"Đừng gạt bỏ tình yêu của chúng ta......" Dương Hi cười khổ một tiếng, càng thêm kiên quyết muốn rút tay:"Giang Bình, chính sự dối trá cùng lừa gạt của cô đã gạt bỏ tình yêu của chúng ta."
"Không, tôi không có, Hi nhi, em đừng kích động như vậy, em nghe tôi giải thích được không?" Giang Bình ôm chặt Dương Hi.
"Buông tôi ra." Thanh âm Dương Hi lạnh như băng. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là làm cho mình thoát đi, không muốn ở bên cạnh người này nữa, người này sẽ làm cho mình mất đi năng lực phán đoán, thời gian dài như vậy, mình không thể nào nhận ra mỗi một câu của cô ta là thật hay giả. Bây giờ mình chỉ muốn ở một mình, muốn cảm nhận rõ lòng của mình, nhìn rõ người trước mặt này.
"Hi nhi, hứa với tôi, cho tôi một cơ hội giải thích." Giang Bình không dám buông tay. Tuy rằng ngày này sớm muộn gì cũng tới, tuy rằng hôm qua sau khi Trương Tử Thanh nói cho cô biết Phương Bồi có thể đã biết thân phận của cô, Giang Bình liền quyết định trước tiên phải nói cho Hi nhi biết chuyện mình là bác sĩ tâm lý, dù sao thân phận của cô chỉ cần người có lòng muốn điều tra thì sẽ dễ dàng điều tra được. Giang Bình không hy vọng Hi nhi từ miệng người khác mà biết được thân phận thật của mình.
"Buông ra!" Dương Hi không hề giãy dụa, nhưng thanh âm lại lạnh như băng và kiên quyết.
"Hi nhi, chúng ta cần nói chuyện. Em chẳng phải đã nói, muốn hiểu rõ tôi sao?" Giang Bình cũng bình tĩnh lại, đây là chuyện phải đối mặt, bất luận Dương Hi phản ứng như thế nào, mình đều nên tích cực đi đối mặt.
"Buông ra!" Dương Hi cự tuyệt bất kỳ cuộc nói chuyện gì lúc này.
Giang Bình ôm lấy thân mình Dương Hi, tâm đã có chút rét run, do dự một chút, cô buông hai tay nàng ra:"Hi nhi, tôi yêu em."
Kết cục sau những lời này là tiếng cửa xe bị đóng ầm lại. Dương Hi lập tức rời khỏi xe mà chạy đi.
Cả người Giang Bình chấn động, trái tim trong nháy mắt như đã rơi xuống đáy cốc, một loại cô đơn đau đớn tập kích vào trong lòng, Giang Bình nhìn thấy thân thể mảnh mai của Dương Hi vội vàng chạy dưới ánh mặt trời, một nỗi đau đớn cùng khủng hoảng nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ tri giác của cô. Giờ khắc này, Giang Bình đột nhiên mất đi sự bình tĩnh, kiêu ngạo cùng tự tin vốn có của cô.
Em ấy sẽ không tha thứ cho mình! Em ấy đã rời khỏi mình mà đi! Lúc ý nghĩ này nảy lên trong lòng, Giang Bình đột nhiên nhắm mắt lại——Không! Đây chỉ là một khúc nhạc đệm trong tình yêu, mình đã dùng một trái tim hết sức chân thành mà yêu thương em ấy, mình muốn em ấy nhìn thấy mình, cảm nhận được mình!
Giang Bình đột nhiên mở cửa xe, chạy về hướng Dương Hi.
"Hi nhi!" Tiếng bước chân dồn dập đến gần, thanh âm Giang Bình vang lên ở phía sau Dương Hi.
Dương Hi dừng lại, xoay người:"Tôi đã nói.....um......"
Dưới ánh mặt trời, Giang Bình ôm Dương Hi vào trong lòng, không đợi Dương Hi nói hết câu, một tay Giang Bình ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay ấn giữ đầu nàng, hôn lên thật sâu......
Ánh mặt trời sáng rực, mây trôi lững lờ, gió nhẹ thổi qua, bóng cây dao động, em có còn nhớ lần đầu tiên thổ lộ ấy, ở dưới đèn đường trước nhà, tôi tràn đầy tươi cười, đàn cho em nghe một khúc 'Yêu Khi Giữa Thu', em có còn nhớ, lần đầu tiên hẹn hò, chúng ta cùng đi dưới bóng cây yên tĩnh trong tiểu khu, tôi ôm em hôn em, nói với em, tôi yêu em. Em có còn nhớ, lần đầu tiên thâm tình ôm nhau, vô cùng chân thành, em nói thân thể của em chính là đang chờ đợi tôi, chờ tôi đến rồi, mới có thể vì tôi mà nở rộ, em có biết, một đường đi đến bước này tôi rất cẩn thận, tỉ mỉ che chở, đem em phủng trong lòng bàn tay, muốn mang lại cho em hạnh phúc xa hoa nhất. Em có biết......
"Em có biết, tôi yêu em, tôi không thể chịu nổi khi em rời xa tôi......" Giang Bình gắt gao ôm Dương Hi, nước mắt lặng yên chảy xuống.
Dương Hi vốn muốn đẩy Giang Bình ra, nhưng giọt nước mắt trong suốt của cô đột nhiên rơi vào trong lòng nàng, lòng phòng bị vốn đã dựng lên lại bị cô từng chút từng chút phá vỡ. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô rơi lệ. Trong nước mắt có tình yêu chân thành tha thiết, còn có sự bất lực như đứa trẻ. Dương Hi cảm thấy tay của mình trong khoảnh khắc đã phản bội lại lòng mình, động tác muốn đẩy ra biến thành cầm lấy cánh tay của cô.
Thì ra tình yêu chính là như vậy, cho dù cô ấy tổn thương bạn, nhưng khi nhìn thấy cô ấy đau khổ, bạn vẫn sẽ đau, sẽ không nỡ để cô ấy chịu đau nữa.
"Lúc em xoay người bỏ đi, tôi cảm thấy tôi đã mất đi tất cả. Hi nhi, đừng rời xa tôi. Tôi biết nổi khổ sở của em, cũng biết em thất vọng về tôi, tôi sẽ giải thích với em rõ ràng. Được không? Cho tôi một cơ hội giải thích, cũng cho tình yêu của chúng ta một cơ hội." Giang Bình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dương Hi. Trong ánh mắt của cô tràn ngập khẩn cầu.
Dương Hi gật đầu, phức tạp khúc mắc trong lòng, nỗi đau xót vì bị lừa gạt cứ như vậy dễ dàng bị nước mắt của cô đánh bại, Dương Hi thuận theo lòng mình, vươn tay xoa mặt Giang Bình, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô:"Được, em cần một lời giải thích."
Giang Bình ở trong động tác dịu dàng này của Dương Hi mà vui sướng cười rộ lên, gương mặt tươi cười mang theo nước mắt lại làm người ta đau lòng.
"Tôi là bác sĩ tâm lý, bạn của tôi, cũng là bác sĩ tâm lý tên Trương Tử Thanh đã tiến cử tôi cho ba em. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là lần đầu tiên tôi chuẩn bị đến chỗ Trương Tử Thanh để tìm hiểu tư liệu về em. Tôi phát hiện em có sự oán giận đối với bác sĩ tâm lý, sau khi tôi và Dương đổng trao đổi, quyết định để tôi trở thành thân phận trợ lý của ông ấy, như vậy tôi sẽ được phép ở cạnh em, tiến hành phụ đạo tâm lý cho em." Giang Bình nắm chặt tay Dương Hi, rất chặt.
"Vì vậy, lúc đầu là một màn giao dịch, phải không." Tâm tình đã bình tĩnh của Dương Hi lại một lần nữa cuồn cuộn nổi lên, cười khổ một tiếng, mình vẫn là một món hàng giao dịch không chút cảm xúc kia.
"Lúc đầu là gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là, tôi yêu em, không thể thay đổi. Tôi muốn cho em vui vẻ hạnh phúc, muốn giúp em đi ra khỏi bóng ma tâm lý, bởi vì tôi đã nghĩ đem đến hạnh phúc cho em là trách nhiệm của tôi. Hỉ nộ ái ố của em đều tác động đến tâm của tôi, chỉ cần em có thể vui vẻ, tôi làm gì cũng đều nguyện ý, Hi nhi, tôi ở trước mặt em, sớm đã không phải là một bác sĩ tâm lý, tôi sớm đã vứt bỏ thân phận bác sĩ tâm lý khi ở cùng em, tôi là người yêu của em, dùng một trái tim duy nhất cùng em bên nhau, tôi nhìn thấy em càng ngày càng sáng sủa, em không biết tôi vui sướng cỡ nào đâu, tôi cũng không dùng phương pháp của bác sĩ tâm lý mà hướng dẫn em, tôi là dùng tình yêu để sưởi ấm lòng em. Hi nhi, em có thể cảm giác được, đúng không?" Giang Bình lại ôm Dương Hi vào trong lòng.
Dương Hi không đẩy ra, trong yết hầu đã có chút nghẹn ngào.
"Hi nhi, em là người yêu duy nhất trong cuộc đời này của tôi, tôi muốn dùng hết tâm huyết để làm em vui vẻ, tâm của tôi, cùng em tồn tại, tôi muốn em cảm giác được tôi, cảm giác được tình yêu của tôi, cảm giác được tôi đối với em say đắm và thâm tình. Hi nhi, tôi có thể chấp nhận bị em trừng phạt gì cũng được, ngoại trừ rời bỏ tôi."
