nói tiếp gì nữa, trên mặt nở ra nụ cười xấu xa, thân mình trượt xuống một chút, vùi đầu xuống. Hạt đậu đỏ chưa nở, như biết đang chờ người yêu, ngậm vài cái, hai nụ hồng kiều diễm đã nhiệt tình trang nghiêm đứng lên.
"Chơi đủ chưa?" Giang Bình không thể giả chết nữa, đứa nhóc Dương Hi này chơi vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không có ý muốn nghỉ ngơi.
"Vừa mới...vừa mới bắt đầu thôi." Dương Hi đắc ý trả lời, lại bởi vì trong miệng đang nhồi "bánh bao đậu" mà mơ hồ nói không rõ. Đợi cho nói xong, lại mút thêm một ngụm.
"Còn làm thật sao?" Giang Bình thở hổn hển, vươn tay lập tức xâm nhập vào dưới đồ ngủ của Dương Hi, cái mông tròn trịa mềm mại liền rơi vào trong lòng bàn tay Giang Bình. Ôn nhu vuốt ve, không nỡ buông ra, Dương Hi sung sướng hưởng thụ, cũng không quan tâm động tác của Giang Bình, chỉ lo tập trung vào tòa núi trước mặt nàng mà không ngừng hôn xuống.
"Được rồi được rồi......Bảo bối ngoan, có thể, tối hôm qua không sờ được nên bây giờ muốn cả vốn lẫn lời phải không." Giang Bình có chút không chống đỡ được nữa.
"Hừ, ai nói. Chỉ là cảm thấy vẫn không đủ." Dương Hi đắc ý vạn phần.
Giang Bình thấy tình thế không ổn, thừa dịp Dương Hi đắc ý vênh váo, tay chân cùng nhau dùng sức, đột nhiên xoay người một cái đem Dương Hi áp dưới thân, sau đó cười tà ác:"Bảo bối à, nói cho tôi biết, em có phải rất nhớ tôi hay không."
Dương Hi giả vờ vô tội, đôi mắt to chớp chớp, gật đầu:"Ừm, nhớ lắm, hôn cái được không?"
Giang Bình bất động, vẫn nhìn nàng với nụ cười tà ác:"Nói cho tôi biết nhớ tôi như thế nào?"
Dương Hi suy nghĩ nửa ngày:"Nhớ Bình ôm em ngủ."
Giang Bình hơi hạ ánh mắt:"Việc này thì đã thỏa mãn em rồi, nói phần sau."
"Không có." Dương Hi thành thật.
"Thật sự không có sao?" Tay Giang Bình chạm vào quần trong của Dương Hi, cười càng thâm hiểm hơn:"Ửm? Hi nhi, chỗ này sao lại ướt thế này?"
Dương Hi chớp mắt, có chút ngượng ngùng:"Chuyện này thì phải hỏi cục cưng nhà chúng ta."
Giang Bình cười rộ lên:"Được rồi, cục cưng của em sẽ thỏa mãn em!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...