Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Đông Đông ngồi kế bên Tề Thịnh thở dài hai tiếng, sau mệt mỏi ngã vào lòng hắn, không thèm chui ra.

" Ài, chàng xem, giang sơn sắp đổi chủ sao? Nàng ta cùng lắm cũng chỉ là một vị phu nhân thôi mà. " Đông Đông chán nản cằm lấy hà bao của Tề Thịnh, hết thảy qua lại thảy lại, đi đi lại lại nhiều đến mất hà bao rớt leng keng xuống đất.

" Ai nha. " Đông Đông từ trong lòng Tề Thịnh vội vàng đứng dậy, chết chết, tiền này không phải vậy nuôi sống nàng sao? Quăng như vậy có ai phát hiện sau méc ba nàng không chứ? Khoan...ba nàng không ở đây, không phải sợ! Mà sao lại sợ ông ta? Cùng lắm cũng chỉ là một người đàn ông bạc tình.

" Lụm làm gì? "Tề Thịnh nhíu mày, không lạnh không nhạt lên tiếng, hắn nha, dạo này thấy Đông Đông không có thèm rời hắn, hắn gan lớn lại càng lớn rốt cuộc đổi từ, hắn sợ Đông Đông thành Đông Đông sợ hắn. Chỉ có đối tượng sợ của hắn chuyển thành một bức *hưu thư nha.

*Tờ giấy dùng để thôi vợ / chồng.

" Không lẽ chàng quăng đi? Thiếp rất thật không có đồng bạc nào trên người đâu! " Đông Đông bĩu môi nhìn Tề Thịnh, nàng tuy là Đại Công Chúa nhưng mà số lần bạc dính túi là đếm đầu ngón tay nha, tức cái gì mà tức!

" Quăng đi, ta cho nàng nhiều hơn. "


" Xì, cái đồ không biết trân trọng! " Đông Đông phủi phủi tay, nhét hết tiền vào hà bao, sau mới trở vào lòng hắn.

" Ta không phải đang trân trọng sao? " Tề Thịnh nghiêng người hỏi, cằm đặt trọn lên vai nàng, tay nhẹ nhàng bao bọc thân thể nàng.

" Hư? Nhà ngươi còn biết trân trọng?"

" Ta đang trân trọng nàng. "

" Xạo chó à nhầm nếu ngươi trân trọng ta sẽ không để ta tự tay nhặt nha! "

" Ta thính nàng của bây giờ hơn..." Tề Thịnh nói xong, buông thả lưng lên thành ghế, tạo thành một tư thế vốn đã ái muội, nay ái muội nhân đôi.

" Ồ...." Đông Đông cười tít mắt, sau cùng hắn nghỉ ngơi, vốn nha hoàn không có ở đây, nơi vốn an tĩnh lại còn thêm an tĩnh.

Hiện tại nam chủ cố lẽ đang cùng nữ chủ kéo thêm thế lực, cùng lắm nàng cũng chả sợ, Thiên Vinh Hạnh chả phải đã cùng Tề Thanh hơn một bậc rồi sao, việc thái tử vinh hạnh làm chẳng hạn như đáng chiếm Tư Phổ, Cáp Cáp,...hay những lãnh thổ khác đều rất có lời nha, đặc biệt là đối với nam nữ chính ý.

May sao nàng nhớ dai, bất quá đánh chiếm lộn cũng có sao???

" Tần thiếp bái kiến Vương Gia, bái kiến Vương Phi. "

" Bổn Vương Phi nhớ là chưa từng hạ lệnh cho nô tỳ đi vào nha~ " Đông Đông mở mắt, tùy tiện phất phất tay, lập tức nô tỳ bên cạnh Lương Lương một bước cũng không quay đầu.

" Có chuyện gì? " Đông uể oải nhìn Lương Lương. Ân? Chào cho đã rồi im???


" Vương Phi, tần thiếp muốn được thăng chức vị. "

Tề Thịnh nghe đến đây, mở mắt chau mày nhìn Lương Lương, không vừa ý, hàn khí tỏa.

Đông Đông không nói gì, hàn khí lặng lẽ tăng, như cùng khí tức của Tề Thịnh dung hòa, khiến người ta lạnh đến phạt run.

Đông Đông mắt chuyển bạch sắc,móng tay cáu vào da thịt nếu ả không phải người do nữ chủ phái đến, nàng thể giết chết nàng ta!! Tề Thịnh không vui vẻ phất tay một cái nói " Giáng xuống làm thông phòng đi. "

Đông Đông cười đến sảng khoái, chứng kiến vẻ mặt trắng dần của Lương Lương, thực rất hài lòng nha.

Cùng lắm cũng là thông phòng thôi mà, lo gì? Nhưng mà đụng đến Vương Phi hắn là đại cấm kị.

" Giáng thì giáng thôi, lo gì chứ? " Đông Đông vẫn như cũ, duy chỉ có móng tay thu hồi bạch sắc, bớt được một phần lạnh lẽo.

" Ta nha, ta thấy A Lệ dường như đang thầm thương trộm nhớ ai đó nha. Thấy nàng cứ mất tập trung mãi thôi. " Đợi cho Lương Lương lui ra, Đông Đông mới chậm rãi nói.

" Nàng muốn đuổi A Lệ. "


Đông Đông thầm đỡ trán, dừng ý nghĩ muốn bóp chết tên súc sinh vừa lên tiếng.

Mắt thấy Đông Đông vì tức mà nghẹn đến đỏ mắt, Tề Thịnh ngưng nghiêm túc, để nàng chính diện hắn, nhếch môi bạc cười đến là ấm áp.

" Muốn ta tác hợp cho bọn họ sao? "

" Nếu không mới không thèm nhờ vả chàng nha. "

" Chắc gì người kia đã đồng ý. "

" Mặc kệ hắn, A Lệ thích là được. "

"..." Cái này là bá đạo chiếm giữ nha. Hắn cảm thấy lão bà của hắn càng ngày càng đáng sợ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui