Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Hắc Cực báo là yêu thú trung giai, nhưng chúng không giống những loại yêu thú trung giai bình thường khác, bởi vì Hắc Cực báo còn chia làm ba loại, theo thứ tự là Thạch Diễm Hắc Cực báo, Bích Nhãn Hắc Cực báo và Kim Sắc Hắc Cực báo.

Trong đó Kim Sắc Hắc Cực báo có tiềm lực lớn nhất, theo một nguồn tin tức đáng tin cậy thì Kim Sắc Hắc Cực báo có khả năng đột phá sự cực hạn của huyết mạnh để trở thành yêu thú cấp chín, bởi vì nó cũng là yêu thú chuẩn cấp tám như Huyết Thương lang, trừ khi có phương pháp gì đặc biệt, nếu không đa số yêu thú cấp tám đều dừng bước tại đây.

Con yêu thú cấp sáu mà Lôi Cự nói chính là một con Kim Sắc Hắc Cực báo, con mắt màu váng óng vô cùng xinh đẹp, tựa như hai viên đá quý, tản ra tia sáng trói mắt, còn bộ lông màu đen óng tới mức gần như tỏa sáng, cực kì diễm lệ.

Giá trị của một con Kim Sắc Hắc Cực báo còn cao hơn cả Huyết Thương lang, khó trách Lôi Cự lại kích động như vậy, nếu như gã có thể khế ước được con Hắc Cực báo này, sau khi trở lại phái Thiên Tâm đương nhiên sẽ được chưởng môn coi trọng rồi, cũng rất có thể diện.

Nhưng phiền toái nhất là, tu vi của con Hắc Cực báo này đã tương đương với Tinh cảnh bảy sao đỉnh phong, linh lực của nó thậm chí còn chấn động, có vẻ là sắp đột phá rồi.

Nếu như nó thành công lên cấp, mặc dù chỉ là một yêu thú cấp bảy mới đột phá, sức mạnh và khả năng vẫn chưa vững chắc, nhưng đối với họ vẫn là một sự nguy hiểm cực kỳ, một cường giả Tinh cảnh nhìn thế nào cũng khó có khả năng thắng được một yêu thú cấp bảy.

Kim Sắc Hắc Cực báo cũng không phát hiện ra sự có mặt của họ, Lôi Cự không dám kinh động đến nó, cho nên sau khi phát hiện nó liền vội vàng chạy về, chuẩn bị cùng thương lượng với mọi người tìm cách đối phó với nó.

Sau khi suy nghĩ một lát, Vương trưởng lão mới lên tiếng: “Trước mắt chỉ có thể phái một người dụ con Hắc Cực báo kia ra, sau đó những người còn lại mai phục ở bên ngoài, tranh thủ lúc nó không chú ý thì đánh lén.” Nói đến người dẫn yêu thú ra, Vương trưởng lão âm thầm liếc mọi người một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu một chút.

Cho dù chỉ là một chút, nhưng vẫn bị Lăng Tiêu phát hiện, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lôi Cự cũng lén nhìn Lăng Tiêu mấy lần, “Vậy Vương trưởng lão cho rằng, chúng ta nên phái ai đi thì tốt nhất?”

Vương trưởng lão nhìn mọi người, do dự một lát mới nói: “Vốn ta đi là ổn nhất, nhưng tu vi của ta và Hắc Cực báo xấp xỉ nhau, nếu cho ta thời gian, ta sẽ nắm chắc có thể khiến nó trọng thương, bởi vậy cũng có thể cùng cái giá thấp nhất mà bắt được nó, cho nên người dẫn Hắc Cực báo ra chỉ thể chọn trong ba người các ngươi, ai trong các ngươi có thể nắm chắc chạy thoát khỏi móng vuốt của Hắc Cực báo.”

Vương trưởng lão nói không sai, lực phòng ngự của Hắc Cực báo không hề yếu, dù họ có đánh một đòn toàn lực cũng chưa chắc đã có thể khiến nó bị trọng thương, phương án tốt nhất là để cho Vương trưởng lão ra tay.

Nhưng là bởi vậy, người đi đánh lạc hướng Hắc Cực báo sẽ gặp nguy hiểm.


Không đợi Lăng Tiêu nói gì, Lôi Cự đã nhìn về phía y: “Lâm sư huynh, con Hắc Cực báo kia đang canh giữ trong một cái hang, các ngươi thì muốn linh thảo, chúng ta lại muốn yêu thú, nói thế nào thì nói ngươi cũng phải giúp sức đi chứ, hay là nhiệm vụ đi dụ con yêu thú kia giao cho ngươi?”

Gã vừa nói xong, có mấy đôi mắt đã quay sang nhìn.

Thang Vân Kỳ bất mãn nói: “Đâu có phải Tiếu ca muốn linh thảo đâu, vì sao lại bắt Tiếu ca đi vào chỗ nguy hiểm như vậy?”

Vừa dứt lời, cô nàng còn cố ý liếc về phía Du Tiểu Mặc, giống như đang nói, ngươi muốn linh thảo thì dựa vào cái gì lại bắt Tiếu ca lấy giúp ngươi, sao ngươi không tự đi mà làm.

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, mặc kệ nàng.

Lăng Tiêu cười như không cười, quét qua sắc mặt mọi người một lần, bâng quơ nói: “Lôi sư đệ nói rất có lý, như vậy nhiệm vụ dẫn yêu thú ra cứ giao cho ta là được.”

Nghe y nói thế, ánh mặt Lôi Cự lộ ra một chút vui mừng mờ mịt, còn có cả ác ý, gã rất chờ mong Lâm Tiếu chết dưới móng vuốt của Hắc Cực báo.

Thang Vân Kỳ không ngờ Tiếu ca lại đồng ý, bực bội giẫm chân, thừa dịp thời điểm người khác không chú ý hung hăng trợn mắt nhìn Du Tiểu Mặc, đều là do tiện nhân ngươi!

Còn vẻ mặt của Giang Lưu bị mọi người bỏ qua không mừng cũng chẳng bi, chỉ là ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc còn nhiều hơn một chút ghen ghét, Giang Lưu biết rõ mình có kích động cũng chẳng ích gì, cũng tự hiểu, con Hắc Cực báo kia tuyệt đối không phải của mình.

Sau khi phân công xong vị trí, Vương trưởng lão liếc mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chỉ cảm thấy rất buồn cười, sau đó đi vào hang động, ngoan ngoãn nghe lời đến mức phải nói là khiến người ta nghi ngờ.

Đương nhiên cái người sinh nghi này sao có thể là đám người Lôi Cự và Vương trưởng lão được, mà là một người đã hiểu y quá sâu, Du Tiểu Mặc.

Từ lúc Lăng Tiêu đồng ý đi dụ Hắc Cực báo ra, hắn đã nghi ngờ rồi, cái tên này sao có thể nghe lời đến thế, còn thật sự tùy ý Lôi Cự đổ nhiệm vụ nguy hiểm lên đầu mình? Tuy thực lực của y đúng là mạnh hơn Hắc Cực báo nhiều nhiều luôn, nhưng Lăng Tiêu tuyệt đối không phải là loại người sẽ chịu thua thiệt.


Cho nên, Du Tiểu Mặc cảm thấy trong cái hang động kia nhất định có vấn đề

Ngay thời điểm Du Tiểu Mặc dáo ngác nhìn quanh cái hang đó, một tiếng rống giận dữ rung trời vang lên, âm thanh gần như đã khiến mặt đất như muốn rùng mình, thiếu chút nữa đã khiến lỗ tai của hắn điếc luôn rồi, cũng may mà hắn kịp thời dùng sức mạnh linh hồn bảo vệ hai tai.

Vài giây sau, Lăng Tiêu chạy ra khỏi hang, theo sát là một con yêu thú màu đen có đôi mắt vàng óng lao ra, bộ lông màu đen như muốn nổ tung, con mắt vàng rực tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, giống như sẽ xé xác y thành từng mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.

Lăng Tiêu cũng không ngừng bước, lập tức dẫn nó về phía đám người Vương trưởng lão đang mai phục.

Theo như kế hoạch thì, sau khi Lăng Tiêu dẫn Hắc Cực báo ra, Vương trưởng lão sẽ đánh ra một sát chiêu, tiếp đó vì đề phòng vạn nhất, Lôi Cự và vị trưởng lão còn lại sẽ công kích ngay sau, tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất để túm được Hắc Cực báo.

Thế nhưng mà, không biết là do Hắc Cực báo quá thông minh hay do đám người Vương trưởng lão nghĩ quá đơn giản.

Sát chiêu mà Vương trưởng lão dùng một phần ba linh lực để ngưng tụ thành lại bị Hắc Cực báo phát hiện, cơ thể to lớn không thua kém gì Huyết Thương lang lập tức linh hoạt lóe một cái trên không trung, sát chiêu mất đi mục tiêu đánh thẳng vào vách đá, khiến cho trọn mảnh vách núi đều nổ tung.

Vị trưởng lão còn lại hoang mang, vội vàng đánh ra một chưởng, nhưng Lôi Cự vốn nên tấn công lúc này lại không hề có động tĩnh, vị trưởng lão kia lập tức hoảng sợ gào lớn: “Lôi Cự, ngươi đang làm gì thế, sao còn không ra tay?”

Dường như Lôi Cự vừa mới tỉnh táo lại, tay chân luống cuống công kích Hắc Cực Báo, nhưng vội vàng như vậy sao có thể phối hợp nhịp nhàng được, cả hai lần công kích đều đánh vào khoảng không.

Hơn nữa đại khái là vì cả ba người công kích một lúc đã thu hút sự chú ý của nó, rốt cục thì Lăng Tiêu bị nó bỏ qua một bên, phẫn nộ gào thét lao về phía ba người.

Lôi Cự căm hận đến hai mắt đỏ ngầu, vì sao nó không tấn công Lâm Tiếu, ngược lại cứ một mực nhằm vào họ?

Gã có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, nhưng đáng tiếc là thực lực của gã kém Hắc Cực báo tới sáu sao, cũng vì thế mà lực công kích của Lôi Cự với Hắc Cực báo cũng hời hợt chẳng bõ, ngược lại còn khiến bản thân chật vật cực kỳ.


Bây giờ một nửa áp lực đều rơi vào trên người Vương trưởng lão, vị trưởng lão còn lại vì tu vi không đủ, cho nên cũng chỉ chia sẻ được một chút.

Về phần Lăng Tiêu, sau khi y dẫn Hắc Cực báo ra thì đã chạy tới biên giới rồi, thỉnh thoảng còn làm bộ công kích vài cái, nhưng rất vô thưởng vô phạt, sau đó tỏ vẻ mình hết sức cố gắng đó nha.

Mấy người càng đánh càng mệt mỏi, còn Hắc Cực báo thì càng chiến càng hăng, rốt cục Vương trưởng lão cũng ý thức được có gì đó không ổn, nếu tiếp tục như vậy thì tất cả bọn họ sẽ chết dưới móng vuốt của Hắc Cực báo mất.

“Lâm Tiếu, mấy người các ngươi ngăn nó lại trước đi, để cho ta chuẩn bị một chút, đợi lúc ta hô to một tiếng thì tất cả hãy lui lại về phía nam.” Trên khuôn mặt già nua của Vương trưởng lão hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn phải quyết định như vậy.

Lôi Cự nhíu mày thật chặt, gã hiểu ý của Vương trưởng lão, xem ra là muốn bỏ con Hắc Cực báo này rồi, tuy rằng rất không cam tâm, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không thì chẳng ai chạy thoát nổi, nghĩ vậy, gã hung ác liếc Lăng Tiêu một cái, đều do người này!

Mặc kệ bọn họ có tiếc nuối tới mức nào, nhưng nguyên một đám vẫn phải nghe lời Vương trưởng lão, dù con yêu thú này có hấp dẫn tới mức nào, thì cũng phải còn mạng để hưởng thụ mới được.



Sau nửa canh giờ, dưới một vách núi của Ngọc Linh Quật xuất hiện vài bóng người nhìn rất chật vật, đúng là đám người Lôi Cự bị Hắc Cực Báo đuổi cho chạy trốn tứ phía, lần này có thể nói là tiền mất tật mang, không những không bắt được nó, hơn nữa nguyên một đám còn bị tổn thương ít nhiều.

“Đáng giận!” Hai mắt Lôi Cự đã vằn vện tia máu, càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng đập thẳng một quyền xuống đất.

Vương trưởng lão nhìn hành động như muốn trút sự bất mãn của gã, thầm nghĩ lần này bọn họ đã quá chủ quan, không hổ là Kim Sắc Hắc Cực báo, thậm chí bốn người họ liên thủ lại cũng không thể bắt được nó, còn thiếu chút nữa đã mất đi cái mạng này.

Sắc mặt Thang Vân Kỳ cũng rất khó coi, con Hắc Cực báo kia tuy không đẹp bằng Huyết Thương lang, nhưng thực lực của nó thì hơn nhiều, nếu như có thể khế ước, trong tương lai nàng chẳng cần dựa dẫm vào người khác nữa rồi, vậy mà lại thất bại.

“Lâm Tiếu, ngươi không phải là người mạnh nhất Võ Hệ sao? Đến thời điểm động thủ, sao ta lại thấy ngươi chẳng thèm dùng toàn lực, ngươi cố ý hả?” Lôi Cự càng nghĩ càng không cam lòng, loại không cam lòng này trực tiếp bùng nổ sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu nhàn nhã đi tới, không thể kiềm chế được mà châm chọc y.

Lời nói của gã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn gã, “Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng, ta bất chấp nguy hiểm tính mạng để dẫn con Hắc Cực báo kia ra, kết quả là lúc đấy ngươi đang làm gì, vì sao lúc hai vị trưởng lão đều ra tay mà ngươi vẫn không nhúc nhích?”

