Đại điển, Phùng Liên Dung ngồi xe rồng của Triệu Hữu Đường cùng nhau trở về.
Chung ma ma lập tức tiến lên gỡ mũ quan trên đầu nàng xuống.
Phùng Liên Dung thở ra một hơi: “Thoải mái thật đấy.” Lại giang tay ra để Châu Lan cởi huy y xuống, chỉ mặc một chiếc áo đơn thuần trắng nằm nghiêng trên giường la hán, đôi mắt hơi híp, dù là Triệu Hữu Đường ở bên cạnh nàng cũng nhịn không được mệt rã rời.
Triệu Hữu Đường thấy thế liền kêu bọn nhỏ tự đi chơi.
Nàng cảm giác thân mình đột nhiên nhẹ bỗng, nói mê: “Giống như làn điệu vừa rồi vẫn còn bên tai.”
Triệu Hữu Đường tầm mắt theo mặt nàng đi xuống, chỉ thấy áo lót nàng hơi nới ra, lộ ra áo yếm màu đỏ, lộ ra bầu ngực căng đầy, hắn hơi chần chờ, đưa tay kéo lại áo cho nàng nói: “Sao lại buồn ngủ thành như vậy, giống như uống say ấy.”
Phùng Liên Dung cũng không nghe rõ, chỉ rúc đầu vào trong lòng hắn.
Chỉ chốc lát sau thế nhưng đã ngủ.
Triệu Hữu Đường vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ thân thể nàng càng ngày càng thêm lười biếng, chỉ dậy sớm hơn chút thôi đã mệt mỏi đến như vậy, liền lệnh Bảo Lan lấy một tấm chăn mỏng đến.
Bảo Lan liền đi, gặp được Chung ma ma, nói: “Nương nương ngủ rồi, Hoàng thượng vẫn còn ở đây.”
“Cái gì?” Chung ma ma sửng sốt, chuyện vô lễ như vậy Phùng Liên Dung còn chưa từng làm qua, có thể thấy được là quá buồn ngủ, bà nghĩ tới một chuyện, đột nhiên giậm chân một cái, “Ôi, xem ta già rồi hồ đồ, do nương nương muốn phong Hậu, bận trong bận ngoài lại quên.”
Bảo Lan khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Ngươi đó, tháng nay nương nương còn chưa tới, có phải là chậm rồi không.”
Bảo Lan nghĩ nghĩ, đúng là vậy, mặt lập tức lộ ra vui mừng: “Vậy nên không phải...”
Chung ma ma nói: “Còn không mau đi mời Kim thái y.”
Hiện nay Chu thái y tuổi tác đã cao, năm trước liền lui, mà Kim thái y được Phùng Liên Dung coi trọng, bản thân y thuật cũng rất cao, địa vị trong thái y viện đó là số một số hai. Thế nhưng năng lực mạnh, trách nhiệm phải gánh cũng càng lớn, Kim thái y quanh năm suốt tháng đều ở trong thái y viện.
Chung ma ma ôm chăn đi qua, thấy Phùng Liên Dung thật sự ngủ, có điều tư thế này cũng là duy nhất trong thiên hạ, lấy đùi Hoàng thượng làm gối đầu.
“Hoàng thượng.” Chung ma ma không đợi kịp bẩm báo tin tức tốt, khẽ nói: “Nương nương có thể là có tin vui, nô tì đã kêu Bảo Lan đi mời thái y.”
Triệu Hữu Đường tự nhiên cao hứng, nhưng lại có chút buồn bực: “Khó trách nàng mệt như vậy, sao ngươi không phát hiện sớm hơn chút?”
Đây đúng là Chung ma ma sơ sẩy, bà lập tức quỳ xuống nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội”
Mặc dù là bị đại điển phong Hậu ảnh hưởng, nhưng sai lầm vẫn là sai lầm, cho nên bà cũng không cãi lại.
Nếu đổi thành trước kia, Triệu Hữu Đường khẳng định sẽ trừng phạt bà, nhưng bây giờ chỉ khoát tay: “Thôi đứng lên đi, về sau đừng tái phạm.”
Đây là người Phùng Liên Dung xem trọng, nhưng cũng chỉ là chuyện trong mấy ngày, dù có biết sớm hơn, đại điển phong Hậu cũng đã được quyết định, cũng không tiện thay đổi ngày.
Chung ma ma nơm lớp lo sợ đứng lên, lui về phía sau.
Phùng Liên Dung nghe được chút thanh âm, xoay người lại.
Triệu Hữu Đường đưa tay nhẹ chạm vào mặt nàng, khẽ cười, lại nói đúng là nên có một đứa nhỏ. Từ lúc Triệu Huy Nghiên sinh ra cũng đã có năm năm, hắn cho rằng nàng tuổi này đã không tốt để mang thai.
Ai nghĩ tới, vào hôm nay nàng lại cho hắn một kinh hỉ.
Thật sự là song hỷ lâm môn.
Hắn đỡ lấy bả vai nàng, đỡ nàng dậy.
Phùng Liên Dung liền tỉnh, vuốt mắt hỏi: “Giờ gì rồi?”
“Vẫn là buổi sáng.” Triệu Hữu Đường búng lên trán nàng, “Vẫn đang mơ hồ?”
“A!” Phùng Liên Dung kêu lên, “Ta vừa mới ngủ à?”
“Đúng vậy, còn ngủ trên người Trẫm.”
Phùng Liên Dung mặt có chút nóng, ngượng ngùng nói: “Vừa mới cảm thấy mệt, bất tri bất giác liền ngủ quên, làm trễ thời gian của Hoàng thượng rồi.”
Triệu Hữu Đường không nói chuyện, kêu Châu Lan lấy cho nàng bộ váy áo.
Phùng Liên Dung vừa mặc vào thì Kim thái y tới.
“Mau mau xem cho nàng.” Triệu Hữu Đường nói.
Kim thái y liền đi lên bắt mạch cho Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung không hiểu ra sao, cũng không biết là chuyện gì, đang tốt đột nhiên mời thái y. Có điều thấy Triệu Hữu Đường cùng Chung ma ma, Bảo Lan Châu Lan đều là dáng vẻ nghiêm túc, chỉ phải im miệng để Kim thái y an tâm tra xét bệnh tình.
Quá một lát, Kim thái y nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương, nương nương là có tin vui.”
Phùng Liên Dung lập tức thất thần.4
Triệu Hữu Đường thoải mái cười to: “Tốt, tốt, đây là đứa nhỏ thứ năm của Trẫm đấy.”
Hắn thưởng cho Kim thái y.
Tất cả mọi người trong Diên Kỳ cung vui mừng khôn xiết.
Ba đứa nhỏ nghe nói, cũng đều vây quanh, đều nhất trí yêu cầu Phùng Liên Dung sinh muội muội.
Phùng Liên Dung không nói gì, đây là muốn sinh nữ nhi là có thể sinh sao? Hơn nữa xem ý của Kim thái y vừa rồi, hình như lại là nhi tử.
“Nàng dưỡng thai cho tốt, Trẫm thấy Tôn tiệp dư làm cũng không tệ, nàng cứ giáo cho nàng ấy đi, đừng mệt đến.” Triệu Hữu Đường dặn dò, “Nàng năm nay tuổi không còn nhỏ, vừa rồi Kim thái y đều nói cần tĩnh dưỡng nhiều mới có thể thuận lợi.”
Phùng Liên Dung nghe xong ngược lại đau lòng, nắm tay Triệu Hữu Đường nói: “Thiếp thân đã hoa tàn ít bướm rồi à?”
Nữ nhân luôn sợ nghe thấy câu: Ngươi tuổi không còn nhỏ, nàng cũng giống vậy.”
Triệu Hữu Đường nhìn nhìn mặt nàng: “Tạm được, nếp nhăn không nhiều lắm.”
