Lăng Tiếu khẽ vuốt mái tóc của nàng một chút nhẹ nhàng nói:
- Hân nhi, thật xin lỗi, ta đây liền đón ngươi đi, sau này ngươi hãy ở cũng bên cạnh ta đi!
- Có thật không? Ta... Ta có thể không?
Cát Bối Hân mang theo nước mắt giống như lê hoa hỏi.
Nàng đợi những lời này đã rất lâu rồi, nàng rất muốn thường xuyên có thể
nhìn thấy Lăng Tiếu, nàng không muốn đợi một chỗ vô cùng vô tận như vậy.
- Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi bỏ được gia gia là được.
Lăng Tiếu khẽ hôn cái trán của nàng một cái đáp.
- Người trẻ tuổi hẳn là đi ra nhiều một chút, không cần băn khoăn đến lão cốt đầu như ta đây, dù sao ta cũng còn sống tốt, có rảnh rỗi trở về đi
gặp ta một chút là được.
Cát Đồ cũng từ không xa đi ra nói.
Mấy ngày nay mỗi khi nghe được tiếng đàn của cháu gái, hắn thân là gia gia
đương nhiên có thể cảm nhận được tâm tình tư niệm trong đó. Mà đối với
phương diện tình cảm hắn cũng không giúp đỡ được cái gì, mà đối với Lăng Tiếu thật tốt, hắn cũng không thể nói cái gì nữa, hắn chỉ có thể ở
trong lòng thầm than đây đều là mệnh của hài tử a!
Hôm nay, Lăng
Tiếu có thể mở miệng muốn dẫn Cát Bối Hân đi, hắn người làm gia gia này
dĩ nhiên sẽ thật lòng chúc phúc, lại làm sao có thể ngăn cản được. Ở
trong lòng hắn, cháu gái của hắn chính là toàn bộ của hắn, chỉ cần cháu
gái vui vẻ, hắn cái gì cũng nguyện ý đi làm.
- Gia gia!
Cát Bối Hân nhào tới trong ngực của Cát Đồ kêu to nói.
Trong lòng nàng không nỡ, nhưng mà nàng chỉ có thể làm ra một cái lựa chọn.
- Gia gia yên tâm, đợi sau này ta tìm được đất đặt chân liền đón ngươi đi qua.
Lăng Tiếu nói.
Thành công đem cháu gái của nhân gia bắt cóc, Lăng Tiếu tự nhiên phải cho Cát Đồ một chút chỗ tốt, trong đó bao gồm một viên Tấn Vương đan cùng một
chút linh thảo Mộc thuộc tính, để cho hắn tăng nhanh tu luyện.
Lúc Lăng Tiếu muốn dẫn Cát Bối Hân rời đi, Vân Hùng cùng một đám trưởng lão lại đồng thời xuất hiện.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Mộc Hòe, Lăng Tiếu cũng không biết làm gì rồi.
- Lăng trưởng lão muốn đi?
Vân Hùng nhìn Lăng Tiếu hỏi. Trong lòng hắn ít nhiều có chút không có tư
vị, nếu không phải hắn ở trên Mộc Kỳ phong an bài người nhìn chằm chằm
chỉ sợ Lăng Tiếu trở lại hắn cũng không biết.
- Ừ, tính toán đi Trung vực dạo một chút, huống chi Mộng Kỳ cũng ở bên kia, ta tự nhiên muốn đi qua đó.
Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp.
- Người trẻ tuổi cũng là nên đi ra xông xáo, lấy thiên tư của Lăng trưởng lão tuyệt đối có thể giương lên uy danh của Tử Thiên tông ta.
Vân Hùng mang theo vài phần vẻ lấy lòng nói.
- Đúng vậy a, Lăng trưởng lão kỳ tài ngút rời, cho dù là đến Trung vực cũng nhất định có thể nổi tiếng thiên hạ.
- Đúng vậy, Lăng Tiếu là nhân trung long phượng, nhất định có thể đánh ra một phiến thiên địa, những lão gia hỏa chúng ta cũng có thể dính vào
chút ánh sáng a!
- Đúng vậy đi, vẫn là Mộc sư huynh tuệ nhãn nhìn ngọc a, thu đồ đệ tốt như vậy, sớm biết ban đầu ta cũng muốn cướp rồi.
...
Những trưởng lão kia từng câu thoại ngữ cung kính, cơ hồ khiến Lăng Tiếu muốn nôn mửa đến cả người phiêu phiêu.
Hắn thật sự không nghĩ tới đám lão đầu bình thời cao cao tại thượng này lại cũng sẽ nói ra như vậy, thật là khiến cho người ta ngoài dự liệu.
Lăng Tiếu là không biết hắn diệt Trọng Kiếm môn đưa tới bao nhiêu rung chuyển.
Những người bọn họ coi như là có chút thực lực, nhưng mà cũng không dám cùng Trọng Kiếm môn đối bính a!
Nhưng mà Lăng Tiếu lại lấy sức một mình, đem Trọng Kiếm môn nhất cử giết sạch rồi.
Trọng Kiếm môn diệt vong, trở thành thảm án lớn nhất từ ngàn năm nay, cũng là thảm án mang theo nghi ngờ nhất.
Tây Bắc tam đại Thất phẩm tông môn thì một tòa bị hủy diệt, đây là chuyện đại sự cỡ nào a!
Nếu để cho người khác biết là Lăng Tiếu làm, chỉ sợ Tử Thiên tông bọn họ
hiện tại liền có tư cách ngồi lên bảo tọa Thất phẩm tông môn rồi.
Nhưng mà Lăng Tiếu là không thể nào trấn giữ Tử Thiên tông, người của Tử
Thiên tông dĩ nhiên không dám nói chuyện tốt này là đệ tử của bọn họ
làm, bằng không chỉ biết trở thành chuyện cười lớn nhất rồi.
- Tốt lắm, mọi người trước yên tĩnh một chút.
Vân Hùng đè ép thanh âm nói, tiếp theo đối với Lăng Tiếu nói:
- Lăng trưởng lão, muốn rời đi cũng không vội ở một thời ba khắc, Khuông
trưởng lão đề cử ngươi làm Hộ tông trưởng lão của bổn tông, mọi người
chúng ta cũng thông qua, ngươi nhìn có phải hay không đợi sau khi cử
hành nghi thức Hộ tông trưởng lão sau lại rời đi?
Lăng Tiếu không chút suy nghĩ liền phất tay nói:
- Vân tông chủ, chư vị trưởng lão ý tốt của các ngươi ta tâm lĩnh, lần
này đi xa Trung vực, ta không biết năm nào tháng nào mới sẽ trở về một
chuyến, cho nên chức vị Hộ tông trưởng lão này ta là vạn vạn sẽ không
tiếp nhận, xin ban cho những người khác đi.
- Như... Như vậy sao được.
Vân Hùng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt nữa.
Lúc này, Mộc Hòe từ bên cạnh nói:
- Ta xem như là xong đi, đứa nhỏ này là tuyển không được, tông môn thật
có chuyện gì hắn nhất định sẽ xuất thủ, chức vị Hộ tông trưởng lão này
vẫn là thôi đi.
- Không bằng như vậy đi, nếu Lăng trưởng lão
không muốn chức vị này, ta đây tuyên bố Hộ tông trưởng lão này liền do
Mộc sư huynh tới nhận đi.
Đầu óc của Vân Hùng cũng xoay chuyển rất nhanh, nếu Lăng Tiếu không cần chức vị này, vậy thì truyền cho Mộc Hòe.
Thực lực của Mộc Hòe đã đạt đến cao cấp Vương giai, thực lực trong các
trưởng lão coi như là thượng đẳng, càng chủ yếu chính là hắn là sư phụ
của Lăng Tiếu, chỉ cần hắn làm Hộ tông trưởng lão, ngày sau Tử Thiên
tông có chuyện gì, Lăng Tiếu thân làm đệ tử hắn có thể không để ý sao?
Lấy tích cách trung hiếu của Lăng Tiếu, điều này hiển nhiên là không thể nào.
Người ở nơi này chỉ cần hơi có chút đầu óc đều có thể nghĩ
ra được chủ ý của Vân Hùng, lúc này tất cả mọi người biểu thị ra đồng ý, ngay cả Hứa Kiếm Nam không tình nguyện cũng không thể nói gì hơn.
Mộc Hòe vội vàng từ chối, nhưng mà không lay chuyển được một phen nhiệt
tình của mọi người, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận trách nhiệm nặng nề
này.
Lăng Tiếu cũng nhân cơ hội mang theo Cát Bối Hân đi đến Dược phong.
Đến trên Dược phong, Lăng Tiếu trực tiếp tìm được Hoa Hiểu Quế.
- Lão đại, ngươi trở lại?
Hoa Hiểu Quế nhìn thấy Lăng Tiếu tự nhiên mừng rỡ vạn phần, tiếp theo hướng Cát Bối Hân hành lễ kêu lên:
- Hiểu Quế ra mắt chị dâu!
Cát Bối Hân da mặt mỏng, bị Hoa Hiểu Quế gọi như vậy trên mặt lập tức nổi lên vẻ hồng nhuận.
- Tiểu tử ngươi không tệ, lại đạt tới Vương giai rồi.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Hoa Hiểu Quế, lập tức xem thấy tu vi cảnh giới hiện tại của hắn.
- Đây còn không phải đều là do lão địa ban tặng sao.
Hoa Hiểu Quế gãi gãi đầu cười ngây ngô nói.
Trước đây, Hoa Hiểu Quế được Lăng Tiếu cho hắn vạn năm thạch nhũ dịch cùng
với Hạt U hỏa, thực lực sớm đã đạt đến Linh Sư giai đỉnh phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...