Y vừa nhắc tới chuyện này, tất cả cũng nghĩ tới, đúng là lúc đó Lôi Cự rất kì lạ, rõ ràng mọi người đã thương lượng ổn thỏa, gã lại chẳng thèm phản ứng gì, lãng phí cơ hội tốt một cách vô ích.


Đặc biệt là vị trưởng lão còn lại, lão có ấn tượng sâu sắc với cảnh tượng đó, bởi vì người quát Lôi Cự lúc ấy chính là lão, nghĩ tới việc này, lão càng bực bội.

Sắc mặt Lôi Cự lúc trắng lúc xanh, không ngờ Lăng Tiêu dám đâm ngược lại gã, nhưng sao gã có thể nói thật được, chẳng lẽ lại nói với họ, thực ra lúc ấy gã đang nghĩ cách làm sao để Hắc Cực báo giết chết Lăng Tiêu luôn, cho nên mới cố ý không ra tay sao?

Gã dám cam đoan, nếu nói thẳng chân tướng, cho dù Lăng Tiêu không ra tay, chỉ sợ Vương trưởng lão cũng hận gã tới chết, ở trong một nơi nguy hiểm trùng trùng như Thiên Đường Cảnh, gã không thể làm phật lòng họ được, nhiều thêm một chiến hữu tốt hơn với nhiều thêm một kẻ địch mà.

“Bởi vì lúc đó sát chiêu của Vương trưởng lão không đánh trúng Hắc Cực báo, ta quá kinh ngạc, cho nên trong nhất thời không kịp phản ứng.”

Lôi Cự không dám biểu hiện ra sự chột dạ của mình, đành phải làm ra vẻ thất vọng.

Vương trưởng lão cũng không nghi ngờ gì nhiều, dù sao lão cảm thấy Lôi Cự sẽ không làm trò gì ngu xuẩn trong lúc phải mạo hiểm tính mạng, trừ khi gã không muốn sống nữa, nghĩ vậy, lão liền giảng hòa: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, tiếp theo chúng ta phải nghĩ hành trình mấy ngày còn lại, đúng rồi, có hái được cây linh thảo cấp sáu kia không?”

Nghe Vương trưởng lão nói vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lúc trước y phải dẫn Hắc Cực báo ra ngoài, sau đó lại giúp họ đối phó với nó, nếu Lăng Tiêu có thể hái được thì cây linh thảo hẳn là đang ở trên người y.

Hơn nữa chất lượng của linh thảo trong Thiên Đường Cảnh phần lớn là trung phẩm và thượng phẩm, nếu như nói nó là một cây thượng thẩm thì, giá trị không nhỏ, cho nên ai có thể không động tâm đây, nếu như lúc trước có thể bắt được con Hắc Cực báo kia, đương nhiên bọn họ cũng chẳng quan tâm tới linh thảo làm gì, chỉ là giờ đã thất bại rồi, đương nhiên…

Làm sao Lăng Tiêu lại không đoán ra được ý nghĩ của mấy người này, mỉm cười: “Lúc ấy ta còn tưởng kế hoạch của các ngươi sẽ thành công, cộng với tình hình hỗn loạn, cho nên ta không có thời gian đi đào cây linh thảo kia, chỉ sợ đã khiến các ngươi thất vọng rồi.”

Lôi Cự cười lạnh: “Ta thấy ngươi đang muốn nuốt trọn gốc linh thảo kia một mình chứ gì!”

Vương trưởng lão nhíu mày, không nói gì, giống như cũng đồng ý với Lôi Cự.

Lăng Tiêu ‘Xùy’ một tiếng, bật cười, nhìn chằm chằm vào đám người kia rồi nói: “Ta là một tu luyện giả, các ngươi cảm thấy ta sẽ hái được cây linh thảo kia sao? Nếu như các ngươi thật sự muốn tính toán, ta không ngại tính toán với các ngươi, lại nói tiếp, lúc trước không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao, các ngươi muốn yêu thú, chúng ta muốn linh thảo, cho nên ta mới phải đi dụ con Hắc Cực báo kia ra, giờ thì sao, một câu không kịp phản ứng của ngươi uổng phí toàn bộ cố gắng của mọi người, bây giờ ngươi còn chỉ trích ta nuốt cây linh thảo kia, ngươi có tư cách sao?”

Lôi Cự bị nói tới tím mặt, ánh mắt lóe lên sự căm hận.

Nhìn cái vẻ nghiêm nghị lại còn chính nghĩ của Lăng Tiêu, người nào đó bày tỏ, xem cảnh này nín cười quá sức vất vả, không ngờ, Lăng Tiêu thậm chí còn có tiềm chất làm vua màn ảnh nữa nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận