22.
Một buổi thẩm vấn đang yên đang lành lại biến thành nơi tôi và Trình Gia bày tỏ nỗi lòng.
Hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn, xem ra không muốn nghe thêm nữa.
Lão đạo thì vẫn một mực không nói lời nào, chỉ nhìn tôi.
Đột nhiên lão mở miệng nói giọng khàn khàn: “Vân Ly cô nương đã nghe nói tới gò Rồng bao giờ chưa?”
Tôi đưa mắt sang nhìn lão, gật đầu: “Có nghe nói, người Tây Vực chúng tôi ai cũng biết.”
“Cô cảm thấy, có thể đào lên được thứ gì đó bên dưới gò Rồng không?”
“Đương nhiên là không, cũng chỉ có mấy người Trung Nguyên mới tin thôi.
Chỗ chúng tôi chẳng ai tin cả.”
Tiết Lương Nho nhìn tôi chằm chằm: “Cô có tin Thiên Sơn Tây Vực có rồng trắng không?”
“Tin chứ, rồng trắng Thiên Sơn từng canh giữ vườn nhà tôi mà, chúng bảo vệ chúng tôi bình an.”
Tôi nhìn lão với vẻ mặt chân thành, thổn thức nói: “Nhưng mà bây giờ không còn rồng nữa rồi.
Ở Tây Vực chẳng còn con rồng nào nữa.”
“Hà cớ gì lại nói lời này?”
“Ông nội tôi bảo, con rồng trắng cuối cùng đã nằm trong bụng của yêu tăng Tây Vực.”
“Vô lý, không thể nào.
Tây Vực có gò Rồng, có bằng chứng về thịt rồng, làm sao có thể không có rồng được?!”
Tiết Lương Nho hơi kích động, giọng nói không khỏi to hơn chút ít.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thần Vương Chu Nguyên Hanh đứng một bên đã bật cười ra tiếng.
Gã cười ngặt nghẽo tới mức chảy cả nước mắt: “Rồng á? Ha ha, ha ha.
Tiết tán nhân, ông hoang đường quá đấy.
Còn tin trên đời có rồng nữa.”
Rất rõ ràng, Chu Nguyên Hanh hoàn toàn không hề hay biết bí mật về địa cung bên dưới hoàng lăng, mà hoàng đế cũng không có ý định nói cho hắn biết về mấy thứ này.
Song, hoàng đế không quen nhìn hắn cười chẳng để ý trường hợp như thế.
Ông ta rất nhanh đã trầm giọng, nói: “Thần Vương, ngươi mở miệng muốn lưu lại, nói rằng sự việc có liên quan tới ngươi.
Bây giờ ngươi nói đi.”
“Nhi thần nói gì bây giờ ạ.
Nhi thần cũng không biết là thảo luận về rồng.
Ha ha, không phải phụ hoàng cũng tin trên đời có rồng chứ ạ?”
Nụ cười trên mặt Chu Nguyên Hanh dần dần tắt hẳn sau khi đối diện với ánh mắt của hoàng đế.
“Cút ra ngoài.” Hoàng đế nói.
“Nhi thần xin cáo lui.” Chu Nguyên Hanh ngoan ngoãn lui ra.
Hôm ấy, cả hoàng đế và Tiết Lương Nho đều rất thất vọng.
Thế nhưng bọn họ vẫn chưa bỏ cuộc, lại hỏi tới tình hình của ông nội tôi.
Tôi nói: “Ông nội tôi ở Tây Vực.
Có lúc ông chăn nuôi gia súc ở Thiên Sơn, có lúc tới chơi ở bộ lạc người Nhược, người Khương.
Có lúc còn đi giúp người Khâu Từ làm nghề nguội.
Các ngài muốn tìm ông tôi ư?”
Tìm người trong đám dân du mục ở Tây Vực giống như tìm kim đáy bể.
Tôi cười tủm tỉm, hoàn toàn không còn sợ Tiết Lương Nho nữa.
Không biết hoàng đế và Tiết Lương Nho có hết hi vọng với Bạch Long Tây Vực hay không, nhưng ngày ấy tôi và Trình Gia thành công thoát hiểm quay trở về quý phủ của chàng.
Tin tức chàng dẫn tôi trở về vừa mới truyền ra thì trưởng công chúa Khánh Dương đã chạy tới.
Tôi còn chưa gặp được bà cũng không biết Trình Gia đã nói gì đó với bà để cho bà rời đi.
Ngày ấy, tôi còn gặp được Tạ Thời Vi của phủ Tuyên Bình Hầu.
Nàng ấy rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, trông vừa dịu dàng lại nền nã.
Chẳng qua là bất ngờ gặp tôi, nét mặt nàng ấy chứa đầy kinh ngạc.
Tôi đã biết nguyên do nàng và Trình Gia thành thân nên tôi vẫy tay chào nàng, khuôn mặt tươi cười, bày tỏ lòng hữu hảo.
Nàng cười đáp lại tôi, cũng rất là hiền lành thân thiện.
Nhưng tôi không nói chuyện phiếm với nàng, bởi vì sau khi Trình Gia đi tới đã kéo tôi trở về phòng.
Sau khi vào phòng, hai chúng tôi ôm lấy nhau, cười như hai đứa ngốc.
Trình Gia nói: “A Ly, chuyện gì đang xảy ra vậy, rốt cuộc nàng là ai? Tiết Lương Nho vậy mà tha cho nàng.”
“Mặc kệ em là ai, sau này không ai có thể chia lìa chúng ta nữa.”
“Ừ, nếu nàng là rồng, vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau sinh rồng con.”
Trình Gia nhìn tôi với với nụ cười trên môi.
Chàng ghé vào tai tôi, bàn tay bắt đầu không thành thật, luồn vào xiêm áo của tôi.
Tôi nhìn mu bàn tay chàng bị roi quất, vết máu còn chưa kết vảy.
Không nhịn được, tôi ôm lấy chàng: “Chàng bị em đánh bị thương, mặt cũng rách cả, nên nghỉ ngơi trước đã.”
“A Ly, chút vết thương này có đáng gì đâu.
Ta thực sự rất nhớ nàng.”
Trình Gia cúi người xuống hôn tôi, thủ thỉ vào tai tôi: “Nếu nàng thương ta, thì tự mình làm, có được không?”
Tôi không dám ôm cổ chàng thế là bèn ôm eo chàng: “Vậy em sẽ nhẹ tay chút, sẽ không làm chàng đau đâu.”
Trình Gia bật cười, không nhịn được mà nói: “Lời lang hùm gì vậy?”
“Vậy em không khách sáo nữa.
Ha ha.”
Tôi túm áo chàng, xoay người đè chàng dưới thân.
23.
Tôi kể với Trình Gia rằng ông nội vẫn đang ở núi Tam Thánh, phải nói cho ông biết tình huống ở Trường An.
Trình Gia nói, không biết thánh thượng có bao nhiêu tai mắt, trước hết không thể manh động, chàng sẽ nghĩ cách thu xếp.
Sau này nhớ lại, tôi thật sự đã đánh giá cao ông nội mình rồi.
Ông chơi cờ với hòa thượng Nhất Minh ở núi Tam Thánh, sớm đã quẳng tôi ra khỏi đầu.
Tôi đợi mãi cũng không thấy ông tới Trường An tìm tôi.
Nhưng tôi sống ở Trường An những tháng ngày rất vui vẻ.
Tôi nói chuyện Tạ Thời Vi.
Nàng là một tiểu thư khuê các mười phân vẹn mười, lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng, cư xử hòa nhã.
Tôi hỏi nàng khi nào người nàng thương trở về.
Nàng sửng sốt, lắc đầu có chút buồn bã: “Ta cũng không biết nữa, có lẽ nhanh thôi, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không quay lại.”
Tôi bị nàng làm cho buồn lây bèn an ủi nàng: “Không sao, cô có thể đi tìm hắn mà.
Giống như tôi và Trình Gia ấy.
Tôi thích chàng, cho nên chẳng quản nghìn dặm cũng muốn tới Trường An tìm chàng.”
“Ta cũng có thể ư?”
“Đương nhiên! Cô cần có can đảm, lòng can đảm sẽ khiến cô không sợ hãi.”
“A Ly, cám ơn cô.”
Tôi rất vui, tự mình khuyên giải Tạ Thời Vi.
Đến buổi tối lúc ân ái ở trong phòng với Trình Gia, hai đứa tôi ôm nhau, quấn lấy nhau như cái bánh quai chèo.
Cũng giống hai đứa ngốc chỉ biết cười.
Trình Gia nói: “A Ly, ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
Tôi vùi đầu vào cổ chàng, cắn thật mạnh: “Đau không? Có giống nằm mơ không?”
Chàng không nhịn được cười, nói với tôi: “Nếu là mơ, chúng ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”
Tôi ở Trường An ăn được bánh hoa quế bột củ sen chính cống, cũng ăn được mứt quả ngào đường chua ngọt.
Tôi nghĩ tôi cuối cùng cũng thích Trung Nguyên rồi, lại càng thích Trường An hơn.
Nhưng Trình Gia nói, mọi việc vẫn phải cẩn thận, nếu có cơ hội, chúng ta vẫn nên quay về Tây Vực.
Chàng bảo so với Trường An, chàng thích Tây Vực hơn, thích thành Hu-Nê với căn nhà tròn của chúng tôi bên dưới dãy Thiên Sơn.
Tôi nói: “Ai ai cũng nói Trường An tốt đẹp.
Người người đều yêu thích sự phồn hoa và náo nhiệt.
Sao chàng lại thích một nơi như Tây Vực? Em không tin.”
Trình Gia ôm tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Người người đều yêu thích sự phồn hoa và náo nhiệt, nhưng nếu trong cái phồn hoa và náo nhiệt ấy không có nàng, ta sẽ không thích, vĩnh viễn không bao giờ thích.”
Vết thương trên mặt Trình Gia đã sắp lành hẳn rồi.
Trưởng công chúa Khánh Dương thương con trai nên thu thập tất cả những loại thuốc cao tốt nhất đưa tới.
Về sau tôi cũng gặp được bà, một người phụ nữ duyên dáng sang trọng.
Bà không còn giận tôi nữa mà kéo tay tôi, gạt lệ mà rằng: “Gia Ngạn nói con đã cứu mạng nó.
Nó đã thật lòng thật dạ thương con.
Ta cũng đã chấp nhận, chỉ xin con đối xử tốt với nó một chút.
Sau này có chuyện gì cũng không thể động tay động chân đánh nó nữa.
Người Trường An chúng ta không thịnh hành chuyện lấy roi ngựa quất người.”
Tôi liên tục giơ tay thề: “Sau này con tuyệt đối sẽ không đánh chàng nữa.
Con đã biết mình sai rồi, sẽ sửa ạ.”
Công chúa Khánh Dương thấy tính cách tôi thẳng thắn, về sau còn rất thích tôi.
Bình thường bà cũng sai người tặng vài thứ cho tôi.
Hai tháng sau, nhân dịp sinh nhật, Thần Vương Chu Nguyên Hanh đặc biệt gửi thiệp mời, muốn Trình Gia phải dẫn theo thê thiếp cùng tới, còn chỉ rõ tên tôi nữa.
Tôi cảm thấy gã không có ý tốt, Trình Gia cũng thấy vậy.
Nhưng chàng nói đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ tới Vườn thượng uyển.
Hoàng thượng có ấn tượng sâu đậm về tôi, nếu tôi cố ý lẩn tránh không lộ diện, trái lại sẽ có vẻ mờ ám.
Trình Gia nói, càng bình tĩnh thản nhiên xuất hiện trước mặt mọi người mới càng không nguy hiểm.
Chàng sẽ trông chừng tôi một tấc không rời.
Tôi vỗ vỗ vai chàng, đắc ý nói: “Chàng cứ yên tâm.
Chẳng có ai mưu tính được em đâu.”
Có lẽ là do mấy ngày này ở Trường An sống quá thoải mái khiến cho tôi hơi khinh địch.
Tôi đề phòng rất nhiều người, nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng, kẻ ra tay hại tôi lại là Tạ Thời Vi.
Tôi ở trong phủ không có việc gì thì xúm quanh nàng, nói chuyện phiếm với nàng, còn gọi nàng chị ơi chị à.
Cho tới khi tới Vườn thượng uyển, Trình Gia không ở đó, tôi uống chén trà nàng ấy rót cho mới bắt đầu váng đầu hoa mắt.
Vốn dĩ tôi có thể dùng linh lực để tiêu trừ hết chỗ nước trà độc đó trong người.
Nhưng tôi kiêng dè Tiết Lương Nho vẫn đang ở Trường An nên không dám bộc lộ ra ngay dưới mí mắt lão.
Thế là Tạ Thời Vi đã thành công, nàng ta sai người dùng bao tải bọc tôi lại, muốn đẩy tôi xuống sườn núi ở phía sau.
Tôi hỏi nàng vì sao.
Nàng cười, giọng nói ẩn chứa oán hận: “Ta chưa bao giờ thích người nào khác.
Hôn ước của ta và Gia Ngạn đã sớm được quyết định.
Từ rất lâu trước đây ta đã ngóng trông được gả cho chàng.”
“Chàng mất tích ở Tây Vực một năm, ta cũng chờ chàng một năm.
Kết quả, sau khi trở về, chàng lại bảo trưởng công chúa tới tìm cha ta, đòi huỷ hôn.
Thánh thượng ban hôn mà chàng nói không muốn là không muốn.
Chàng thà rằng kháng chỉ, cũng không muốn lấy ta.”
“A Ly, là cô nói đó.
Con người phải có can đảm, lòng can đảm sẽ khiến chúng ta không sợ hãi.
Để được gả cho chàng, ta không ngại bịa ra chuyện mình yêu thương kẻ khác.
Sao ta có thể làm ra loại chuyện đê tiện như vậy được? Trong lòng ta chỉ có chàng, ngóng trông sau khi được gả cho chàng ta sẽ chậm rãi khiến chàng chấp nhận ta.”
“Nhưng sao cô lại đột nhiên xuất hiện chứ? Chàng đối xử với ai cũng luôn luôn lễ độ mà xa cách, vui buồn hờn giận chẳng bao giờ lộ rõ.
Lúc nào cũng là dáng vẻ dịu dàng hòa nhã, nhưng cũng khiến cho người khác không dám lỗ mãng.
Nhưng ngươi vậy mà dùng roi quất chàng! Ngươi điên rồi phải không, dám lấy roi quất chàng! Chàng cũng điên rồi phải không, vậy mà chưa từng trách ngươi nửa câu.
Ta không chịu nổi ánh mắt chàng nhìn ngươi, ta cũng sắp điên rồi.”
“A Ly, chàng vốn dĩ phải là của ta, cho nên cô đi đi, biến mất hoàn toàn đi.
Gia Ngạn sẽ quên cô thôi.
Chàng sẽ cam chịu ở bên ta tới lúc răng long đầu bạc.”
Tôi bị nàng ta đẩy xuống sườn núi.
Từ đầu tới cuối, tôi không hề sử dụng linh lực.
Tôi lẩm bẩm trong cơn choáng váng, không sao đâu, mình là Bạch Long, rơi không ch.ết, cũng không ch.ết đuối được.
Mấy canh giờ sau, mình lại bò lên, hù ch.ết mấy người đó!
Cũng không biết Tạ Thời Vi rốt cuộc đã bỏ thuốc gì, bỏ bao nhiêu mà mí mắt tôi không nhấc lên được.
Thế là tôi dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ một giấc.
Tôi lờ mờ cảm thấy mình rơi từ trên vách núi xuống, rơi vào trong nước.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì người đã ở trên xe ngựa rồi, xiêm áo trên người cũng đã thay đổi.
Đập vào mắt là khuôn mặt của Thần Vương Chu Nguyên Hanh.
Gã nhìn tôi chằm chằm đầy nham hiểm, trong tay gã cầm một sợi dây thừng, làm bộ tròng vào cổ tôi.
“Không ngờ chứ gì.
Rơi vào tay bản vương.
Bản vương cũng đâu có ngờ, mất công định ra tay với ngươi nhưng chưa tìm được cơ hội, trái lại lại lượm được sơ hở của Tạ Thời Vi.
Ha ha, thú vị.”
“Bản vương muốn tự tay gi.ết ch.ết ngươi mới hả dạ.
Dám lấy roi đánh ta!”
Một khuôn mặt tuấn tú bị gã nhăn nhó tới mức dữ tợn.
Sợi dây thừng trong tay gã thật sự đang quấn trên cổ tôi, trong mắt tràn ngập sát ý.
Thời khắc then chốt, tôi gọi gã một tiếng: “Cha ơi!”
Mặt gã sượng trân, không tin được hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Cha ơi, A Ly nhớ cha lắm.”
Tôi ngước khuôn mặt tươi cười, chuyển sang bộ dạng ngốc nghếch.
Gã khịt mũi: “Giở trò à? Giả ngây giả dại, trước mặt bản vương không có tác dụng đâu.”
“Hả, ông không phải cha tôi sao? Hu hu, vậy cha tôi ở đâu? Tôi không tìm được cha, tôi muốn đi tìm cha.”
Tôi làm bộ muốn xông ra khỏi xe ngựa, bị gã lập tức kéo lại.
“Rơi hỏng đầu rồi, đúng không? Nhìn cho rõ đi, ta là cha ngươi, ông đây chính là cha ngươi!”
“Cha ơi, mình đi đâu thế ạ?”
Tôi và Chu Nguyên Hanh, một con người một con rồng, ánh mắt mỗi người nhìn vào kẻ kia, hành động có thể nói hết sức tỉ mỉ.
Tôi ngước khuôn mặt tươi cười, nhìn gã với vẻ đáng yêu.
Chu Nguyên Hanh một lời khó nói hết, nhìn tôi chằm chằm như thể nhìn đứa ngốc.
Khi tôi lại giả ngu lần nữa, gã khịt mũi, mở miệng nói: “Đi Lạc Thành.”
“Đi Lạc Thành làm gì chứ?”
“Chơi.”
“Chơi gì cơ?”
“...”
“Chơi cái gì?”
“...”
“Cha ơi, cha nói đi mà.
Chơi cái gì?”
“Ngươi cảm thấy bản vương trông giống một gã ngốc không?”
Chu Nguyên Hanh ngồi xổm trước mặt tôi, chỉ vào mũi mình, cười khẩy một tiếng.
Tôi chẳng hề do dự mà đáp: “Giống.”
Gã không nói hai lời, giơ lên tay, xem ra định cho tôi một cái tát.
Tôi chúi đầu vào lòng gã, ôm chặt hông gã: “Không thể đánh trẻ con!”
Chu Nguyên Hanh bị tôi dùng sức bổ nhào vào, hoàn toàn không hề phòng bị, cả người va vào vách xe ngựa.
Gã rên lên một tiếng, có hơi bị đau.
Gã thẹn quá hoá giận, một tay đẩy tôi ra, mắng: “Cút!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...