Editor: Nguyệt Mẫn
—–
Ngoài dự liệu, Lạc Dư Thần tuy buồn bực nhưng lại không lên tiếng. Tôi nhìn vẻ mặt tâm tình bất định của anh, vừa cười, thì ra một Lạc Dư Thần tính tình nóng nảy cao ngạo cũng có lúc như thế này. Một mặt vừa cảm thán, Hạ Minh Tu và tôi thật không giống nhau, cậu ta có thể chọc giận Lạc Dư Thần lại có thể ngồi cạnh tài xế, ung dung tự tại, nếu đổi lại đó là tôi nhất định sẽ bị đạp xuống xe, sau đó sẽ đáng thương cuốc bộ về nhà.
Mà bây giờ, Lạc Dư Thần không thể nào đánh Hạ Minh Tu nên chỉ có thể thở dài một hơi tiếp tục lái.
Anh quả nhiên mang Hạ Minh Tu về nơi từng là nhà của chúng ta, dưới ánh đèn mờ ảo, anh kéo cậu ta vào phòng tắm, tôi đứng bên ngoài, đầu tính toán xem có nên vào nhìn một cách quang minh chính đại hay không.
Tôi biết nhất định có Thiên Chúa trên cao, ngài biết rằng tôi đã chia rẻ mối tình của họ hơn mười năm nay, vì vậy ngài quyết định khiến tôi xuống địa ngục không được mà lên thiên đường cũng không xong, chỉ có thể ở nhân gian bất đắc dĩ lui tới, để bản thân núp ở một xó nhìn hai con người này rốt cuộc có bao nhiêu ngọt ngào.
Đối với một người đã chết mà nói thì chuyện này cũng không có gì cả.
Thôi, tôi tự làm tự chịu.
Hai người từ phòng tắm đi ra, ngay trước mặt tôi lăn thẳng vào ghế salon.
Bỏ đi, nếu muốn tôi xem thì tôi sẽ xem.
Lạc Dư Thần thật ôn nhu với Hạ Minh Tu làm tôi kinh ngạc. Bởi vì hành động này chính là hy vọng xa vời đối với tôi, mà cũng không dám nghĩ trên người Lạc Dư Thần lại có tế bào ‘ôn nhu’ như thế, bây giờ thấy được cảnh tượng này đã hoàn toán phá vỡ mọi lý thuyết, thì ra Lạc Dư Thần có thể vô cùng ôn nhu như vậy, vô cùng có tình yêu, có thể có những động tác mềm nhẹ, tràn đầy sự chở che, còn có thể nói ra những lời yêu ngọt ngào.
Những thứ mà anh cho tôi tới bây giờ chỉ có thô bạo. Căn bản là bị tôi ép buộc phải ở bên cạnh nên anh đầy ngập những phẫn uất và làm tình một cách bất mãn, bình thường là đấm hoặc là đá, có khi bị kéo lê lại có khi còn bị cắn, căn bản là mười năm cực hình.
Thời khắc này Hạ Minh Tu, tôi lại một lần nữa cảm giác mình không đáng giá.
Lúc nào cũng bị Lạc Dư Thần đối xử thô bạo, tại sao không ăn năn. Tôi cứ thế mà mất hy vọng vào đôi mắt này, khiến cho cả cuộc đời đặc biệt thê thảm.
Tệ nhất chính là khi chết rồi mới biết mình thê thảm, không những thê thảm mà còn uất ức, cực kỳ uất ức.
Tôi cả đời…ít nhất…chưa thể tính là một kẻ xấu, tại sao cứ phải gặp những chuyện như vậy?
Hai người ôm ấp quấn lấy nhau đến trưa ngày thứ hai, chiều hôm đó Hạ Minh Tu có công việc nên phải rời giường, dùng mọi cách thoát khỏi sự lôi kéo của Lạc Dư Thần, lấy nhiều thứ từ trong tủ lạnh ra đi đến phòng bếp nấu.
Chưa thấy ai làm xôi ngọt thập cẩm ngốc như vậy.
Lạc Dư Thần không ăn ngọt. Mười năm, tôi biết rõ anh thích và không thích thứ gì, khẩu vị của anh tôi rõ hơn bất cứ ai khác.
Nhưng mà sự thật chứng minh tôi lại sai rồi.
Lạc Dư Thần rất ngoan ngoãn tiếp nhận cái chén và thìa, cùng Hạ Minh Tu ăn rất vui vẻ.
Con mẹ nó, đúng là không công bằng!
Tôi nấu, anh chỉ vừa nếm thử một miếng đã buông thìa xuống.
Tôi tốt xấu gì cũng bắt đầu nấu ăn từ lúc đi nhà trẻ, tay nghề nấu nướng sao có thể thua một Hạ Minh Tu vụng về kia được!
Mà thôi bỏ đi. Nếu như là thứ do Hạ Minh Tu nấu thì cho dù là thuốc độc cũng uống vào…
Tôi giận dữ, vây quanh Lạc Dư Thần chạy tới chạy lui muốn nện cho anh một quyền.
Đánh không được, aiiii, tôi nên kiềm chế cơn tức thì hơn, đã chết rồi còn tức giận bất bình làm gì, phải cẩn thận không chừng phược linh trực tiếp được thăng cấp thành oán linh.
Tôi cần phải niệm niệm kinh một chút mới mong có ngày sớm thăng thiên thành Phật a…
Lúc Hạ Minh Tu rời đi, Lạc Dư Thần quả nhiên ném cái thìa xôi ngọt thập cẩm đi. Tôi lại có phần đắc ý, dù sao anh cũng không thích ăn nó mà, nói tóm lại khẩu vị bẩm sinh thì không thể sửa được.
Anh mãi mãi là người biết nhẫn nhịn, ở cạnh tôi có thể nhẫn mười năm, huống chi chỉ là chút xôi ngọt thập cẩm này.
Anh ngồi trên salon một chút sau đó mới chập rãi đứng lên, có chút nhàm chán đi vòng quanh căn nhà hai lần, cuối cùng đứng trước cửa phòng của tôi. Chính xác mà nói thì là căn phòng trước đây của tôi.
Lúc tôi rời đi đã dọn dẹp căn phòng này sạch sẽ, những thứ có thể đều đã đem đi hết.
Anh đẩy cửa phòng ra, đứng ở căn phòng trống rỗng, ánh mắt lay động, đứng yên như vậy lâu thật lâu.
Tôi đang nghĩ tự mình đa tình, lý trí lại nhảy ra chế nhạo tôi, anh chỉ là đang tính toán tương lai sẽ đem cái phòng này biến thành phòng sách, treo giá và vị trí máy vi tính mà thôi.
Tôi cuối cùng là muốn tự tình đa tình, nếu như anh có thể cho một phần vạn mà hoài niệm về tôi, thì cả đời này cũng coi như không tệ mấy.
Anh đứng đứng, đột nhiên xoay người, trở lại đại sảnh, nhanh chóng đi đến ngăn tủ lấy ra một xấp album ảnh rồi bắt đầu lật, mà thật ra cũng không phải lật mà là đang chọn, rút hết tất cả những tấm ảnh mà tôi với anh chụp chung ném lên mặt đất.
Đuổi tận giết tuyệt, tôi cũng không phải là kẻ tội ác tày trời mà?
Trước khi chết tôi chỉ biết anh tuyệt đối sẽ không yêu tôi, nhưng tôi thật không ngờ anh lại ghét tôi tới mức này.
Nghĩ lại tôi quả thật cưỡng bức lợi dụng để anh ở lại cạnh tôi, làm những điều thật đáng hổ thẹn. Thế nhưng mười năm nay tôi ngoan ngoãn phục tùng anh, muôn vàn chăm sóc, tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với anh mà bị anh ghét không ít như vậy?
Tốt xấu gì cũng từng là người bên gối, một ngày phu thê trăm ngày ân sủng, cứ như vậy mà đoạn tuyệt được sao?
Nếu sớm biết còn bị anh huỷ đi vết tích cuối cùng, tôi tất nhiên sẽ không hồn nhiên thiện lương được, trước khi đi còn muốn vẽ vời thêm chuyện cho anh thấy. Sớm biết rằng Lạc Dư Thần hận tôi đến mức ảnh chụp cũng không tha thì tôi cũng không cần thu nhập đống đồ vô dụng đó làm gì, trong lòng tôi đầy oán hận nhìn từng bức ảnh với hồi ức hạnh phúc, rất vô tình bị ném xuống đất.
“Anh là đồ vô lương tâm!!” Tôi chỉ vào mặt anh, bao nhiêu oan ức cuối cùng anh vẫn không nghe được.
Tự cho rằng đã từng có những quá khứ vui vẻ, có thể coi như là giả tạo đi, nhưng lẽ nào trong đó đến một chút thật sự hài lòng cũng không có sao?
Tôi đổi lấy cả đời để cuối cùng cũng không có được tình yêu, nhận được chỉ là sự coi rẻ. Tôi nghĩ nhưng lại nghĩ không ra.
Về phương diện này tôi rất ngốc, luôn luôn không thể nghĩ được.
Lạc Dư Thần không biết tìm đâu được cái rương, đem tất cả ảnh chụp ném vào trong đó rồi tuỳ tuỳ tiện tiện đặt ở cửa. Sau rồi tiếp tục quay về salon nằm xuống.
Anh đến cả cái liếc mắt cũng lười nhìn.
Tôi ngồi xổm bên cạnh cái rương, một lần cuối cùng nhìn đống bảo bối của mình nơi cánh cửa.
Tôi với không được, chỉ có thể nhìn tấm ảnh he hé trong rương, bối cảnh màu trắng, anh đang ôm tôi từ phía sau, hai bên trái phải còn có một bồn hoa cúc mang điềm xấu.
Bệnh viện ở trung tâm thành phố B
Đó là vào năm lớp mười đêm trước khi tham ra trận chung kết Youth Cup, bởi vì trận đấu ở sân vận động của trung tâm thành phố B nơi chuyên tổ chức các trận bóng đá, chúng tôi đã ở đó ngắm cảnh vài ngày. Lúc mới đến cuộc sống còn chưa quen, buổi tối đi ăn khuya trên đường trở về bị một đám lưu manh chặn đánh.
Khi đó tuổi trẻ nóng nảy, nổi khí anh hùng, nhìn đối phương cũng không cách mình bao nhiêu tuổi lắm, thế là đã lao vào đánh nhau. Lại không ngờ đối phương còn cầm theo một vật cắt nhọn tự chế tạo.
Tôi nhìn thấy người kia cầm một thứ màu bạc nhào đến phía Lạc Dư Thần, sẽ rất nguy hiểm mất? Không chút suy nghĩ đã chắn trước mặt gã kia.
Sau một trận giao đấu cuối cùng tôi cũng đoạt được vũ khí của hắn, đối phương chạy, thế nhưng chân tôi lại bị một vết rách dài, lúc đó lơ đểnh, sau lại kéo đến bệnh viện mới nhận ra là bị thương dây chằng, từ đó về sau cũng mất khả năng rong đuổi trên sân bóng cỏ xanh.
Tôi nghe bác sĩ nói vậy, trong phút chốc trở nên hỗn loạn lảo đảo lắc lư, hốt hoảng, bản thân tôi cũng không thể rõ nữa.
Tôi đương nhiên không biết, tôi nghe anh vừa nói như vậy đầu óc như nổ ra, một ý nghĩ, không thể đá thì làm sao bây giờ? Lạc Dư Thần là tiên phong giỏi nhất, Tiếu Hằng là thủ thành tốt nhất. Tôi không yêu đá bóng, nhưng đó là ý nghĩa sinh tồn là để ngắm nhìn bóng lưng của anh, nhìn nụ cười khen thưởng của Lạc Dư Thần, một chút cũng không thể nữa rồi, tôi phải làm sao đây?
Tôi thề lúc đó không phải như sau này Lạc Dư Thần đã nói, chỉ là tôi giả bộ để khiến cho Lạc Dư Thần áy náy, làm cho anh nợ tôi, khiến anh ở lại bên cạnh tôi mà thôi.
Dùng phương pháp như vậy để trói buộc anh cả đời, tôi còn chưa đến nổi. Mặc dù sau đó còn dùng cách đê tiện hơn.
Sau khi nghe bác sĩ nói, thì Lạc Dư Thần cũng đáp rằng, cậu không ở hậu phương thì tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Khoảnh khắc nghe anh nói như vậy, không thể không thừa nhận, lòng tôi đã mừng rõ như điên.
Về trận chung kết, tôi không thể nhìn được, nghe nói Lạc Dư Thần như liều mạng nhưng kết quả vẫn thua.
Mặc dù thua nhưng đội huấn luyện viên quốc gia đã đến tìm thanh niên xuất sắc là Lạc Dư Thần để trao đổi, thế nhưng anh lại nói, thật ra anh không có hứng thú với bóng đá nữa, chỉ muốn thi đại học thật tốt.
Sau lại nhiều lần, tôi đều thấy anh ôm trái bóng đầy bụi trong ngăn kéo, len lén khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...