Nếu không phải gặp gỡ Luyện Khí Sư thì người bình thường chỉ cho rằng đó là mấy khối đá bình thường, bởi vì nhìn qua chẳng thấy gì đặc biệt cả.
- Đại thúc, Ngân Vân Thạch bán thế nào?
Đường Cương Lĩnh đi tới trước mặt trung niên hỏi thăm.
Trung niên nhân hơi nhìn Đường Cương Lĩnh và thản nhiên nói
- Một vạn trung phẩm huyền tinh"
- Cái ... Cái gì, mắc như vậy?
Đường Cương Lĩnh kinh ngạc nói.
Đường Cương Lĩnh biết rõ giá trị của Ngân Vân Thạch, những Ngân Vân Thạch này có lẽ chừng b trăm cân, có giá chừng sáu mươi vạn hạ phẩm huyền tinh, cũng chính là sáu ngàn trung phẩm huyền tinh, nhưng mà đối phương vừa mở miệng chính là vạn trung phẩm huyền tinh, giá tiền này đúng là vượt qua dự kiến của hắn.
Phải biết rằng Ngân Vân Thạch tuy trân quý nhưng cũng chỉ có Luyện Khí Sư mới dùng tới, người bình thường chỉ xem chúng là mấy tảng đá vô dụng mà thôi.
- Không mua thì thôi, đừng có cản trở ta mua bán.
Trung niên kia không thoải mái nói ra.
Hoa Hiểu Quế mở miệng nói:
- Đường ca đi thôi, hắn đang lừa ngươi đấy.
Thời điểm Hoa Hiểu Quế lôi kéo Đường Cương Lĩnh rời đi, một gã tráng hán vội vàng đi tới.
- Một vạn trung phẩm huyền tinh, Ngân Vân Thạch này ta muốn.
Tráng hán kia là người hào sản, trực tiếp ném ra một đống trung phẩm huyền tinh, sau đó thu mấy khối Ngân Vân Thạch lại, hắn còn nói:
- Về sau còn có loại tài liệu bằng đá này cứ đưa cho Lý Hán ta.
Trung niên nhân kia vui mừng nói:
- Thì ra là Lý đại sư, tài liệu sau này ta sẽ mang tới cho ngươi.
Trung niên nhân kia đáp nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp rời đi.
Trung niên nhân kia vui thích thu hồi huyền tinh chuẩn bị rời đi..
- Đại... Đại thúc chờ chút.
Đường Cương Lĩnh không cam lòng gọi trung niên kia lại.
Trung niên kia không nhịn được hỏi:
- Còn có chuyện gì?
- Người vừa rồi là Luyện Khí Sư?
Đường Cương Lĩnh hỏi.
Trung niên cao thấp dò xét hắn, nói:
- Xem ra ngươi chính là người bên ngoài, vừa rồi chính là Lý Hán Lý đại sư, chính là tứ giai Luyện Khí Sư, hắn thường xuyên tới chỗ tán tu chúng ta tìm tài liệu.
- Nếu hắn là Luyện Khí Sư thì hắn cũng nên biết Ngân Vân Thạch không có giá cao như vậy a.
Đường Cương Lĩnh khó hiểu nói.
Trung niên nhân có chút tức giận nói:
- Ngươi chính là trẻ tuổi không hiểu chuyện, những người như chúng ta buôn bán rẻ hơn ở cửa hàng ba thành, Ngân Vân Thạch như của ta trong cửa hàng bán tới một vạn ba ngàn trung phẩm huyền tinh đấy.
Dứt lời trung niên nhân kia gạt đám người rời đi.
Đường Cương Lĩnh còn sững sờ và suy nghĩ.
Lúc này Lăng Tiếu vỗ vai hắn nói:
- Đi thôi, đi vào trung vực thì vật phẩm cũng có giá cao hơn nhiều, về sau chậm rãi quen đi.
Độc Hạt Tử du lịch đại lục và Tàn Báo cũng không nói quá nhiều về chuyện mua bán, bởi vì bọn họ cũng chẳng hiểu nhiều.
Cho dù là ở chỗ nào của trung vực thì tiêu phí cũng cao hơn ở tây bắc.
Đường Cương Lĩnh cười khổ lắc đầu nói:
- Xem ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Trước kia Đường Cương Lĩnh là gia chủ nối nghiệp tương lai của Đường gia, lại là Luyện Khí Sư trẻ tuổi nhất của Đường gia tới bây giờ, hắn đã từng du lịch qua nhiều nơi nên tầm mắt không thấp.
Nhưng mà tới trung vực thì giao dịch nhỏ hắn lại không biết, lúc này hắn hiểu ra tầm mắt của mình nhỏ như thế nào.
Hoa Hiểu Quế cũng ôm nhiệt tình vỗ vai Đường Cương Lĩnh nói:
- Ta cùng Đường ca cũng giống nhau mà, nhưng mà chỉ cần chúng ta đi theo lão đại, tin tưởng dùng năng lực của chúng ta có thể đánh ra một giang sơn đấy.
Đường Cương Lĩnh nhìn qua Hoa Hiểu Quế, lại mang ánh mắt nhìn qua người Lăng Tiếu, sau đó gật đầu nói:
- Đúng vậy, Đường Cương Lĩnh từ nhỏ là thiên tài luyện khí, cho dù đi vào trung vực thì ta cũng không thể kém hơn người khác được.
Đường Cương Lĩnh lần đầu bày ra tự tin của hắn.
Chuyện này là nhất định, bởi vì hắn chính là thiên tài.
Lăng Tiếu mang theo cả đoàn người đi dạo một phần ba thành trì.
Đi suốt nửa ngày này bọn họ được mở rộng tầm mắt, bọn họ cũng chính thức biết được thành trì phồn hoa là như thế nào.
Trong vòng nửa ngày này Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh hai người mua không ít sản vật.
Nhưng mà bọn họ mang huyền tinh theo cũng sắp cạn.
Lúc này sắc mặt bọn họ khó nhìn.
Không có huyền tinh vậy đại biểu ngày tốt lành sau đó sẽ khó qua.
Trong tòa thành này giao dịch gì cũng dùng tới huyền tinh, chỉ có một ít vật dụng sinh hoạt hằng ngày mới dùng kim tệ.
Lăng Tiếu nhìn qua hai người hoang mang, lúc này ném hai không gian giới cho bọn họ.
- Đây là khen thưởng cho hai ngươi, về sau muốn tìm huyền tinh thì phải tự giải quyết.
Lăng Tiếu nói.
- Lão đại ngươi đúng là quá tốt với chúng ta!
Hoa Hiểu Quế cũng không khách khí thu hồi không gian giới.
Đến Đường Cương Lĩnh thì hắn xấu hổ.
- Lăng huynh, ta làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ?
- Cầm đi, dù sao cũng không phải của ta!
Lăng Tiếu không sao cả.
Những không gian giới này đều lấy từ trên người người chết, hắn cũng không quan tâm bên trong có bảo bối gì, dù sao không gian giới như thế hắn có không ít.
- Phu quân đi, đi cả ngày rồi chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.
Thải Hà Nguyệt nói.
Lăng Tiếu gật gật đầu.
- Ân, nghỉ ngơi trước!
Đi lâu như vậy bọn họ đúng là cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi người tìm tới một khách sạn, bao một gian phòng tạm thời nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong và Lăng Tiếu lại dẫn mọi người đi tới một quán ăn ăn cơm.
Bọn người Lăng Tiếu chọn nơi an tĩnh hẻo lánh, gọi mấy bàn và cùng ngồi ăn.
Trên bàn rượu mọi người không ngừng nghị luận cảnh nhìn thấy hôm nay.
Rượu qua ba tuần, Lăng Tiếu kêu Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh tới một gian phòng nghị sự.
Lăng Tiếu cảm thán nói:
- Rốt cục đến trung vực!
Hoa Hiểu Quế thở dài nói:
- Đúng vậy a, thành trì trung vực đúng là ghê gớm, thực phồn hoa, tới nơi này rồi thì ta chẳng muốn về tông môn, chỗ đó quá không ý nghĩa.
Hoa Hiểu Quế nói lời này là sự thật, tuy Tử Thiên Tông là bát phẩm tông môn, mà Tử Thiên Thành cũng xem như không tệ, thế nhưng mà quá kém xa so với nơi này.
Tử Thiên Tông có thể tùy ý tìm dược linh thảo tam tứ giai sao? Có thể ngẫu nhiên nhìn thấy linh thảo ngũ giai sao?
Không có khả năng, trừ phi là trưởng lão tông môn mới tự mình tìm được, bằng không muốn tìm linh thảo ngoài tứ giai đúng là quá khó khăn.
Nhưng mà trong nội thành lại tùy ý thấy được, chỉ cần có đầy đủ huyền tinh thì giao dịch xong.
Hoa Hiểu Quế tự nhiên ưa thích hoàn cảnh nơi này.
Đường Cương Lĩnh cũng nói:
- Đúng vậy, trung vực còn phồn hoa hơn tưởng tượng của ta, tài liệu luyện khí cũng quá nhiều.
Bởi vì cái gọi là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp nhân.
Hoa Hiểu Quế là Luyện dược sư thì nhìn thấy vô số linh thảo, mà Đường Cương Lĩnh là Luyện Khí Sư, nhìn thấy là tài liệu luyện khí.
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Ta chỉ biết người ở đây cường đại.
Lăng Tiếu muốn đi tới đỉnh phong võ học, đương nhiên nhìn cũng khác đi.
- Đúng vậy, một đường đi tới ta thấy nhiều Vương giai, hình như Vương giai ở chỗ này quá không đáng giá.
Hoa Hiểu Quế có chút ủ rũ đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...