“Đã có nếp nhăn?” Phùng Liên Dung khẩn trương, “Chỗ nào, chỗ nào?”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng, Triệu Hữu Đường nói: “Sợ cái gì, Trẫm còn có nữa là, ai mà không già đi?”
“Hoàng thượng khác.” Trên đời này, nam nhân cùng nữ nhân cho tới bây giờ đều chỉ nhìn dung mạo của nữ nhân, nam nhân có quyền có thế, thân phận hiển hách, còn nhiều nữ nhân ái mộ chứ đừng nói Triệu Hữu Đường còn là Hoàng thượng, người cao quý nhất trong thiên hạ.
Trong thiên hạ hắn là vương thổ, hắn tự nhiên cái gì cũng không sợ.
Nhưng nàng thì sao?
Mấy năm nay hắn vẫn luôn rất sủng nàng, do nàng vẫn chưa tính là già, hai người cũng có tình cảm ở đây, nhưng là già thêm chút nữa liền không thể nhìn, cho nên chẳng sợ đều là thật, nàng cũng cảm thấy không quá thật, như là cuộc sống như vậy tùy thời đều có thể biến mất. Chẳng sợ hôm nay nàng leo lên vị Hoàng hậu, loại băn khoăn này vẫn luôn luôn có, giấu ở trong đáy lòng nàng.
Nhưng đây không phải là sợ, chỉ là ngày đó có đến, nàng sẽ đau lòng, nhưng cũng chỉ có như vậy, làm nữ nhân cua Hoàng đế, đại khái kết quả đều giống nhau.
Nàng vô cùng rõ ràng, nhưng người luôn có lòng tham.
Nàng luôn hi vọng hắn có thể vĩnh viễn đối xử với mình như thế, hi vọng ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không đến.
Châu Lan cầm gương nhỏ cho nàng xem, đúng ánh sáng, nàng mơ hồ nhìn thấy khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, con ngươi buồn bã, hận không thể khóc lên.
Triệu Hữu Đường không khỏi cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, nữ nhân ba mươi tuổi mới có nếp nhăn đã được coi là bảo dưỡng rất tốt rồi. Thật ra nàng xem ra vẫn rất trẻ tuổi, nào có già như tuổi thật, hắn đoạt gương đồng ném qua một bên: “Trẫm lại không ghét bỏ nàng, nghĩ linh tinh cái gì.”
“Bây giờ thì không, sau này...”
“Đã nói nàng suy nghĩ linh tinh, chuyện sau này nàng lại biết?” Triệu Hữu Đường kéo nàng dậy, “Sắc trời cũng không còn sớm, nên chuyển vẫn phải chuyển, Trẫm cùng nàng đi Khôn Ninh cung.”
Phùng Liên Dung nhếch miệng, chỉ phải đi theo hắn.
Lòng nam nhân đúng là thô, có đôi khi một chút cũng không biết tâm tư của nàng.
Vừa rồi nếu nói câu sau này cũng không ghét bỏ, nàng sẽ vui vẻ, lại còn không nói, nàng hừ hừ, rất muốn nhéo hắn một cái, nhưng thấy hắn bước chân vội vã, tựa như bề bộn nhiều việc, nghĩ vừa rồi còn để nàng ngủ trên chân hắn, nàng lại cười rộ lên.
Hai người tới Khôn Ninh cung, Triệu Hữu Đường dẫn nàng đi quanh một vòng, nói: “Nàng có muốn mua thêm gì thì cứ việc nói, hiện thời nàng là Hoàng hậu, không cần phải giao đãi với bất kỳ người nào.”
Phùng Liên Dung nói: “Không cần đâu, thiếp thân thấy như vậy là tốt rồi.”
“Cái gì mà không cần, nàng cẩn thận suy nghĩ đi, thế nào cũng có cái cần.”
Phùng Liên Dung chỉ phải gật đầu.
Khôn Ninh cung này do Phương Yên đã từng ở, nàng thật ra cũng không thích, nếu có thể nàng tình nguyện ở tại Diên Kỳ cung, nhưng quy củ trong cung là như vậy, nàng cũng không tốt nói, có lẽ thói quen là tốt rồi. Ít nhất đối Triệu Hữu Đường mà nói, dường như không có chỗ nào không đúng/
Nói đi nói lại, nam nhân khác nữ nhân.
Nàng còn đang rối rắm quá khứ, hắn lại đã sớm quên.
Đồ trong Diên Kỳ cung lục tục được dời tới, từ nay về sau, Phùng Liên Dung chính là chủ nhân của Khôn Ninh cung.
Ngày hôm đó, phi tần trong cung đều đến chúc mừng.
Nàng là Hoàng hậu, đó là chuyện đương nhiên, Phùng Liên Dung nghĩ đến khi nàng còn là phi tần, mỗi ngày không thích nhất chính là đi thỉnh an, nhất là mùa đông, bây giờ tự nhiên cũng có thể hiểu rõ đám phi tần nghĩ cái gì, cho nên nàng liền miễn các nàng ngày sau thỉnh an, đổi thành một tháng một lần, như vậy đối ai cũng tốt.
Đợi đến mấy Quý nhân đó đi rồi, Tôn Tú nói: “Nương nương đúng là rộng lượng, có điều đối tốt các nàng như vậy, chỉ sợ các nàng càng thêm lười nhác.”
Phùng Liên Dung thở dài: “Các nàng ấy cũng không dễ dàng, thỉnh an nhiều thêm vài lần ta cũng sẽ không mọc thêm nhiều miếng thịt, thôi đi.”
Tôn Tú cười nói: “Điều này cũng đúng, đúng rồi, còn quên chưa chúc mừng nương nương có tin vui.”
Phùng Liên Dung cười: “Sợ là sau này phải phiền ngươi.”
“Làm sao có thể, dù sao thời gian của ta còn nhiều, dù có không bận cũng không có việc gì khác...” Nàng ngừng một chút, lấy khăn che miệng, cười nói: “Hiện quản chuyện này còn thấy rất thú vị, nương nương xin yên tâm giao cho thiếp thân đi, nhiều nghỉ ngơi.”
Phùng Liên Dung nghe nàng nói như vậy, trong lòng thật ra có chút xấu hổ.
Lúc còn là phi tần, nàng không quản cái gì độc sủng hay không độc sủng, mà giờ làm Hoàng hậu còn độc chiếm Hoàng thượng, chính là khi đối mặt với đám phi tần này, cũng có loại cảm giác kỳ quái không nói được thành lời, đợi đến khi Tôn Tú đi rồi, nàng gọi Chung ma ma tới, hai người đi vào phòng trong.
Chung ma ma thấy nàng mặt ủ mày chau, ân cần đặt câu hỏi.
Phùng Liên Dung nói: “Ta đây là Hoàng hậu, có phải hay không nên khuyên Hoàng thượng...”
“Khuyên Hoàng thượng làm cái gì?”
“Còn không phải là những chuyện kia.” Phùng Liên Dung rũ mắt nói, “Trong cung nhiều phi tần mà.”
“À.” Chung ma ma biết, chủ tử nhà mình đây là không thích ứng được biến hóa từ phi tần thành Hoàng hậu, xưa nay chính thế đều chú ý hiền lành rộng lượng. Làm Hoàng hậu, vốn là nên khuyên Hoàng thượng ân huệ cùng hưởng, nhiều khai chi tán diệp, dù sao con cháu nhiều, đó là phúc phận.
Mà lúc này trong cung, trừ Triệu Thừa Dục, còn đâu đều là một Phùng Liên Dung sinh.
Phùng Liên Dung lo sợ không yên nhìn Chung ma ma.
Chung ma ma cười nói: “Nương nương ngốc à, trong cung lại không có quy định Hoàng hậu nên thế nào, cái gì mà khuyên giải với không khuyên giải. Hoàng thượng nếu thật coi trọng vị quý nhân nào, nương nương muốn ngăn đón cũng không được, đúng không? Làm gì còn ngốc muốn đi khuyên Hoàng thượng.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, nàng đương nhiên cũng không muốn khuyên: “Chính là nhìn thấy những phi tần đó, rất là...”
“Vậy thì ít gặp đi, đây cũng là mạng của các nàng, không liên quan đến nương nương.” Chung ma ma khuyên giải Phùng Liên Dung, “Nương nương là cảm thấy làm Hoàng hậu đột nhiên có gánh nặng? Thật ra không phải vẫn giống nhau sao, Hoàng thượng thích nương nương, mặc kệ nương nương là Hoàng hậu hay là Quý phi đều không có gì khác nhau, nương nương bình thường làm như thế nào thì cứ làm như vậy thôi.”
Phùng Liên Dung nghe bà nói xong, cũng từ từ ổn định lại.
Đúng vậy, chỉ là thay đổi xưng hô, nàng vẫn là nàng, cần gì bởi vì làm Hoàng hậu liền thật biến thành dáng vẻ của Hoàng hậu? Lại nói, nàng cũng không am hiểu cái đó.
Nàng nắm tay Chung ma ma: “Cám ơn ma ma.”
Chung ma ma cười nhìn nàng.
Dáng vẻ nàng bây giờ, tựa như lúc mới vào cung, khi ấy, bà cũng là mọi thứ đều dạy nàng, chỉ là lúc ấy nàng không phải rất nghe lời, nhưng là tốt số, lọt vào mắt của Hoàng thượng, mấy năm nay một chút cũng không thay đổi, Hoàng thượng cũng thích nàng nhiều năm như thế, tự nhiên muốn vĩnh viễn tiếp tục như thế.
Chung ma ma ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Phùng Liên Dung giải được tâm kết, cũng thấy thoải mái.
Có điều việc Hoàng hậu cần xử lý vẫn rất nhiều, trong cung nội vụ các mục thu mua, tuy rằng rất nhiều đều đã giao cho Tôn Tú, nhưng số lượng khổng lồ cũng phải nàng tự mình thẩm tra, thẩm tra xong còn phải ấn bảo tỉ của Hoàng hậu lên, Triệu Hữu Đường tự mình cầm bảo tỉ đưa nàng.
“Vừa mới làm xong, nhìn xem thích không?”
Phùng Liên Dung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con dấu lớn như vậy, trừ ngọc tỉ của Triệu Hữu Đường ra.
Bảo tỉ này có mài vàng nhạt, không đậm như khối của Triệu Hữu Đường, nhưng lại có vẻ nhu hòa, toàn bộ con dấu là hình vuông, bên trên khắc một con thú hung mãnh, giương nanh múa vuốt, Phùng Liên Dung chỉ vào nói: “Đây là con gì vậy?”
“Ly hổ, bảo tỉ của Hoàng hậu cũng phải khắc nó.” Thật ra Triệu Hữu Đường cảm thấy không hợp với Phùng Liên Dung, nhưng Hoàng hậu nên có uy nghiêm của Hoàng hậu, bằng không hắn lệnh cho người khắc con thỏ trắng lên, nghĩ thôi đã muốn cười.
Phùng Liên Dung cầm bảo tỉ lên xem.
“Ấn cái thử xem.”
Phùng Liên Dung ấn bảo tỉ lên mực đỏ, sau đó ấn một cái lên giấy tuyên thành.
Chỉ thấy bốn chữ “Hoàng hậu hành tỉ” màu đỏ xuất hiện, chữ đoan chính đại khí, lại mơ hồ lộ ra phong nhã.
“Thật ra đẹp.” Phùng Liên Dung cười.
Triệu Hữu Đường nhìn cũng rất hài lòng.
“Có điều chữ này nhìn có chút quen quen.” Phùng Liên Dung chỉ chỉ dấu phẩy trên chữ 'hành', hơi thẳng, bên dưới lại cong nhẹ, “Còn có cái này, nàng chỉ hướng chữ 'tỉ', “Nét điểm bên trong chữ ngọc, thiếp thân luôn cảm thấy không dễ viết, Hoàng thượng còn từng dạy qua đấy.” Nàng đang nói đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Triệu Hữu Đường.
“Sao vậy?” Triệu Hữu Đường sắc mặt hơi có thu liễm, có chút căng thẳng hơn vừa rồi.
“Đây không phải là Hoàng thượng khắc chữ đấy chứ?” Nàng nghi hoặc.
Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: “Trẫm có thời gian rỗi đó à? Nàng tưởng Trẫm cả ngày không có việc gì làm chắc?”
Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nhưng chữ này thật giống quá.
Thật không phải hắn viết?
Triệu Hữu Đường hơi hơi nghiêng đầu, tính chết cũng không thừa nhận.
Trời mới biết hắn khắc bốn chữ này mất bao nhiêu công phu, vốn cũng định là không làm, sau lại nhất thời nổi hứng, không chỉ viết, còn tự mình khắc, kết quả không biết chịu bao nhiêu đau khổ, hắn cũng tự ảo não mình làm gì lại muốn nhận lấy việc này.
Hắn làm gì cần đối nàng tốt như vậy chứ!
Cho nên đợi đến khi khắc xong, hắn quyết định chết cũng không nói cho Phùng Liên Dung, đỡ nàng lại đắc chí, cho là mình có bao nhiêu thích nàng.
Chỉ là không nghĩ tới, nàng thế nhưng có thể nhận ra.
Có điều hắn không thừa nhận, Phùng Liên Dung đương nhiên không có biện pháp, âm thầm phỏng đoán một phen, vẫn cảm thấy nhất định là hắn khắc, bằng không cần gì tự mình đưa tới, sớm nên đưa luôn cho nàng vào lúc sắc phong, cho nên, bảo tỉ này với hắn mà nói là không bình thường.
Đã không bình thường, vậy khẳng định là thứ mà hắn hao tốn công phu.
Nàng càng nghĩ càng cao hứng, chính mình cười đến miệng đều sắp rách.
Triệu Hữu Đường ở bên cạnh khóe miệng giật giật, không biết xấu hổ khẳng định vẫn cảm thấy là hắn khắc!
“Trẫm còn có việc, đi đây.” Hắn sợ Phùng Liên Dung lát nữa lại hỏi hắn.
Kết quả Phùng Liên Dung bắt hắn lại nói: “Đợi chút.”
Triệu Hữu Đường đang định đặt câu hỏi, lại thấy nàng cầm bảo tỉ ấn mạnh một cái lên mu bàn tay chính mình.
Miệng hắn bỗng chốc há hốc: “Nàng...”
Phùng Liên Dung lại nhanh chóng ấn một cái khác lên mu bàn tay hắn, sau đó cười khanh khách nói: “Cùng nhau, đây là bảo tỉ của ta, giờ thì không ai nợ ai.”
Hóa ra, nàng là nhớ tới ngày ấy hắn dùng ngọc tỉ ấn lên tay nàng.
Đầu heo này, Triệu Hữu Đường tức giận, ngày đó hắn ấn xuống còn không phải là cho nàng chơi thoải mái, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng, vẫn là một chút cũng không biết tâm ý hắn. Mấy năm nay, nàng thật sự là ăn tốn cơm trí tuệ không chút phát triển, hắn đoạt lấy bảo tỉ, bắt lấy tay Phùng Liên Dung, ấn mạnh xuống.
Không đã nghiền, lại vén tay áo nàng lên, ấn hai cái lên cánh tay nàng, mắt thấy hắn nhìn chằm chằm mặt mình, Phùng Liên Dung sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Triệu Hữu Đường cùng lúc bắt được nàng, giơ bảo tỉ lên: “còn chơi không? Thật cho rằng Trẫm hết cách với nàng?”
“Không dám.” Phùng Liên dung che mặt, “Đừng ấn mặt, đi rửa đau lắm đấy.”
Đất đỏ chà lại chà mới có thể rửa sạch.
Triệu Hữu Đường cười lạnh: “Vậy nàng còn đóng dấu lên tay ta!”
Phùng Liên Dung ủy khuất: “Đây không phải là chơi sao, ta giúp Hoàng thượng rửa, được chưa?”
Triệu Hữu Đường nghe xong, cuối cùng buông bảo tỉ xuống.
Cung nhân bên cạnh cũng mới từ trạng thái chấn kinh khôi phục lại.
Phùng Liên Dung không dám qua loa, vội gọi bọn hắn đi lấy nước.
Bảo Lan Châu Lan bưng nước cùng xà bông đến, Phùng Liên Dung để tay Triệu Hữu Đường vào trong chậu vàng, hiện tại nàng là Hoàng hậu, rửa mặt rửa tay đều là dùng chậu vàng, nàng dùng tay chà xát chà xát cho hắn, lại sợ làm hắn tay, rửa thật lâu mới xong.
Triệu Hữu Đường kém chút ngủ mất.
Lấy lại tỉnh táo nhìn xuống, ừ, hết rồi, hắn lại rửa tay cho Phùng Liên Dung.
Hai người chỉ rửa tay thôi cũng mất nửa ngày.
“Trẫm xem phong vị hầu tước cho cha nàng.” Hắn bỗng nhiên nói chuyện.
Phùng Liên Dung vội nói: “Không cần.”
“Sao lại không cần, nàng đều đã là Hoàng hậu.”
“Dù sao cũng không cần, phụ thân cũng sẽ không thích, chỉ cảm thấy đó là gánh nặng, cuối cùng không có lập được đại công. Còn có, ca ca của thiếp thân đều đã là quan lớn như vậy, cũng bởi vì thiếp thân là Hoàng hậu, nếu Phùng gia còn phong tước, kêu người bên ngoài nghĩ như thế nào. Nhà chúng ta đều không phải là người ham phú quý.” Phùng Liên Dung thành khẩn nói, “Ý tốt của Hoàng thượng thiếp thân xin tâm lĩnh.”
Triệu Hữu Đường chà tay cho nàng, yên lặng nghe, lát sau nói: “Cũng được, dù sao nàng luôn là như vậy, cái này không cần, cái kia không cần, cũng không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì.”
Tay Phùng Liên Dung không tự giác căng thẳng, thầm nghĩ, nàng muốn cũng chỉ là hắn thích mà thôi, tốt nhất là vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ thích một mình nàng.
Nhưng lời này là lời khó nói ra khỏi miệng cỡ nào chứ.
Cũng là điều rất khó thực hiện.
Cho nên đây chẳng qua là nàng si tâm vọng tưởng, trên thực tế, căn bản là không có khả năng.
Dù sao cuộc đời mới qua một nửa.
Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng lại đã cúi đầu.
Đập vào mắt là đôi tay thon dài của hắn, đang ôn nhu chà đất đỏ cho nàng.
Ánh mắt nàng nóng lên, trong lồng ngực lại là cảm giác vừa ấm vừa đau.
Phùng Liên Dung lên làm Hoàng hậu, cung nhân hoàn môn bên người ai ai cũng đều được ban thương, trong đó Hoàng Ích Tam, Đại Lý lập tức nhảy lên làm thiếu giám, nhất là Hoàng Ích Tam, làm thiếu giám ti lễ giám, có điều hắn cũng giống Nghiêm Chính, đa số đều là đi theo bên cạnh chủ tử.
Chủ tử của hắn tự nhiên vẫn là Triệu Thừa Diễn.
Trước mắt Thái tử, Hoàng tử tuổi đã dần lớn, tuy rằng còn không có mâu thuẫn gì, nhưng người bên cạnh tâm tư đều hết sức nhiều, chính là trong ngày thường thu liễm, đều không lộ ra chút manh mối.
Do Triệu Hữu Đường đối bọn họ quản thúc rất chặt, ai cũng không dám mạo hiểm.
Ngày hôm đó Hoàng Ích Tam dành ra chút thời gian rảnh chạy tới phía Tây, chỉ thấy từ bên trong có một hoàng môn đi ra, nhẹ giọng cùng hắn nói: “Hoàng công công, rất cả như thường.”
Hoàng Ích Tam gật gật đầu, lấy bạc ra cho hắn: “Ngươi phải nhìn cẩn thận vào đấy, đừng để người phát hiện.”
Hoàng môn kia cười nói: “Tự nhiên, nô tài lại không phải người ngu.” Hắn ngừng một chút, “Có điều tiên cô giờ khác với ngày trước, lần trước cũng giao bạc cho hai cung nhân, chỉ bảo các nàng tìm hiểu tin tức của Thái tử điện hạ, hiện đã biết có tân hoàng hậu, cũng không gây chuyện, xem ra là muốn an ổn chịu đựng.”
Hoàng Ích Tam cười cười: “Thông minh hơn chút rồi. Nếu đúng là như vậy, xem ra tiên cô là trở nên thông minh.”
Hoàng môn kia hơi hơi cúi đầu: “Có điều Thái tử điện hạ vẫn sẽ đến.”
“Vẫn có người xem?” Hoàng Ích Tam hỏi.
“Vâng.” Hoàng môn kia trầm ngâm một lát nói: “Xem là xem, nhưng theo nô tì, Thái tử điện hạ là hơi không có kiên nhẫn, dù sao cũng là một chủ tử, ai nguyện ý mỗi lần đều có người bên cạnh giám thị chứ, nói cái gì cũng không tiện nói.”
Hoàng Ích Tam cười rộ lên: “Đây là thói thường của con người.”
“Công công nói cũng đúng.” Hoàng môn hướng hắn chắp tay một cái, lặng lẽ lui đi.
Hoàng Ích Tam nhìn quanh bốn phía, khóe miệng khẽ nhếch, cũng bước đi.
Do hai đứa con trai đều lớn, Triệu Thừa Mô cũng dời ra ngoài, lúc này ở lại Khôn Ninh cung cũng chỉ còn lại mình Triệu Huy Nghiên. Hôm đó Phùng Liên Dung đang xem sổ sách, tiểu cô nương cũng ghé sang đây xem.
Phùng Liên Dung cười nói: “Sao không đi vẽ tranh đi, xem cái này con mắt không đau à?”
“Trong tay Châu Lan là bàn tình ạ?” Triệu Huy Nghiên hỏi.
“Đúng vậy, đó là bàn tình.”
Triệu Huy Nghiên cười nói: “Cứ vẽ tranh ngắm hoa mãi cũng chán, nương, con muốn học cái này.”
Phùng Liên Dung nói: “Như vậy sao được, con nhưng là công chúa, loại việc như tính sổ sách đều có người khác làm, con học cầm kỳ thư họa đều được, chỉ riêng cái này không thể, nếu bị phụ hoàng nhìn thấy thể nào cũng nói con đấy.”
Triệu Huy Nghiên cười hì hì: “Phụ hoàng mới sẽ không nói đâu, phụ hoàng thích con nhất.”
Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật: “Ai nói, con làm không đúng, phụ hoàng phải nói con.”
“Chán quá đi, Du nhi cũng không thường vào cung, mẫu hậu, không bằng người mang nữ nhi đi chơi đi?” Triệu Huy Nghiên là một tiểu cô nương cá tính rất hoạt bát.
Phùng Liên Dung nghĩ, nàng cũng muốn vậy, nhưng hoàng cung nào giống gia đình bình thường, bằng không nàng đã sớm đi ra ngoài mấy trăm lần.
Hai người đang nói thì thấy Kim Lan cười híp mắt tiền vào nói: “Nương nương, công chúa, mau đến xem thỏ đi, mới tiến công, lớn lên rất giống mèo, nghe nói kêu là thỏ sư tử.”
Triệu Huy Nghiên vừa nghe, nhấc chân liền chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...