Thần Khống Thiên Hạ


Trương gia bên này còn có hai đại Nửa bước Tôn giai cùng với mười mấy tên Địa Hoàng, áp tải Diệp Lệnh Trùng cùng Diệp Vân Phong chính là hai gã Địa Hoàng.

- Thật không thả?

Lăng Tiếu hỏi lần nữa.

- Không thể thả, mọi người đem hắn giết chết cho ta!

Phạm Tằng thấy bên cạnh Lăng Tiếu không còn cao thủ Tôn giai, quát to một tiếng dẫn đầu hướng Lăng Tiếu oanh tới, hắn không tin lấy người ở bên cạnh mình giết không được một đám người ở trước mắt này.

- Xem ra có người muốn vội vã đầu thai rồi!

Lăng Tiếu cười nhạt nói.

Phạm Tằng thẳng đến Lăng Tiếu nhưng mà Lăng Tiếu cũng không động đã có người che ở trước mặt hắn rồi.

Độc Hạt Tử vẫn đang đợi cơ hội biểu hiện, hắn tuyệt không thể bị so sánh thấp hơn người khác, cho nên hắn phải càng thêm bán bán mà ở trước mặt thiếu gia biểu hiện thực lực của mình.

Phạm Tằng cùng Độc Hạt Tử đối mặt, Trương Cơ hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng đối với người của nhà mình kêu to nói:

- Mau... Mau diệt bọn hắn!

Người của Trương gia lập tức hướng đám người Lăng Tiếu nhào tới.

Những người còn lại của Diệp gia bên này không thể để cho đám người Lăng Tiếu có cái gì ngoài ý muốn, lập tức đoạt thân đi nghênh đón người của Trương gia.

Cùng lúc đó, Diệp gia hai vị tổ tông cũng dần dần khôi phục không ít năng lượng, thương thế trên người cũng dần được khống chế.





Diệp Trúc giương lên đôi mắt già lão, một cỗ sát ý chợt hiện, thân hình của lão trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Sau một khắc lão đã đến phía sau hai gã Địa Hoàng đang áp tải phụ tử Diệp Lệnh Trùng cùng Diệp Vân Phong.

Phốc phốc!

Diệp Trúc giơ tay lên, hai gã Địa Hoàng trong nháy mắt mất mạng, Diệp Lệnh Trùng cùng Diệp Vân Phong lập tức được giải cứu.

- A!

Trương Cơ rời đi gần nhất phát hiện ddoojt nhiên Diệp gia lão tổ xuất hiện ở phía sau, tại chỗ phát ra tiếng kêu sợ hãi.

- Dám phạm Diệp gia ta, đi chết đi!

Diệp Trúc hừ lạnh một tiếng, lại giơ tay lên, đầu của Trương Cơ kia trong nháy mắt nổ tung.

Lăng Tiếu lại là rất nhẹ nhàng kéo chúng nữ cùng người bên cạnh hắn đứng xa xa miễn cho bị liên lụy.

Theo hai vị tổ tông của Diệp gia hồi phục xong, tình thế bắt đầu xuất hiện tình huống nghiêng về một phía rồi.

Địa Hoàng cao thủ của Trương gia không có một người nào còn có thể sống sót, đều bị vợ chồng Diệp Trúc oanh chết.

Hai người bọn họ lập tức đi qua viện binh cho linh thú của mình.

Khi bọn hắn chạy tới trước mấy đại linh thú, Tông Ti Miêu kia đã bị Minh Văn Báo đánh giết, bất quá Minh Văn Báo cũng bị thương không nhẹ, chiến lực giảm xuống.

Bốn đầu linh thú vây công Thanh Mao Ngưu, trên thân Thanh Mao Ngưu đã là vết máu loang lổ, mà vài đầu linh thú cũng riêng mình có tổn thương không nhỏ.

Diệp Trúc cùng Hoàng Liên liên thủ trước đem Minh Văn Báo nhanh chóng chém giết, lại cùng Thanh Mao Ngưu cùng nhau đối chiến với ba đầu linh thú khác, áp lực của Thanh Mao Ngưu giảm nhiều, rốt cục chiếm được cơ hội phản công.

Trên chiến trường bên kia, Kim Vạn lại bắt đầu luống cuống rồi, đối mặt với Huyết Ngục thế giới của Tàn Báo, còn có đao kỹ đáng sợ kia, từ lúc mới bắt đầu đã bị Tàn Báo đè ép đánh, quanh thân đã có mấy chỗ bị Tàn Báo chém thương tích, càng kỳ quái hơn chính là chút ít máu huyết hắn chảy ra kia lại toàn bộ bám lên trên chiến đao của đối phương biến mất không thấy.

Lúc này, hắn càng khẳng định đối phương tuyệt đối là người của Hắc Ma môn.

Trừ người của Hắc Ma môn ra còn người nào sẽ có chiến lực vừa quỷ dị lại kinh khủng như vậy.

Hắn hiện tại đã bối rối muốn mau sớm thoát thân rồi.

Về phần Thăng Linh quyết cũng chỉ có thể vứt ở sau ót rồi, có cái gì so sánh với mạng nhỏ của mình còn trọng yếu hơn được.

Đàm Quang cùng Trương Đại Đồng hai người nghênh chiến Ma Giáp Báo cơ hồ không có gì hồi hộp.

Trương Đại Đồng bị Ma Giáp Báo cắn mất một cánh tay, mà Đàm Quang cũng bị Ma Giáp Báo oanh đến trọng thương.

Trương Bất Đồng bên kia thì bị Bại gia tử đánh cho hoàn toàn nhận thức, đường đường là một đại Tôn giai căn bản không ngăn chặn được một thân man lực của Bại gia tử, huống chi Bại gia tử còn có thể ngoạn hỏa.


Kim Vạn biết đại thế mất đi, hét lớn một tiếng:

- Sư đệ rút lui!

Đàm Quang đã sớm muốn rút lui, nghe được sư huynh hắn lên tiếng làm sao còn lo lắng cho Trương gia huynh đệ, xoay người liền muốn chạy trốn.

Ở dưới truy kích của một người một thú, Đàm Quang cùng Trương Đại Đồng, Trương Bất Đồng hai huynh đệ bị vĩnh viễn lưu lại.

Kim Vạn cũng là thật sớm lại phục dụng tăng tốc đan dược, có thể bị thương mà thoát đi, coi như mà đại hạnh trong bất hạnh rồi.

Diệp gia bởi vì có đám người Lăng Tiếu nhúng tay vào nên đã hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.

Chỉ là địa bàn của Diệp gia nhưng là bị hủy hoại đến không chịu nổi, muốn trọng kiến chỉ sợ cũng muốn dùng thêm chút ít thời gian.

Người trng Diệp Gia thành còn tưởng rằng Diệp gia lúc này bị tiêu diệt rồi.

Trương gia lần này là trộm gà không được còn mất nắm gạo, cao thủ đưa tới cũng toàn bộ chôn vùi ở chỗ này rồi.

Trương gia cũng vì vậy ở tương lai không lâu bị Diệp gia toàn bộ giết hết, Trương gia thành cũng thuộc về Diệp gia thu nạp rồi.

Dĩ nhiên, những chuyện này không cần Lăng Tiếu phải đi chú ý.

Hắn giúp Diệp gia hoàn toàn là bằng câu nói kia của Diệp Vân Phong, bằng không hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Diệp gia thu thập tàn cuộc, Lăng Tiếu cũng không có ý tứ ở thời khắc này mà rời đi, hắn sợ chính là Kim Quyền tông Kim Vạn đi mà quay lại.

Nếu đã giúp đỡ người rồi, vậy thì giúp đến cùng đi.

Cho nên Lăng Tiếu ở Diệp Gia thành thêm năm ngày.

Năm ngày sau, Diệp gia hai vị lão tổ tông cùng Diệp Lệnh Trùng và hai đứa con của hắn tới chơi.

Diệp gia hai vị lão tổ vừa thấy được Lăng Tiếu, lập tức khom người nói:


- Đa tạ ân tương trợ của Lăng thiếu, Diệp gia ta sẽ không bao giờ quên.

Lăng Tiếu hoàn lễ nói:

- Các ngươi không cần như thế, nếu không phải là Diệp huynh, ta cũng không có ý định xuất thủ, bởi vì chúng ta chỉ là đi ngang qua.

Mấy người của Diệp gia cười khan, bọn họ cũng biết Lăng Tiếu chính là nói sự thật.

Đổi lại bọn họ xuất môn ra bên ngoài, nếu không cần thiết ai cũng không muốn xen vào việc của người khác rước họa vào thân, huống chi Lăng Tiếu cùng bọn họ giao tình cũng không sâu.

- Bất kể như thế nào, lần này làm phiền Lăng thiếu, nơi này co chút lòng thành, kính xin Lăng thiếu đừng cự tuyệt, coi như là một chút tâm tư của Diệp gia ta.

Diệp Trúc đem một cái không gian giới đưa tới trước mặt Lăng Tiếu nói.

Lần này Diệp gia quả nhiên mà nguy hiểm vạn phần, vợ chồng bọn họ cũng thiếu chút nữa đã vẫn lạc.

Hoàn hảo ở thời khắc tối hậu thì Lăng Tiếu xuất thủ, Diệp gia mới có thể chống đỡ được một kiếp này, hiện tại cho Lăng Tiếu một chút thù lao cũng là bình thường.

Lăng Tiếu cười nói:

- Đây làm sao không biết xấu hổ được.

Người bình thường nói lời này cũng sẽ là khách sáo một phen, sẽ không nhận đồ của nhân gia, có lẽ cũng là cùng nhân gia một phen đưa đẩy mới miễn cưỡng đem đồ nhận lấy.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui