Thần Khống Thiên Hạ


Phó Trữ cùng Phó Duy nhìn thoáng qua Độc Ưng, thấy hắn gật đầu, lập tức bắt đầu phân cách Mãng Ngân Xà.

Tay chân hai người đặc biệt lưu loát, có thể thấy được àm những chuyện này đã vô cùng lành nghề rồi.

Hai người đem mật rắn móc ra giao cho Lăng Tiếu, còn lại đều vô cùng cẩn thận đóng gói lại, đây đối với bọn họ mà nói là một khoản thu nhập
không tệ.

Sau khi thu thập xong hết thảy, bốn người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là trong tay của Phó Trữ cùng Phó Duy nhiều hơn một đoạn thịt rắn máu
chảy đầm đìa.

Bọn họ không biết Lăng Tiếu vì sao lại lấy một đoạn thịt rắn này, chẳng
lẽ là lưu lại chờ lúc sau nướng ăn sao? Nhưng mà ở trong sơn mạch này
phi cầm tẩu hú còn rất nhiều, cần gì phải ăn thịt rắn đâu.

Bọn họ không giải thích được, nhưng mà cũng không dám hỏi Lăng Tiếu, chỉ có thể tuân theo phân phó của hắn mà làm.

Lại qua nửa canh giờ, sau khi bốn người thông qua một cái khe suối hẹp,
rốt cục đi tới một chỗ u tĩnh trong rừng rậm, ở trong rừng rậm có một
cái u đầm thật lớn, nước hồ xanh biếc trong suốt, quanh hồ mọc ra các
loại thực vật, hoa cỏ tươi tốt, ong bướm thành đàn, bay lượn lờ chung
quanh, cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ, không hề giống như là chỗ tràn đầy sát cơ.

- Thiếu gia, Độc Ưng đại nhân, lầ trước chúng ta là ở phía trước không xa phát hiện ra U Văn Báo.

Phó Trữ sợ hãi chỉ vào một chỗ cây cối sụp đổ, cỏ dại lung tung ở không xa nói.

Lăng Tiếu cùng Độc Ưng nghe lời nói của Phó Trữ, bắt đầu đề phòng lên,
cảm ứng nâng lên tới lớn nhất, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào
cũng sẽ không thoát khỏi lỗ tai của bọn hắn.


- Thiếu gia, U Văn Báo bình thường hay lui tới vào ban đêm, chúng ta có muốn hay không chờ một chút.

Độc Ưng đề nghị nói. Cuộc sống dã ngoại mạo hiểm của hắn so sánh với
những người khác đều phong phú hơn nhiều lắm, đối với thói quen của linh thú bình thường đều lý giải được.

- Không cần, chúng ta dụ nó đi ra ngoài là được rồi.

Lăng Tiếu lắc đầu nói, tiếp theo hướng Phó Trữ cùng Phó Duy nói:

- Đem thịt rắn cắt thành từng khúc ném ra ngoài.

- Thiếu gia ngươi là muốn dẫn nó đi ra ngoài?

Độc Ưng tựa hồ nghĩ tới ý nghĩ của Lăng Tiếu hỏi.

- Ngô, nó bị thương, hành động bất tiện, kiếm ăn nhật định có điều bất
tiện, chỉ cần ngửi thấy được mùi máu tươi thì nó sẽ đi ra, chúng ta ở
một bên chờ là tốt rồi.

Lăng Tiếu gật đầu thừa nhận nói.

Lúc này Độc Ưng không khỏi hướng về phía Lăng Tiếu ném ra một ánh mắt kính nể.

Phó Trữ cùng Phó Duy tuân theo lời nói của Lăng Tiếu, đem thịt rắn cắt
ra thành từng khối để trên đất trống, đem thịt rắn quấy nát, máu tươi
bên trong cuồn cuộn chảy ra, để cho mấy trăm thước phụ cận đều dễ dàng
ngửi thấy được.

Bốn người lựa chọn một bụi rậm ở không xa nấp vào, yên lặng chờ đợi U Văn Báo xuất hiện.

- Đợi lát nữa ta đi ra ngoài cuốn lấy U Văn Báo, Độc Ưng ngươi chớp lấy
thời cơ, nhất định phải ở chỗ vết thương cũ của nó cho một kích trí
mạng, hai người các ngươi thì phòng ngừa nó trọng thương chạy trốn, cần
phải ở trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong.

Lăng Tiếu thấp giọng dặn dò.

Ba người không hẹn mà cùng gật gật đầu, tỏ vẻ nghe theo phân phó của Lăng Tiếu.

Thời gian từng giây từng phút đi qua, Báo ảnh còn chưa thấy xuất hiện.

Sắc mặt của hai người Phó Trữ cùng Phó Duy không khỏi khó nhìn, nếu như
cuối cùng U Văn Báo không có xuất hiện, vậy phải làm sao bây giờ? Vạn
nhất thiếu gia này cùng Độc Ưng đại nhân cho là đang lừa gạt bọn họ, bọn họ liền thảm rồi.

Đã qua nửa canh giờ rồi, Độc Ưng đã lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.

Chỉ có Lăng Tiếu như cũ là đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa như là đã ngủ rồi.

Đang ở lúc Độc Ưng chuẩn bị lên tiếng, Lăng Tiếu mở mắt ra thản nhiên nói:

- Tới!

Tất cả mọi người khẩn trương lên, ngay cả tiếng hít thở đều ngừng lại rồi.


Quả nhiên một con U Văn Báo lớn gần ba thước chậm rãi từ trong bụi cỏ lộ liễu đi ra ngoài.

Lăng Tiếu không khỏi thầm hô:

- Tiểu báo thật hùng tráng!

U Văn Báo chậm rãi đi tới, hai mắt lộ ra thần sắc cảnh giác, một đôi
răng nanh lộ ra ngoài hiển lộ vẻ dữ tợn đáng sợ, trên thân thể hiện đầy
những chấm đen trắng kia có một vết thương rõ ràng, hiển nhiên là thương tích do Bạch Viên gây ra từ trong miệng của Phó Trữ.

U Văn Báo đi rất chậm, một đôi ánh mắt càng không ngừng đánh giá bốn
phía, phát hiện không có dị trạng gì mới đi tới chỗ thịt rắn, nó hết sức cảnh giác ngửi thịt rắn kia một chút, sau đó mới cắn lên, chuẩn bị rời
đi.

- Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!

Lăng Tiếu quát lên một tiếng lớn, dẫn đầu từ trong bụi cỏ nhảy ra, Lam
Tinh kiếm trong tay vung lên kiếm quang đánh úp về phía U Văn Báo.

- Hống!

U Văn Báo đột nhiên thấy nhân loại, một đôi con mắt càng thêm hung ác
rồi, nó gào thét một tiếng, thân thể mạnh mẽ đạp một cái, trong nháy mắt tránh khỏi công kích của Lăng Tiếu.

- Phản ứng thật nhanh!

Lăng Tiếu khen, Lam Tinh kiếm trong tay chuyển phương hướng một cái, một kiếm hướng tới đầu báo bổ tới.

U Văn Báo bị Lăng Tiếu hoàn toàn chọc giận, mở ra miệng máu, một cỗ phong nhận hướng Lăng Tiếu đánh tới.

- Ta dựa vào, còn hiểu được năng lượng ngoại phóng.

Lăng Tiếu hiển nhiên không ngờ tới U Văn Báo có thể có loại thủ đoạn
công kích này, không khỏi kêu lên một tiếng, vội vàng đạp Vân Tung Mị
Ảnh tránh ra.

Nhưng mà U Văn Báo cũng không tính bỏ qua cho Lăng Tiếu, sau khi hống

lên một tiếng, thân thể khổng lồ hướng Lăng Tiếu đánh tới, chân trước
hung hăng chộp tới.

Nếu như bị duệ trảo sắc bén như đao kia đánh trúng, ợ rằng liền là bỏ mạng tại chỗ.

- Thật là nhanh!

Lăng Tiếu thở nhẹ một tiếng, lập tức vội vàng thối lui, căn bản không dám chống lại U Văn Báo.

Phó Trữ cùng Phó Duy ở trong bụi cỏ cách đó không xa không khỏi vì dũng
khí của Lăng Tiếu mà lây nhiễm, nếu đổi lại bọn ho đi chóng lại U Văn
Báo sợ rằng chân cũng mềm nhũn ra rồi, Độc Ưng ở một bên nhìn Lăng Tiếu
không sợ sinh tử, đối với hắn càng thêm bội phục một phần, phần dũng khí này nhưng không phải là người bình thường có được.

- Kiếm Lưu Ngân!

Lăng Tiếu bị U Văn Báo bức đến không có biện pháp, cũng không dám tiếp tục khinh thường, toàn lực đánh ra kiếm chiêu.

Vô số kiếm quang hướng U Văn Báo tập quyển mà đi, cỏ dại cây cối ở phụ cận liên tục bị cắt đứt.

U Văn Báo liên tục phun ra phong nhận hóa giải kiếm quang của Lăng Tiếu, nó hoàn toàn bị nhân loại thấp kém này chọc giận, không để ý tới thương thế trên người, toàn lực đánh về phía trước, miệng máu hướng Lăng Tiếu
táp tới, nhất thiết phải một ngụm đem nhân loại đáng chết này ăn hết.

- Độc Ưng, giờ không ra tay còn đợi đến khi nào?

Lăng Tiếu bị phong nhận bức đến không còn đường thối lui, mà U Văn Báo
đã nhào tới trước mặt, khí thế cũng đã tập trung vào hắn, một cỗ uy hiếp tử vong để cho lông tơ của hắn đều dựng đứng lên.

- Nghiệt súc nhận lấy cái chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui