Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Một ngày kia, vết thương cũ lẫn mới của Yêu vương nứt ra, do đó chiếm được sự đồng tình của Mỗ Thảo, lừa cô tắm cùng. Mỗ Thảo không chịu,
ngay lập tức lùi lại van xin, liền được thay thế bằng bôi thuốc.
Mỗ Thảo cầm bình ngọc trắng, nói thầm: các vết thương đã được bôi thuốc cả, người này thật là.

Nói thầm vẫn là nói thầm, cô vẫn biết không nên chọc vào người nào.

Yêu vương ở trong suối nước nóng tại Ly Sơn, xét thấy vị tháp sắt
trước mặt này vui buồn thất thường, Mỗ Thảo không thể hưởng thụ cảm giác “Nước nóng ấm tẩy nõn nà”, cô chỉ có thể mặc quần áo chỉnh tề đứng ở
trên bờ, nhìn người trong suối thoải mái nhàn nhã ngâm nước.

“Thật sự quyết không xuống sao?” Tay sắt của Yêu Vương xoa lưng của
mình, vẫn chưa chết tâm dụ dỗ. Mỗ Thảo lui về sau vài bước, thái độ cực
kỳ kiên quyết: “Không xuống.”

“Tốt, tốt, vậy ngươi tới đây, đứng xa như vậy sao bôi thuốc được.”

“Đã ngâm nước mà còn bôi thuốc. . . .” Mỗ Thảo oán thầm, ngẩng đầu đi tới, trái lại, Mạc Hồ đứng giữ cửa sắc mặt hồng hồng, vô cùng tự giác
lùi ra ngoài cửa, cẩn thận kéo mành châu xuống.

Mỗ Thảo thấm thuốc, đang suy nghĩ nên bôi chỗ nào, Yêu vương ghé nửa
người vào bờ, những giọt nước lăn dài trên mặt nạ vàng: “Xuống đây giúp
ta đi, ta thề không động tay động chân.”

“Không được.” Mỗ Thảo lại cảnh giác lùi lại vài bước, xem ra, RP [1] của Yêu vương đã cạn kiệt nghiêm trọng rồi. = =

[1] RP: nhân phẩm


“Nhưng mà ngâm mình trong nước cảm thấy rất thích nha. . . .” Nếu
lúc này có mấy vị đại thần Yêu giới ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc tới
nỗi hai tròng mắt cũng rớt xuống đất, vị vua âm trầm của bọn hắn đang
dùng sắc dụ Hoa cô nương [2]. . . . .

[2] Hoa cô nương: ý chỉ “kỹ nữ”, nhưng ở đây không có nghĩa xấu, có thể hiểu là một cô gái xinh đẹp.

“Hơn nữa, da cũng rất mịn, ngươi thử xem. . . .”

“Không cần.” Đầu vẫn lắc như trống bỏi, nhưng mắt lại đảo liên tục,
có hy vọng! Yêu vương cố gắng không ngừng: “Ta đường đường là vua của
Yêu giới, lừa một cọng cỏ vàng như ngươi làm gì, hay là ngươi sờ ta thử
xem, xem có phải thật không? Hử?”

Bàn tay mềm mại sờ lên làn da thô ráp, chỉ chạm nhẹ vào cánh tay
cường tráng của hắn như lướt nước, Yêu vương thật sự bị kích thích muốn
kéo tay cô tới, nghĩ lại lại sợ cô sẽ thét bể cổ họng kêu cứu mạng, vì
thế nhịn lại nhịn, cuối cùng kiềm chế không ra tay.

“Sao, có lừa ngươi không?” Thấy hắn thật sự không có động tác khác,
Mỗ Thảo chậm rãi đi qua, ừ một tiếng, thuận tay rút một cái đệm, ngồi
xuống cạnh bờ ao, bôi bôi trét trét lên tấm lưng tráng kiện của hắn.

Yêu vương khép hờ mắt, cảm giác hơi lạnh trên lưng. Ánh mặt trời mang theo hương vị cây cỏ bay đến, suối nước nóng vô cùng yên tĩnh.

Thoa thuốc xong, Thất Diệp cũng không rời đi, dưới sự cố gắng xúi
giục của Yêu vương liền cởi giày, ngồi trên bờ ngâm chân, Yêu vương dựa
vào người cô, nhìn đôi chân như bạch ngọc kia ngâm trong nước, trong
lòng ngứa ngáy giống như có cái gì đó ngọ nguậy.

Từ khi nào mà hắn trở nên háo sắc như vậy. . . .Một mặt thầm mắng,
một mặt đưa tay qua, nhẹ nhàng cầm đôi chân kia, thấy Mỗ Thảo không phản kháng, hắn phát hiện, nếu động tác nhẹ nhàng một chút, cũng không thể
gọi là háo sắc, mà phản ứng của cô cũng sẽ không mạnh mẽ như vậy.

“Tiểu Hắc.”

“Hử?” Người bên cạnh ao khép hờ mắt, nằm ngửa trên sàn đá cẩm thạch,
ánh mặt trời làm cho áo choàng trắng rộng rãi của cô ánh lên sắc vàng
sáng lóa.

“Tại sao lại sợ ta?” Hắn xoa nhẹ chân cô, hạ giọng hỏi.

Mỗ Thảo bắt đầu oán thầm: cái tính đại gia của ngươi, người ở Yêu
giới ai mà không sợ. Đương nhiên cô không dám trả lời như vậy, vì vậy
quyết định nói sang chuyện khác: “Vậy tại sao ngươi vẫn đeo mặt nạ?”


Cô nằm ngửa nhìn trời, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy
đôi chân đang được hắn vuốt ve trong lòng bàn tay to, vô cùng thoải mái.

Đột nhiên cổ chân bị ai đó nắm lấy, kéo cô trượt vào trong nước. = =

Toàn thân bị nước làm ướt sũng, cô vô cùng bất đắc dĩ mở to mắt, mặt nạ vàng ở ngay trước mặt cô, chạm vào chóp mũi cô.

“Oa! ~ ~ Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi. . . . Không thích mặt nạ này?!” Giọng nói của hắn mang theo do dự.

“Ặc, ai sẽ thích cái này?”

“Vậy ngươi gỡ nó xuống đi.” Yêu vương giống như đã hạ quyết tâm thật
lớn, tinh thần của Mỗ Thảo lập tức hăng hái, đều vì lòng hiếu kỳ quá
lớn: “Thật sự có thể lấy xuống?”

“Uh.” Yêu Vương vô cùng khẳng định, trái lại, Mỗ Thảo do dự: “Vậy. . . . Ta lấy xuống. . . . Ngươi sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?” = =

“Lấy đi.” Yêu vương nghiêng đầu, rũ mắt, Mỗ Thảo cũng đệm thêm: “Không giết ta?”

“Sẽ không.”

Tay Mỗ Thảo đưa lên, có chút kích động, run run bắt đầu cởi mặt nạ
ra, sắp sửa chạm vào thì tay sắt nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, ánh
mắt Yêu vương phức tạp, muốn nói lại thôi.

Mỗ Thảo nhìn hắn, ánh mắt thậm chí có chút khẩn trương, lập tức nở nụ cười, nhưng chỉ mới cười một nửa. . . . . Khi mặt nạ vàng dần được tháo ra, vẻ mặt của cô cứng lại. . . .

Đây. . . .

Mặt nạ trong tay rơi xuống nước, vang lên một tiếng “tõm”, Yêu vương
khẩn trương, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô, hy vọng trong mắt

hắn, khi nhìn vào mắt cô, nguội đi từng chút từng chút một. Hắn yên lặng nhặt mặt nạ đã chìm vào đáy nước, trong nháy mắt đeo lên, xoay người
đi, không để cô nhìn vẻ mặt của hắn.

Mà Mỗ Thảo vẫn còn chìm trong kinh hãi cùng cực, mặt của hắn giống
như bị kịch độc ăn mòn, da thịt nhăn nheo như như vỏ cây, rất nhiều chỗ
nổi lên từng mảng từng mảng, đã không còn nhìn rõ mắt mũi.

Càng đáng sợ hơn chính là một vết đao xuyên từ gò má trái sang má
phải, miệng vết thương hung dữ mở rộng, giống như hé miệng cười to, nhìn vết thương như vậy, chắc chắn không ai có thể tin là người trước mặt
còn sống.

“Ta đi trước.” Hắn chỉnh lại y phục của mình, trong giọng nói mang
theo chút chật vật. Thất Diệp nhìn bóng dáng màu đen của hắn đang nhanh
chóng vén rèm đi ra, lại thấy cảm thấy bóng lưng kia cô đơn đến thế.

“Hắc, Hắc phi, sao ngươi để cho vương bỏ đi!” Mạc Hồ vừa thấy bóng
lưng Yêu vương liền biết không tốt, đứng trên bờ ao, từ trên cao nhìn
xuống, thuyết giáo: “Đã lâu vương không nhàn hạ thoải mái như vậy, ngươi biết không hả?!”

Mỗ Thảo còn chưa hồi thần, không biết vì sao, trong đầu đều là hình
bóng mới rời khỏi kia, thuận miệng nói: “Mặt của Yêu Vương. . . . Sao
lại như thế?”

Mạc Hồ đứng ngớ ra: “ Cái gì là mà sao lại như thế?”

Mỗ Thảo trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ thuộc hạ của hắn cũng không biết? Không hỏi lại, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lui ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui