Tú Ái

Lúc ông mặt trời miễn cưỡng chậm rãi mọc lên thì Giang Bình đã bận rộn ở nhà bếp rồi. Mở cửa sổ ra, bầu trời xanh đầy nắng cuối mùa thu, trong không khí lan truyền một luồng sương mù khó có thể khuếch tan, sương mù này theo cửa sổ bay vào bên trong, mang theo hơi lạnh đặc hữu của buổi sáng sớm cuối mùa thu làm cho người ta thanh tỉnh, những vướng mắc đêm qua đã chỉnh đốn lại hết ngọn ngành sau một đêm gầy dựng lại tâm trạng, những cảm xúc tiêu cực cứ để nó trôi đi, giống như tướng quân trên chiến trường, sau khi cứu chữa vết thương, mang trong người sự chính nghĩa và dũng khí lại một lần nữa xuất chinh.

Giang Bình biết, mình phải xuất chinh.

Vì Mỹ Diệp, vì phần đạo đức nghề nghiệp của một người bác sĩ tâm lý, cũng vì một phần kiêu ngạo của người bác sĩ tâm lý ưu tú. Bệnh tâm lý có nhiều mặt, mỗi một mặt đều là sự khiêu chiến khác nhau, nếu như một bác sĩ tâm lý buông tha cho bệnh nhân của cô ấy, có lẽ cả đời này, trong tận đáy lòng của cô ấy cũng sẽ tự phủ định nghề nghiệp của mình, ít nhất, đối với người kiêu ngạo như Giang Bình mà nói, là như vậy.

Vì thế, sáng sớm, Giang Bình đã suy nghĩ làm thế nào mới có thể lừa Dương Hi ra khỏi nhà, ra bên ngoài một chút. Dạo công viên? Xem biểu diễn? Xem phim? Cô ấy dường như sẽ không đồng ý. Muốn làm cho Dương Hi rời khỏi nhà, quá khó khăn. Đây là một trận đánh dai dẳng và gian khổ. Nhưng mà, đáng thương cho bản thân mình cũng đã lâu rồi không ra ngoài, lần ra ngoài duy nhất lại là đi mua mấy thứ linh tinh, nhưng cái đó cũng xem là đã ra ngoài sao? Ngay cả việc tản bộ, dạo phố đàng hoàng cũng không có cơ hội, thật bi thảm.

Vừa suy tư, vừa nấu bữa sáng phong phú đầy đủ chất dinh dưỡng. Giang Bình mang tạp dề hình chú gấu con bưng thức ăn lên bàn, sau đó chuẩn bị lên lầu gọi Dương Hi.

Nhưng Giang Bình không ngờ vừa ra khỏi phòng ăn, liền nhìn thấy một người mà xưa giờ không gọi cả chục lần sẽ tuyệt đối không xuống lầu đã từ trên cầu thang đi xuống.

Trang phục mặc nhà màu xanh lam, phong cách rộng rãi thoải mái, mái tóc mềm mại và bóng sáng của Dương Hi xõa xuống, tóc nàng thẳng, hai năm ở nhà suốt khiến mái tóc của nàng tràn đầy màu ánh sáng thuần túy của tự nhiên, mái tóc như vậy mang lại cho nàng cảm giác vô cùng thanh thuần, giống như sinh viên đại học thanh lệ.

Một ngày mới, không khí tươi mát, nhưng lại thuộc về bên ngoài cửa sổ, Giang Bình đang bị nhốt đến có chút buồn chán nhưng khi nhìn thấy Dương Hi thì đột nhiên cảm thấy vẫn còn sự tươi mát đang ở xung quanh mình.

"Buổi sáng tốt lành, thiên sứ của tôi." Giang Bình mỉm cười, tạp dề hình chú gấu con làm cho cô thiếu chút soái khí, nhưng lại đáng yêu hơn.


Dương Hi đang ở trên cầu thang nhìn xuống, mỉm cười đáp lại, sự điềm đạm cùng cao nhã kia trong nháy mắt làm cho hình tượng sinh viên thanh lệ của nàng biến thành một cô gái thành thục và tràn ngập mị lực. Giang Bình vô cùng hài lòng với hiệu quả như vậy, ít nhất, so với ngây ngốc đứng ở trước cửa phòng nàng kêu nàng rời giường thì tốt hơn nhiều.

Dương Hi lại hoài nghi trí nhớ của mình, dường như tối hôm qua lúc cô rời đi, cả người tràn ngập cô đơn bi thương, lúc này lại giống như đóa hoa nở rộ ngày xuân. Có đôi khi Dương Hi sẽ cảm thấy có chút lẫn lộn. Dù sao, người bình thường rất khó làm được giống như Giang Bình vậy.

Trong bầu không khí yên tĩnh mà ấm áp, hai người tận hưởng xong bữa sáng, trở lại phòng khách. Dương Hi nói:"Chúng ta nói chuyện về Mỹ Diệp."

"Thay đổi môi trường được không?" Giang Bình vươn tay ôm Dương Hi, thời tiết lạnh, có vẻ bắt đầu thích gần sát hơn nữa.

Dương Hi vặn vẹo cơ thể, vẫn là không thể tránh ma trảo của Giang Bình, cuối cùng đành phải rơi vào trong sự bao vây của cô:"Thay đổi môi trường gì?"

"Chúng ta cần hít thở không khí mới mẻ." Giang Bình đặt cằm trên vai Dương Hi, trên cơ thể nàng có hương vị rất thơm, sẽ làm người ta cảm thấy lười biếng, muốn bỏ hết tất cả mà nhắm mắt hưởng thụ.

"Tôi không cần." Tâm tình tốt của Dương Hi có chút dao động, Giang Bình lại bắt đầu đến khiên chiến mình nữa rồi. Cô ấy rõ ràng biết mình không thích ra ngoài. Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ khi nào, mình dường như đã quen với sự khiêu chiến tùy ý của cô ấy, quen với sự vô lại của cô ấy.

"Cuối thu rồi, không khí bên ngoài lạnh nhưng trong lành, ánh mặt trời tuy có sáng nhưng cũng không quá mãnh liệt. Tôi muốn dẫn cô đi công viên. Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh ngồi nói chuyện nhé." Giang Bình nhỏ nhẹ nói.


"Tôi cự tuyệt, hy vọng cô không làm tôi khó xử." Dương Hi nghiêm mặt. Ánh mặt trời không thuộc về mình, cứ ở trong nhà cùng cô ấy nói chuyện là tốt rồi.

Câu trả lời như vậy nằm trong dự kiến của Giang Bình. Nhưng mà, cùng một chuyện, nói một lần không được thì nói mười lần, nói mười lần không được thì nói một trăm lần, nói đến khi nào nàng bắt đầu hoảng loạn, bắt đầu hoài nghi sự kiên trì của mình, như vậy sẽ thành công. Đây cũng là một loại công kích tâm lý. Nhưng hôm nay Giang Bình muốn tạm thời bỏ qua. Bởi vì chuyện Mỹ Diệp là việc quan trọng nhất trước mắt.

"Hi nhi, cô cần phải biết, tôi không làm khó dễ cô, là đang dung túng cô, nhưng mà thỉnh thoảng, tôi thích dung túng cô. Bởi vì, tôi không nỡ làm cô không vui." Thanh âm Giang Bình mềm mại, mang theo tình ý dạt dào.

"Được rồi, chúng ta nói việc chính." Dương Hi nhẹ nhàng thở ra, không cần phải đối mặt với sự truy cứu gắt gao của Giang Bình.

"Cần dùng máy tính không? Tôi đi lấy." Giang Bình dứt khoát vào vấn đề chính.

"Không cần. Tôi đã xem qua toàn bộ bảng báo cáo của Mỹ Diệp, vấn đề rất nhiều, băng dày ba thước, vấn đề của Mỹ Diệp là tích lũy từng chút một, giống như căn bệnh mạn tính, tế bào dần dần chết đi, qua thời gian hai năm, nó đã gần như trở thành một phế nhân, có thể nói thế này, nếu không nhờ trụ cột phía sau Mỹ Diệp, Mỹ Diệp đã sớm phải đóng cửa rồi. Nhưng cho dù lúc trước Mỹ Diệp từng đứng đầu trong ngành sản xuất, đến bây giờ cũng chỉ là cái thùng rỗng. Tôi không biết Sở Hạnh quản lý Mỹ Diệp như thế nào, tôi chỉ có thể nói, với kiến thức thương trường, Sở Hạnh hoàn toàn chính là một phế vật." Dương Hi thở dài, nhớ ngày đó, lúc còn Sở An, Mỹ Diệp là công ty khiến người khác sợ hãi, năng lực quyết sách của nó, sức chiến đấu, sức mạnh điều hành, bất luận thế nào cũng đều không thể bị khủng hoảng.

Giang Bình yên tĩnh tựa vào vai Dương Hi, trong lòng có nỗi khổ sở không nói nên lời. Dương Hi đương nhiên không thể nào biết, cái người phế vật trong miệng của nàng chính là người đang ôm nàng giờ phút này. Một câu đúng trọng tâm này của nàng nghe vào tai Giang Bình lại giống như một mũi kiếm lợi hại, đâm thẳng vào đáy lòng, xấu hổ, bi thương, bất lực, các loại cảm giác đan xen cùng một chỗ.

"Hai năm trước, nếu Sở Hạnh bán Mỹ Diệp đi, thì tiền trong tay cô ấy cũng đủ để tiêu xài ba đời, nhưng mà hiện tại......" Dương Hi cười lạnh, "Cho dù cô ấy muốn bán, cũng không có người muốn mua."


Giang Bình tiếp tục lâm vào bi ai. Tất cả đều là do mình vô năng mà tạo thành. Phê phán, cô tiếp nhận rồi, cô cũng không phải người tự cao tự đại, nhưng đối với Mỹ Diệp hiện tại mà nói, điều quan trọng nhất là làm thế nào để thoát khỏi nguy cơ:"Vậy có biện pháp nào không?"

Dương Hi trầm mặc trong chốc lát:"Mỹ Diệp có một Phó tổng tài vụ giỏi, chuyên nghiệp lại vô cùng tinh thông, biết làm sổ sách nhìn đẹp mắt, dù năm ngoái doanh số không được tốt, nhưng sau khi công bố báo cáo tài vụ, là nguyên nhân chủ yếu không gây ảnh hưởng quá lớn đến cổ phiếu. Nhưng mà năm nay không giống vậy, năm nay Mỹ Diệp đã gần như muốn hỏng, đặc biệt là cuối năm, nếu trước cuối năm không thể xoay sở, như vậy cho dù là thần tiên cũng không cách nào làm được một bảng báo cáo tốt, có nghĩa là, khi bắt đầu có bảng báo cáo tài vụ vào đầu năm, thì Mỹ Diệp tuyệt đối sẽ sụp đổ. Có thể nói, Mỹ Diệp chính là sẽ bị phá sản."

Giang Bình không nói gì, tuy rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngày, tuy rằng mình cũng biết tình hình vô cùng không tốt, nhưng lời nói của Dương Hi, trực tiếp phá vỡ sự thái bình mà tầng lớp quản lý đang tô son trát phấn, làm cho chân tướng lộ rõ. Có lẽ, Mỹ Diệp phải kết thúc như vậy đi.

"Tầng lớp quản lý của Mỹ Diệp hẳn là cũng ý thức được điểm này, bọn họ muốn cứu, nhưng không có năng lực, ở phương diện doanh số, muốn có sự đổi mới không phải là việc có thể làm trong một ngày. Vì thế, sự đầu tư của Mỹ Diệp đã bắt đầu bước vào con đường đầu tư phiêu lưu, xem hai tháng gần đây, Mỹ Diệp bắt đầu rút ra một lượng lớn vốn lưu động, đầu tư vào cả những mục tài chính ngắn hạn. Việc này không phải cứu Mỹ Diệp, mà là đem Mỹ Diệp đi đánh cược." Dương Hi cau mày, bưng lên tách cà phê trước mặt uống một ngụm.

"Đánh cược? Vậy có cần bảo họ ngừng lại, tập trung vào doanh số thực tế?" Giang Bình buông Dương Hi ra, đối mặt với tình trạng của Mỹ Diệp, cô thật sự không có lòng dạ nào mà đùa giỡn trên người Dương Hi.

"Muộn rồi. Phương diện doanh số, không phải một ngày hai ngày là có thể cải thiện rõ ràng, khi xem bảng báo cáo, có thể thấy lợi nhuận không ngừng giảm bớt, phí tổn thì không ngừng gia tăng, phương diện này vấn đề rất nhiều, không chỉ riêng vấn đề sản xuất, còn có vấn đề nhân viên, cùng với vấn đề về phương diện quản lý, mấy vấn đề này tồn tại thời gian dài không thể lập tức xử lý, hơn nữa cho dù xử lý được cũng không thể lập tức đạt được doanh thu. Thời cơ tốt nhất thì đã qua, mà thời cơ mới vẫn còn chưa đến."

"Vậy Mỹ Diệp chẳng lẽ không thể cứu nữa sao?" Giang Bình cười khổ.

"Không, có thể đánh cược. Dân đen nợ trăm vạn, chỉ có trúng vé số mới trở mình nổi. Mỹ Diệp hiện tại chính là dân đen mắc nợ trăm vạn. Chỉ cần trúng vé số, thì có thể trở mình." Dương Hi nhợt nhạt cười, bên trong nụ cười này có một loại hào khí đặc biệt.

"Ai có thể cam đoan sẽ trúng số?" Hai mắt Giang Bình nhìn chằm chằm Dương Hi.


"Làm ăn vốn chính là một loại đánh cược, chẳng qua đánh cược không chỉ cần may mắn, mà quan trọng hơn là kĩ thuật. Mỹ Diệp hai tháng gần đây đều làm đầu tư ngắn hạn, chính là một loại vé số. Tuy nhiên, người mua vé số không đủ thông minh, cái mua là may mắn, không phải là kĩ thuật mà thôi."

"Ý của Hi nhi là?" Trong lòng Giang Bình nhảy dựng lên, trên mặt không khỏi mang chút kỳ vọng.

"Nói Sở Hạnh đổi hết toàn bộ cổ phiếu ngắn hạn đang có, tôi ở đây có viết vài cổ phiếu, kêu cô ấy lập tức mua toàn bộ. Đến khi cần bán ra, tôi sẽ nói với cô." Dương Hi nói xong, lấy ra tờ giấy trên bàn trà, viết hai hàng đưa cho Giang Bình:"Đây là vé số thứ nhất của Mỹ Diệp."

"Cô làm sao xác định đây là vé số?" Giang Bình cầm tờ giấy kia, ngây ngốc nhìn Dương Hi.

"Thị trường chứng khoán vĩnh viễn không thể là thị trường chứng khoán tự nhiên, luôn luôn có rất nhiều người khống chế, chỉ cần ánh mắt của cô đủ chuẩn, sẽ có thể bắt được chuyến xe cô muốn. Về phần chuyến xe này, những người đi chuyến Mỹ Diệp này quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến người khống chế, vì thế tôi không để Sở Hạnh mua cổ phiếu tốt nhất, mà là phân hóa tài chính một chút. Nhưng nói tóm lại, đến trước cuối năm, Mỹ Diệp hẳn là có thể vượt qua cửa ải khó khăn." Dương Hi bỏ cây bút xuống, "Xong rồi, cứ làm vậy đi."

"Ừ, hai ngày trước Sở Hạnh có đưa tôi một phần bản kế hoạch, bởi vì cô ấy không hiểu kinh doanh, cho nên đã giao quyền điều hành lại cho Phó tổng. Kế hoạch này là do Phó tổng làm, cô ấy muốn cô xem qua coi có vấn đề gì hay không." Bản kế hoạch này đã được Phương Mậu Sinh đưa cũng được một thời gian rồi, nhưng vì Dương Hi bận, Giang Bình cũng không muốn để nàng xem.

"Được." Dương Hi đứng lên, vươn vai một cái:"Tôi đi ngủ một lát, tối hôm qua làm trễ. Buồn ngủ."

"Tôi ra ngoài một chuyến, truyền đạt những lời của Dương tiểu thư cho Sở Hạnh biết, nếu giữa trưa tôi vẫn chưa về, vậy ủy khuất cô một chút, gọi thức ăn bên ngoài nha." Giang Bình cũng đứng lên, cô phải quay về Mỹ Diệp một chuyến, thực hiện những lời Dương Hi nói.

"Cô không về, tôi sẽ không ăn." Dương Hi vừa lên lầu vừa miễn cưỡng nói, Giang Bình đứng sau lưng đương nhiên không có cơ hội nhìn thấy khóe môi của nàng lúc này hiện lên một nụ cười tươi.

Giang Bình nhìn bóng dáng của nàng, đột nhiên cảm thấy, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng dường như đã trở thành một phần trách nhiệm nặng trịch dưới đáy lòng cô. Không phải bởi vì nàng là bệnh nhân của cô, cũng không phải bởi vì Mỹ Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui