Chi!
Mỏ nhọn của Song Dực Thổ Vị bị Lăng Tiếu nện đứt, nó phát ra tiếng kêu chói tai, thân hình không ngừng lắc mạnh khiến Quan Hùng suýt chút nữa bị ném bay ra ngoài, vì vậy khiến cho hắn không thể xuất chiêu.
- Ngươi giết linh thú của nữ nhân của ta, ta trước tiên đem con linh thú xấu xí này của ngươi tiêu diệt!
Lăng Tiếu âm trầm nói một câu, khí thế toàn thân không ngừng tăng lên, ngưng tụ thành long lân chiến giáp.
Quyền thứ nhất của hắn oanh lên mắt con nhím.
Chi!
Lại một thanh âm thét chói tai vang lên, con mắt của linh thú lập tức bị đánh lõm vào, máu tươi không ngừng văng ra.
Theo sau thân ảnh Lăng Tiếu chớp động cực nhanh quanh thân con nhím, kim sắc quyền đầu không ngừng đấm tới.
Đinh đương đinh đương!
Nắm tay không ngừng đánh lên gai xương con nhím, phát ra thanh âm như tiếng binh khí giao kích lẫn nhau.
Sau đó liền chứng kiến thật nhiều gai xương không ngừng gãy xuống.
Con nhím liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân hình như nổi điên giãy dụa không thôi.
Quan Hùng ở trên lưng quát to:
- Thổ Vị ổn định, ta tới giúp ngươi!
Rốt cục Quan Hùng lấy ra lá bài tẩy của mình, hắn ném bỏ quỷ phủ trong tay, lại hiện ra một đôi quỷ phủ mới.
Quỷ phủ này càng thêm bất phàm, thuộc tính ba động càng lớn, hư ảnh linh thú không ngừng rít gào trên không trung.
Đây là một đôi linh khí lục giai cao cấp, là Quan Hùng chuẩn bị cho cuộc chiến Hoàng Bảng chi tranh lần này.
Hắn muốn để dành sử dụng trong cuộc chiến tranh giành ngàn danh đầu tiên, nhưng hiện tại không chờ đợi được nữa.
Hai chân Quan Hùng bị gãy, nhưng hắn vẫn có thể lợi dụng linh lực bay lên khỏi người Song Dực Thổ Vị, hai lưỡi búa oanh ra một kích tuyệt cường.
Đây là một kích kết hợp thổ mộc song hệ, cũng là một chiêu cường đại nhất hiện tại của hắn.
Chỉ thấy năng lượng màu vàng đất giống như núi cao tạp xuống, như muốn đè sập hết thảy.
Một chiêu này đã ẩn chứa vài phần lực lượng của đạo, xem như sắp ngưng tụ thành tiểu phương thế giới.
Mọi người xung quanh đều phát ra tiếng xôn xao.
- Đây đã là một kích siêu việt địa hoàng, ít nhất là một kích toàn lực của bán tôn, tiểu tử tây bắc kia chỉ sợ khó thể chống cự!
- Việc này thật khó nói, đừng quên thân pháp của tiểu tử đó thật quỷ mị, nói không chừng có thể tránh qua.
- Đối mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy đều vô dụng, thân pháp lợi hại cũng khó tránh được công kích cường hãn như thế, trừ phi hắn chạy khỏi lôi đài.
- Hoàng cấp trung giai bức hoàng cấp cao giai tới mức này hắn đã đủ kiêu ngạo!
Oanh long!
Công kích cường đại đem lôi đài bao phủ, quang tráo không ngừng lắc lư chao đảo, hơn nữa còn xuất hiện tia vết rạn.
May mắn trọng tài đúng lúc đem quang tráo tu bổ trở lại.
- Ha ha, tiểu tử chết tiệt đã chết rồi đi!
Quan Hùng nhìn trước mắt không còn bóng người, phá lên cười, hắn cảm thấy Lăng Tiếu khẳng định bị một chiêu của hắn đánh dập nát.
- Yên tâm, ngươi mới là kẻ đáng chết!
Thanh âm Lăng Tiếu âm u vang lên sau lưng Quan Hùng.
Quan Hùng chấn kinh, phát hiện bờ vai của mình bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Răng rắc răng rắc!
A a!
Hai thanh âm tiếng gãy xương liên tục vang lên, tiếng hô cực kỳ bi thảm khiến người chung quanh cảm thấy rét lạnh.
Đôi cánh tay của Quan Hùng bị Lăng Tiếu trực tiếp bẻ gãy!
- Đúng rồi, ta đã quên ngươi vẫn còn chân thứ ba, thứ kia có giữ chỉ vô dụng thôi, ta giúp ngươi phế luôn đi!
Khuôn mặt Lăng Tiếu lộ vẻ tươi cười thản nhiên nói.
Trong ánh mắt Quan Hùng tràn ngập vẻ sợ hãi, hiện tại hắn mới ý thức được mình đá trúng tấm sắt, hắn chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, nhanh chóng nhận thua, chỉ có như vậy mới có thể bảo trụ một mạng!
Hắn không chút suy nghĩ liền há mồm kêu lên:
- Ta nhận…
Nhưng hắn còn chưa hô xong, đã bị một quyền hung hăng đập thẳng vào miệng.
Ngô!
Quan Hùng vừa há miệng lập tức bị Lăng Tiếu đánh lệch hàm sang bên, vài cái răng cùng máu tươi văng bắn ra ngoài.
- Hắc hắc, ta biết ngươi muốn thừa nhận sai lầm của mình, cho nên cứ chuẩn bị thừa nhận trừng phạt của ta đi!
Lăng Tiếu cười lạnh, làm người cảm thấy nụ cười kia thật âm trầm đáng sợ.
Chân của hắn không chút lưu tình hung hăng giẫm xuống giữa hai chân Quan Hùng.
Lần này Quan Hùng thật sự như con chó chết từ trên không trung văng xuống.
Hiện trường nhất thời biến thành một mảnh tĩnh mịch!
Ban đầu khi Lăng Tiếu báo danh, mọi người chỉ khinh thường hắn.
Nhưng trong vòng tỷ thí thứ nhất bọn hắn thay đổi chút ý nghĩ với Lăng Tiếu, nhưng chỉ cảm thấy được hắn đùa giỡn tâm cơ mới có thể thủ thắng.
Cho nên ấn tượng đối với Lăng Tiếu không quá sâu đậm.
Nhưng hiện giờ Quan Hùng bị hắn phế tay chân, phế đi mệnh căn, làm cho bọn họ hoàn toàn cảm nhận được thanh niên đến từ tây bắc kia lại cường hãn như vậy, đáng sợ như thế, lòng dạ tàn nhẫn độc ác vô cùng.
- Trước lưu mạng chó của ngươi, đợi ta giải quyết súc sinh của ngươi rồi nói sau.
Lăng Tiếu đá vào miệng Quan Hùng một cước, đề phòng hắn nhận thua.
Trong lòng Quan Hùng đã hối hận đến xanh cả ruột!
Hắn rất muốn lên tiếng nhận thua, nhưng miệng đã bị đá lệch sang bên, căn bản không thể cử động, trong lòng chìm đến thấp nhất.
- Biến mất cho ta!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một câu, đem con nhím nện bên người Quan Hùng, sau đó bay lên giữa không trung, song chưởng mở ra, kim sắc linh khí mãnh liệt tràn tới, hắn đem cỗ linh khí cường hãn kia từ trên tạp xuống dưới.
Oanh long!
Năng lượng thật lớn đem lôi đài được xây dựng từ thiên niên nham thạch oanh hãm xuống dưới, Quan Hùng lẫn Song Dực Thổ Vị bị tạc đến không còn chút cặn!
Mặt đất bị nện đến chao đảo, quang tráo phòng ngự vỡ toang ra, khiến nhiều người hoảng sợ thối lui ra xa.
- Một kích này đủ so sánh với thiên tôn!
Trọng tài giật mình, nhanh chóng bay lên giữa không trung, suy diễn tiểu phương thế giới đem quang tráo sửa chữa lại.
Khi hết thảy đều tan biến, trên lôi đài bình ổn lại.
Một thân ảnh chậm rãi đáp xuống lôi đài, trên mặt lộ nụ cười vô hại, giống như vừa rồi hắn không hề xuất tia khí lực, chưa từng làm qua sự tình gì.
Kế tiếp lời của hắn làm mọi người lại té ngã.
Chỉ thấy hắn gãi gãi đầu nhìn trọng tài nói:
- Đại nhân, lôi đài bị nát thành như vậy, không cần ta bồi đi?
Thần sắc Lăng Tiếu thật vô tội, diễn cảm thật chân thành, tựa hồ thật sự sợ hãi bị trọng tài xử phạt.
Thần sắc trọng tài tối sầm, khoát tay nói:
- Không có việc gì, dù ngươi làm hỏng hết nơi này cũng không ai tìm ngươi đền bồi.
- Vậy là tốt rồi…vậy là tốt rồi!
Lăng Tiếu lộ vẻ may mắn vỗ ngực nói.
Người bên dưới đều thầm mắng trong lòng:
- Tiểu tử này thật quá vô sỉ, giết người rồi còn ra vẻ vô tội!
Lăng Tiếu hành hạ Quan Hùng đến chết, nháy mắt gây nên náo động cả mười lôi đài.
Quan Hùng là một hoàng cấp cao giai đỉnh, là một trong những cao thủ có cơ hội tiến vào trước mười trong thành trì này, không ngờ bị một hoàng cấp trung giai hành hạ đến chết, hơn nữa bản thân Lăng Tiếu lại không hề bị thương chút nào.
Kể từ hôm nay tên của Lăng Tiếu xem như dương danh Lam Dương thành cùng toàn bộ phạm vi thế lực khắp chung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...