" Hoàng Thượng..Hoàng Thượng Lục Hầu phía đông đã bắt đầu lên đường ".
Nàng trằm mặt nhìn hắn, tay khẽ nâng.
" Ngươi là ai? "
" Thưa Đại công chúa, nhi thần chỉ là một cấp quan quèn "
" Một cấp quen quèn? Vậy ngươi có biết cấp báo chuyện đại sự giữa thiên thanh mắc tội gì không? Thấy Hoàng Tộc không kính cẩn là tội gì? "
Nàng vẫn nâng cao đầu, tay năng cầm, ngạo mạng nói với hắn. Tôi biết rất rõ tên này không tầm thường, người của Tề Mặc mới là chính xác, vào tuần sau, nàng ta mới bắt đầu khởi hành, ca ca Hạ Vi Vân đã được cử hành làm tướng quân của triều đình Tề Thanh, cả Hạ Gia ai cũng rần rọ cảnh báo nàng, tên này, một tên quan nhỏ liền dám phạm Thượng?
" Đại Công Chúa, nhi thần...nhi thần phạm thượng chính là phạm thượng. " Hắn kinh hãi quỳ xuống, tay lạnh băng xen ngang nhau, hắn dập đầu liên tục dưới chân tôi. Nàng nở nụ cười lạnh, khinh bỉ đá hắn một phát lăn quay.
" Bắt hắn lại, phạt 50 trượng. "
Hắn tức thì bị lôi xuống, các quan văn võ nhỏ lớn liền một lúc cùng quỳ rập, căn bản đến ngẩng đầu lên cũng không dám. Hoàng Hậu bên cạnh rất hài lòng, bà kéo kéo tay áo nàng, tỏ ý cười cười, tất nhiên đám thường dân không một ai dám phạm Thượng với nàng. Tiếng la hét của tên quan quèn càng ngày càng lớn, vang vọng cả một vùng Thiên Vinh Hạnh.
" Dạ nhi, còn có một nghi thức không biết con có muốn chứng minh? "
" Ý mẫu hậu là đài cung thiên? "
" Đúng...mẫu thân rất muốn coi con mạnh đến đâu nha~"
" Hoàng A Mã đã hạ được hơn một trăm quân, mẫu hậu cũng hạ được khoảng bảy mươi quân, ca ca con đã hạ được hơn hai trăm quân, còn muội muội con cũng hạ được khoảng sáu mươi a~ "
" Là quân tinh nhuệ mẫu thân nhỉ?"
" Phải... phải "
" Liền đi đi "
***
Đài Cung Thiên
Nàng đứng trước vạn quân một khắc liền hô to...
" Các ngươi hôm nay không cần nhận nhượng tốc đánh tốc chiến. Cùng lên cả đi. "
Một ngàn quân uy nghiêm, một khắc liền hóa đá, một khắc liền thập quân thay phiên, cũng rất nhanh khói bụi ẩn thành một mảng, cả đài Thiên Cung chẳng mấy đều thành đài đấu vật. Chúng thần dân ngước nhìn nàng, nàng uy vũ tận lực " Tốc Chiến Tốc Đánh ". Một ngàn quân chỉ còn thưa thớt, chẳng một ai tiếp tục hạ nàng. Nàng tức giận, miệng lại hô to.
" Các ngươi là do ai dạy nên? Không cố găng tiếp tục cho bổn cung! "
Khỏi phải nói, giang hồ bọn nàng, không tận lực chiến đánh để chết sao? Ngu si như vậy, đại boss sẽ giết chết cô thôi.
Cả đài đấu chẳng còn ai, đều la liệt cả rồi, cũng may vẫn là chưa chầu trời, nàng ngoảnh mặt nhìn Hoàng Hậu.
" Mẫu Hậu..tốt chứ? "
Cả triều đình đều " Mồm chữ O mắt chữ A ", có người quỳ, có người ngất riêng cả đại hoàng tộc to lớn kia đều " Mắt sáng như sao "
" Dạ Nhi, Tốt lắm!!! " Hoàng Hậu giữa thiên thanh, hai tay kề miệng, hét to vô cùng nhẫn tưởng là sợ nàng không nghe thấy. Nàng nở môi mỏng cười rạng rỡ, khiến cả triều đình nhà Thiên Vinh lần nữa trấn động toàn phần. Không biết, hắn có là đang tìm nàng không nhỉ?
Nghĩ đến hắn tức giận cũng là lần đầu tiên, có lẽ đối với nàng mà nói sẽ hài chết thôi! Nàng bụm môi, cười trấn động toàn đinh nam của Thiên Vinh Quốc, chỉ sợ con bá quan không để ý mà nguyện làm
" thứ phu " thôi. Như vậy tên tặc săn kia chỉ có thể khóc ròng như thác mất thôi!
Nữ chủ căn bản sẽ không ra mặt thể hiện ngay lúc này, chỉ có thể những con cờ " thí " ra đối với cô.
Ngẫm một chút nàng lại vẫy tay " truyền Thái Y " lời nói vừa dứt chân đã nhanh nhẹn rời đi, đi đến trước cửa Đài, thả chạm một bước, mặt không nhìn lại phía sau " Năm ngày sau ta quay lại, không tiến bộ liền đi chết đi. "
" Nhi thần nhận chỉ "
Nàng hôm nay tâm trạng rất tốt, tất nhiên muốn thử dạo xem thử, rốt cuộc phồn vinh của Thiên Vinh như thế nào? Một chút nàng liền quên mất đã bỏ lại cả một Đại Gia Đình to lớn đằng sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...