Truyền Thuyết Phù Thủy
Đêm trăng tròn.
Roạt — một cơn cuồng phong quét qua khiến cho lũ quạ đen đậu trên cây hoảng loạn bay tứ tán, chúng lượn vòng trên một tòa thành cổ khiến cho tòa thành càng thêm âm u đáng sợ. Bên trong một căn phòng của tòa thành đang trình chiếu vụ án giữa đêm khuya không trăng không sao, ấy nhầm, là vụ án giữa đêm trăng tròn.
“Hai, hai người đừng có mà làm bậy..” Chết tiệt, thân thể bị phép thuật trói buộc không động đậy nổi, nụ cười quỷ mị của hai kẻ đang đứng bên giường khiến cho da đầu của y phải nổi gai ốc, mồ hôi lạnh ứa ra. “Tiểu Thược Nhi đáng yêu của mẹ, vì huyết thống của tộc phù thủy chúng ta, đành phải khiến con chịu thiệt rồi.” Vị phu nhân xinh đẹp tuyệt trần tuy giọng nói đầy bi thương nhưng nụ cười trên mặt lại bán đứng tâm trạng của bà.
“Con không muốn! Con là con trai của hai người, hai người không thể làm như vậy đối với con!” Thiên Thược Nghị kinh hoàng hét lên, y không ngờ cha mẹ của mình tuy vốn đã chẳng bình thường nhưng lại có thể làm như thế này đối với mình, y lại không có cách nào phản kháng được.
“Tiểu Thược Nhi, đừng sợ con, coi như bị cắn một cái là xong ấy mà.” Nhìn đứa con trai đáng yêu được di truyền gen tuấn tú bất phàm của ông cùng với vẻ xinh đẹp quyến rũ của vợ ông.
“Cắn cái đầu hai người ấy! Hai kẻ biến thái này, mau xóa phép thuật trên người của con ngay!” Không thể động đậy chỉ có thể dựa vào cái miệng mà gào thét.
“Ai duiii, Tiểu Thược Nhi của mẹ sao lại nói cha mẹ yêu quý của con là biến thái chứ?” Linh Vu Na chớp chớp đôi mắt to tròn tỏ ra vô tội.
“Con trai à, con phải hiểu được nỗi khổ tâm của bậc làm cha làm mẹ như chúng ta, chúng ta sao có thể gây hại đến con trai của mình được. Ta với mẹ con vì con mà thiên chọn vạn tuyển tìm được một người có gen cực kỳ thuần khiết và hoàn mỹ tương tự như bộ tộc phù thủy chúng ta đó, con phải cám ơn bọn ta mới đúng.” Thiên Viễn Lôi tận tình khuyên bảo.
“Cám ơn hai người!?” Thiên Thược Nghị cười nhạt.“Muốn con cảm tạ bậc làm cha làm mẹ đem con trai mình ném vào hố lửa hả?”
“Ui, đừng có nói nghiêm trọng vậy chứ? Con là con trai mà, tiện nghi còn không phải con chiếm hết sao?”
“Đúng thế, con cứ thoải mái đi, ta với mẹ con dùng phép thuật khống chế ký ức của người kia. Sau khi xong việc rồi thì người đó sẽ không nhớ con là ai hết. Thôi, thời gian còn lại bọn ta sẽ để cho các con.”
“Ê, Hai người đừng có đi, thả con ra đã!! Ê!!!!”……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...