- Đây là cái chiến kỹ gì?
Diệp Vân Phong lẩm bẩm nói.
Không chỉ là Diệp Vân Phong, người của Diệp gia trên dưới đều bị kinh ngạc rồi.
Ở chỗ sâu Diệp gia, hai gã Tôn giả đều lộ ra thần sắc càng thêm kinh hãi, Diệp gia lão tổ kia thất thanh nói:
- Đây... Đây chẳng lẽ là Thần giai huyền kỹ Cổ Hoàng thần công thất truyền đã lâu!
Diệp gia tổ nãi nãi mà Lăng Tiếu từng thấy qua cũng là cả kinh nói:
- Đây quá không có khả năng đi, có lẽ chỉ là trùng hợp, bọn họ chỉ là người đến từ địa phương nhỏ Tây Bắc a!
- Tây Bắc thì thế nào, nói không chừng nhân gia đạt được truyền thừa nào đó cũng nói không chừng.
Diệp gia lão tổ khẳng định nói.
- Bất kể như thế nào, chúng ta nhất định phải đem bọn họ lưu lại, Diệp gia có thể hay không tránh thoát một kiếp này liền xem bọn họ rồi.
Diệp gia tổ nãi nãi nói.
Lăng Tiếu cũng không có thừa dịp thời điểm Diệp Vân Phong thất thần mà công kích, hắn muốn cho Diệp Vân Phong bị bại tâm phục khẩu phục.
- Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn tiến công rồi!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
- Đến đây đi, đừng tưởng rằng cứ như vậy là có thể hù dọa được ta.
Diệp Vân Phong tăng thêm can đảm quát to một tiếng, tiếp theo trường thương trong tay hắn càng không ngừng biến ảo xoay tròn.
Trường thương càng xoay càng nhanh, cuối cùng trở nên khiến cho người ta khó có thể nhìn tới.
Quanh người Diệp Vân Phong bắt đầu tụ tập đại lượng linh khí, nhìn ra được hắn lần này là quyết định đem hết toàn lực rồi.
- Thương Phách Tuyệt!
Theo Diệp Vân Phong tụ lực xong, trường thương trong tay hắn hóa xuất ra thương ảnh đầy trời, mà chút ít thương ảnh cũng không phải là đâm thẳng bình thường giống như hai chiêu lúc trước, mà là hóa thành giống như bánh xe gió xen lẫn vô số đầu thương, hội tụ một chiêu tuyệt cường hướng Lăng Tiếu bao phủ mà đi.
Đối mặt với một kích toàn lực của Diệp Vân Phong, Lăng Tiếu không có sơ suất, trong tay nhiều ra một thanh đại đao.
Đại đao này là Ngũ giai cao cấp huyền khí Băng thuộc tính, từng đợt băng hàn chi khí tràn lan ra bên ngoài.
Lăng Tiếu làm ra một cái động tác khiến cho người ta khó có thể hiểu được, hắn lại đem đại đao cầm trong tay ném xuống, sau đó mũi chân tung lên, đem đại đao kéo đến nhanh chóng xoay tròn lên.
Tiếp theo một màn làm cho người ta kinh ngạc diễn ra!
Chỉ thấy Lăng Tiếu tựa hồ dùng chân dẫm lên đại đao, đánh ra một chiêu đao kỹ quỷ dị lấy cước ngự đao.
Băng thuộc tính đao kỹ cường đại tản ra khí tức cường đại lãnh liệt, đại đao kia kèm theo cước ảnh càng không ngừng biến huyễn mạc trắc, đem thương luân do Diệp Vân Phong oanh tới đều nhất nhất hóa giải.
Thân nahr kia của Lăng Tiếu phiêu miểu anh dật, động tác yêu dị khó lường làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt.
Mọi người nhìn đến si mê một trận!
Ngay cả Diệp Thủy Thanh một mực chán ghét Lăng Tiếu cũng ở trong lòng không khỏi thầm khen:
- Hắn thật đẹp trai thật khốc a!
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong ở giữa không trung chiến đấu đến cực kỳ kịch liệt.
Mặc dù Diệp Vân Phong tăng lên chiến lực gấp ba lần, nhưng mà Cổ Hoàng thần công của Lăng Tiếu cũng đồng dạng tăng lên gấp mấy lần chiến lực cho hắn, lại thêm hắn là nhiều loại thuộc tính đồng tu, chiến lực kia đã vượt xa Diệp Vân Phong.
Cho nên, thương luân của Diệp Vân Phong căn bản không đối với Lăng Tiếu tạo thành ảnh hưởng gì, ngược lại bị Lăng Tiếu lấy cước ngự đao đem thương luân toàn bộ đánh xơ xác, cuối cùng còn hướng Diệp Vân Phong phách trảm xuống.
Lăng Tiếu mặc dù là lấy cước ngự đao, nhưng mà tốc độ như cũ nhanh đến kinh người.
Hoàn hảo Diệp Vân Phong phản ứng cũng rất nhanh. trường thương hoành ở phía trên chính mình chặn lại phách trảm của Lăng Tiếu.
Đinh đương!
Binh khí giao nhau, phát ra tia lửa chói mắt.
Đồng thời đại đao dưới chân Lăng Tiếu tác động cư nhiên gãy thành hai khúc.
Diệp Vân Phong lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, huyền khí của Lăng Tiếu bị gãy, đây chính là thời cơ phản kích tốt nhất của hắn.
Nhưng mà thời điểm hắn chuẩn bị phản kích, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, thân thể run lên, lập tức dừng ngay tại chỗ không dám nhúc nhích nửa phần.
Thanh âm của Diệp Lệnh Trùng cũng gấp gáp vang lên:
- Lăng thiếu hạ thủ lưu tình a!
Lúc này, giữa không trung ở dưới chân Lăng Tiếu đoạn đau kia vẫn bám vào mũi chân của hắn, lưỡi đao gãy lạnh lùng gác ở trước cổ Diệp Vân Phong, chỉ cần Diệp Vân Phong hơi có dị động, hắn tuyệt đối muốn đầu thân hai chỗ khác biệt rồi.
Vài sợi tóc của Diệp Vân Phong rơi xuống trước mắt, sau lưng của hắn đã ướt một mảnh.
Hắn là lần đầu tiên cảm nhận được khí tức tử vong là cách hắn gần đến cỡ nào.
Lăng Tiếu đem chân thu hồi, lưỡi đao bám vào mũi chân của hắn rơi xuống dưỡi.
- Ngươi thua!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói, sau đó hướng người của mình hạ xuống.
Lăng Tiếu hạ xuống, Diệp Vân Phong thở phào nhẹ nhõm.
- Chúng ta đi thôi!
Lăng Tiếu hướng về chúng nữ nói, sau đó dẫn đầu mang theo chúng nữ cùng mọi người rời đi.
- Lăng Tiếu không nên vội vã đi như thế!
Diệp Lệnh Trùng vội vàng hướng đến bên cạnh Lăng Tiếu nói.
Hắn nhưng không hi vọng Lăng Tiếu ở thời khắc này rời đi a!
- Thịnh tình của Diệp gia chủ Lăng Tiếu tâm lĩnh, Lăng Tiếu còn có chuyện quan trọng trong người, thật sự không tiện ở lâu.
Lăng Tiếu hướng về phía Diệp Lệnh Trùng chắp tay nói, sau đó không để ý đến Diệp Lệnh Trùng mang người rời đi.
Cũng đúng thời khắc này, vài cỗ khí thế đáng sợ từ chỗ xa hướng Diệp gia tiến tới gần.
Lăng Tiếu lấy một chiêu Ngạo Hàn lục quyết đệ ngũ thức Đạp Tuyết Tầm Mai đem Diệp Vân Phong một chiêu chiến bại.
Lăng Tiếu cũng chỉ là điểm đến rồi dừng lại, cũng không có đả thương tính mạng của Diệp Vân Phong, nhưng mà đây không có nghĩa là Lăng Tiếu còn muốn tiếp tục sống ở Diệp gia.
Hắn là ở trong lòng chán ghét Diệp Thủy Thanh là nữ nhân không hiểu chuyện, đồng thời cũng cảm thấy Diệp Vân Phong đầu óc thật sự không dùng được, lại dám đào góc tường cái khách quý này là hắn, thật sự quá không nên rồi.
Nếu không phải nhìn ở Diệp gia nói ra sự tình có liên quan đến Minh Thủy môn, Lăng Tiếu tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Vân Phong sống khá giả.
Nữ nhân của hắn chính là nghịch lân của hắn, chạm vào liền phải chết.
Có thể nói, Diệp Vân Phong lần này là mạng lớn rồi!
Diệp Lệnh Trùng không có ý tứ ngăn cản đường đi của Lăng Tiếu, nhưng mà lại có một người không tưởng được chắn ở trước mặt hắn.
Vẻ mặt Lăng Tiếu âm trầm nhìn nàng nói:
- Diệp tiểu thư, thỉnh nhường đường!
Không sai, chắn ở phía trước Lăng Tiếu chính là Diệp gia Diệp Thủy Thanh.
- Diệp tiểu thư ngươi tránh ra đi, chúng ta còn có chuyện phải làm.
Thải Hà Nguyệt mở miệng nói, trong giọng nói không còn có loại cảm giác thân mật nữa.
Diệp Thủy Thanh nghe đến trong lòng rất khó chịu, tỷ muội thật vất vả kết giao chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc sao?
Sau một khắc, Diệp Thủy Thanh khom người đối với Lăng Tiếu nói:
- Thật xin lỗi Lăng thiếu, lúc trước Thủy Thanh tùy hứng mấy phen đắc tội ngươi, kính xin Lăng Tiếu tha thứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...