"Vậy trước khi Phương Bồi nói ra, vì sao không giải thích với em, em nghĩ có rất nhiều cơ hội, chứ không phải đợi đến lúc bị người khác vạch trần rồi mới thẳng thắn với em." Trong lòng Dương Hi vẫn còn nhức nhối.
"Tôi không muốn mạo hiểm. Em đang dần bình phục, tôi không muốn dùng chuyện này đả kích tình yêu của chúng ta, không muốn bởi vì chuyện này làm em trở lại như trước, tôi tính chờ tâm tình em ổn định, quay về xã hội rồi, tôi sẽ từ từ giải thích với em, thỉnh cầu em tha thứ. Hi nhi, em phải nhớ kỹ, tôi yêu em, bắt đầu từ ngày tôi thổ lộ với em, tất cả những gì tôi làm, đều là để bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta. Với tôi mà nói, đó là chuyện quan trọng nhất. Hi nhi, tha thứ cho tôi, được không? Chúng ta còn tương lai rất dài phải cùng nhau đi, còn có rất nhiều việc cần chúng ta làm. Tôi cái gì cũng không cần, nhưng tôi cần tình yêu và tin tưởng của em." Ánh mắt Giang Bình dịu dàng.
Dương Hi khẽ gật đầu, lại dùng tay xoa mặt Giang Bình:"Chúng ta đi thôi, còn cần phải đi bưu điện."
Giang Bình vui vẻ cười, ôm Dương Hi rồi hôn lên môi nàng:"Tôi yêu em, bảo bối à, với tôi mà nói, chỉ cần có được tín nhiệm của em, tôi chính là vô địch. Cục cưng, em là điểm yếu duy nhất của tôi."
Giang Bình nói xong, kéo tay Dương Hi đi về hướng xe.
"Bị nhiều người thấy rồi......" Dương Hi đỏ mặt cúi đầu nói thầm. Đây chính là trên đường lớn, cũng không biết hai người lúc nãy bị bao nhiêu người nhìn.
Giang Bình tươi cười, nắm tay Dương Hi nhanh chóng chạy vào trong xe:"Bảo bối à, mắc cỡ sao?"
"Đều tại Bình!" Dương Hi mặt đỏ đến cổ.
"Không sao hết, đợi chúng ta đi du lịch về rồi đổi kiểu tóc khác, quần áo hôm nay mặc thì sau này không bao giờ mặc nữa." Giang Bình vội vàng đưa ý kiến.
"Xe này sau này cũng đừng chạy, biển số xe chắc đã bị người ta nhớ rồi!" Trong đầu Dương Hi tràn đầy hình ảnh lúc mình và Giang Bình đứng trên đường hôn nhau mà bị người ta nhìn, ngược lại chuyện tức giận lúc nãy thì bị quên sạch sẽ.
"Hy vọng không bị ai chụp hình!" Giang Bình khởi động xe, làm ra bộ dạng cảm khái.
"Nhưng mà, nếu như bị chụp hình thì làm sao bây giờ? Giờ chỉ cần đưa lên mạng một cái.......A........Làm sao bây giờ làm sao bây giờ.......Giang Bình, đều tại Bình!" Dương Hi thật sự khẩn trương.
"Không sao mà, dù sao em đời này đều thuộc về tôi rồi, lại không cần lo lắng có thể gả đi hay không. Đúng vậy, là Hi nhi của tôi. Người khác nhìn thì cứ để họ nhìn, còn có thể khiến chúng ta bị gì? Nhiều nhất là phải giải thích một chút với ba mẹ vợ thôi." Giang Bình lái xe, vừa nhìn phía trước, vừa nhìn Dương Hi.
"Được rồi, lái xe cẩn thận! Với lại, chuyện hôm nay vẫn chưa xong. Bình đừng có nghĩ rằng cứ như vậy mà cho qua nhé." Dương Hi hừ một tiếng, liếc Giang Bình một cái.
"Dương đại tiểu thư của tôi, chỉ cần em vui vẻ, muốn như thế nào tôi đều nguyện ý." Lời này của Giang Bình phát ra từ nội tâm, cảm xúc sâu sắc, thời điểm Dương Hi rời khỏi xe, Giang Bình thật sự rối loạn, cái loại cảm giác này, không bao giờ muốn nếm thử lần nữa.
Dương Hi thở dài một tiếng, dựa vào lưng ghế, có chút thầm oán nhìn Giang Bình:"Vậy về sau không được giấu em gì nữa, không được lừa gạt em."
Khóe môi Giang Bình hiện lên chút nụ cười thản nhiên, thanh âm mềm nhẹ, như là tình nhân ôn nhu vuốt ve:"Hi nhi, em biết không? Tôi làm tất cả đều là vì không muốn để em chịu tổn thương, chỉ cần em yêu tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ không gạt em gì cả. Kỳ thật, cùng người yêu cùng nhau chia sẻ vui sướng thống khổ là một loại hạnh phúc, bắt đầu từ thời khắc yêu em kia, bất cứ chuyện gì phải giấu diếm em đối với tôi mà nói, đều là một áp lực trầm trọng, tôi sợ tổn thương em, vì vậy mới không dám dễ dàng nói với em, nhưng lại sợ bởi vì không nói với em, đến một ngày em biết rồi sẽ bị tổn thương, loại rối rắm này làm tôi sợ hãi. Hi nhi, tâm của người yêu, đều chỉ hướng về em, chỉ là tôi hy vọng dùng phương thức tốt đẹp hơn để cho em biết chân tướng. Dù sao, tôi không thể thay đổi quá khứ, chỉ có thể thật cẩn thận bảo vệ tương lai chúng ta. Vì vậy, giấu diếm không phải là tôi muốn làm, lừa gạt lại không phải là việc tôi nghĩ đến, tôi biết tình cảm cần thẳng thắn thành khẩn mới có thể tín nhiệm. Từ thời khắc yêu em đó, tôi luôn đặt ra yêu cầu như vậy đối với bản thân, vì vậy, tôi luôn tìm kiếm một phương thức ổn thỏa hơn để có thể thẳng thắn với em."
Dương Hi nhìn Giang Bình, thanh âm nhu hòa kia làm cho lòng nàng cũng mềm nhũn:"Kỳ thật nói rõ ràng, em sao lại trách Bình? Chỉ cần Bình thật sự yêu em, chứ không phải dùng phương thức lừa gạt tình cảm để đạt được mục đích chữa khỏi cho em. Em làm gì mà trẻ con như vậy?"
"Đúng vậy, lúc đầu là bác sĩ bệnh nhân, sau đó là người yêu, lập trường không giống nhau, tất cả mọi thứ đều đã khác, bây giờ em còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của tôi, thì sao có thể tổn thương em? Nhưng mà, Hi nhi, hứa với tôi một việc được không?" Ánh mắt Giang Bình có chút ảm đạm, thẳng thắn tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng thẳng thắn cũng có thể là lưỡi dao dễ dàng đả thương người, thân phận của mình, không chỉ là bác sĩ tâm lý, mình vẫn còn là em gái của Sở An, là Tổng giám đốc Mỹ Diệp.
"Bình nói đi."
"Bất luận xảy ra chuyện gì, đều yêu tôi, tin tưởng tôi, được không? Tôi biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng mà tôi cần sự tín nhiệm của em. Tín nhiệm, làm cho tình yêu không thể bị phá vỡ!"
"Bình có phải vẫn còn chuyện gì chưa nói với em?" Dương Hi bắt được cảm xúc khác thường của Giang Bình.
"Có một số việc, tôi cần đợi tình trạng của em hoàn toàn khôi phục, sau khi quay về xã hội, có thể đi làm. Tóm lại, Hi nhi, tôi muốn cho em biết chính là, tôi yêu em, hơn nữa đã chuẩn bị cùng em trải qua cả đời. Tôi chờ mong em trở lại dưới ánh mặt trời, quay về phong thái ngày xưa, khi đó chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ công khai chuyện chúng ta với ba mẹ em, tôi sẽ đối mặt với tất cả khó khăn có thể xảy ra, cho em một không gian yên ổn. Tôi đã nói, em là điểm yếu duy nhất trong lòng tôi, em mạnh mẽ, tôi mới không cần lo sợ." Lời nói của Giang Bình rất chân tình.
"Em có thể cảm giác được lòng của Bình, vì vậy em đương nhiên sẽ tin tưởng Bình, nhưng mà có chuyện gì hiện tại không thể nói cho em biết sao?" Dương Hi không thích cái cảm giác không biết gì cả.
"Hi nhi, hứa với tôi, bất luận thế nào, cũng phải cho tôi cơ hội giải thích, bất luận tình huống gì, đều phải cho tình yêu chúng ta một phần tin tưởng. Được không? Tôi không muốn lại có lần thứ hai giống như hôm nay em bỏ tôi mà đi. Tôi không thể chịu nổi đả kích như vậy." Thanh âm Giang Bình vẫn còn chút khô cứng:"Không được em tin tưởng sẽ làm tôi khủng hoảng, làm cho tôi hoài nghi vào tình yêu."
Trong lời nói của Giang Bình mang theo chút đau xót, Dương Hi cũng không nhẫn tâm truy vấn gì nữa, chỉ gật đầu:"Em hứa với Bình."
- --
Edit chương này nhớ đến bài hát "Giữ em đi":)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...