Lăng Tiếu không nghĩ tới Lục Ông lại không dừng lại, trong lòng càng
thêm lo lắng, hắn tuyệt đối không thể để cho vạn năm thụ nhũ dịch cùng
vạn năm quả thụ kia từ trong tay hắn chayjd di.
Trong tay Lăng Tiếu nhiều ra một gốc linh thảo quơ quơ nói:
- Đáng tiếc gốc Ngụy Khô thảo này a!
- Ngụy Khô thảo!
Lục Ông trong nháy mắt dừng bước, lỗ tai cũng dựng thẳng lên, tiếp theo
quay đầu hướng Lăng Tiếu nhìn lại, quả nhiên thấy trong tay Lăng Tiếu có một gốc Ngụy Khô thảo.
Sưu!
Lục Ông giống như thuấn di trở lại bên cạnh Lăng Tiếu, lộ ra một cái nụ cười lấy lòng nói:
- Nếu tửu hữu đã thương lão đầu này, ta đây liền lưu lại đi.
- Đừng, lão đầu ngươi đã muốn đi, vẫn là đi thôi, chỗ này của ta không phải là chỗ thu dụng.
Lăng Tiếu đem Ngụy Khô thảo thu vào, chắp tay sau lưng cự tuyệt nói.
Hắn ở trong lòng thầm nghĩ:
- Xú lão đầu, dám chơi với bản thiếu gia, ngươi còn rất non.
- Tiểu hữu ngươi không thể ác tâm như vậy a, ta cũng là một đống tuổi rồi, ngươi phải tôn kinh lão nhân a!
- Là lão phu sai lầm rồi, tiểu hữu ngươi có gì bất mãn cứ việc nói, lão phu theo ngươi.
...
Trải qua một phen cầu khẩn của Lục Ông, Lăng Tiếu lộ ra nụ cười chiến
thắng cho phép lão một lần nữa trở về trong thức hải của hắn.
Bất quá, đại giới mà Lục Ông phải trả ra liền từ nguyên lai là hai giọt
vạn năm thụ nhũ dịch cùng hai khỏa vạn năm quả thụ mỗi thứ tăng thêm một phần.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng kia của Lục Ông, Lăng Tiếu cảm thấy rất sảng khoái.
Lục Ông dĩ nhiên không cam lòng cứ như vậy quên đi, lão nhân cơ hội hướng Lăng Tiếu yêu cầu Ngụy Khô thảo.
Lăng Tiếu tự nhiên là không chịu cho lão.
Lục Ông lại nói lão cũng đồng ý bỏ ra ba giọt vạn năm thụ nhũ dịch cùng
với ba khỏa vạn năm quả thục rồi, còn có cái gì không hài lòng nữa?
Lăng Tiếu nói những thú kia chính là bồi thường cho lão chuộc tội chạy
trốn, chỉ có thể lần nữa hứa hẹn lấy ra đầy đủ chỗ tốt, hi vọng Lăng
Tiếu đem Ngụy Khô thảo cho lão.
Có Ngụy Khô thảo, thực lực của nó muốn khôi phục như cũ cũng sẽ trở nên nhanh hơn nhiều lắm.
Lần nay Lăng Tiếu nhưng lại không dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Cuối cùng, sau khi trải qua một phen cò kè mặc cả, Lục Ông lại là đau
lòng cho Lăng Tiếu thêm gấp đôi vạn năm thụ nhũ dịch cùng vạn năm thụ
quả.
Lăng Tiếu lần này hung ác rồi, thời điểm lần trước để cho Lục Ông hấp
thu vạn năm thạch nhũ dịch kia, chỗ tốt mà Lục Ông đáp ứng cho hắn còn
chưa có thực hiện.
Cho nên, lần này Lăng Tiếu để cho Lục Ông đem tất cả những gì còn thiếu hắn toàn bộ giao ra rồi lại nói.
Hắn cũng không muốn để lại chỗ của Lục Ông, vạn nhất gia hỏa này lần nữa chạy trốn, vậy hắn liền thua lỗ lớn.
Cuối cùng, Lục Ông dưới vạn bất đắc dĩ chỉ có thể đem mười giọt vạn năm
thụ nhũ dịch cùng mười khỏa vạn năm thụ quả giao cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lập tức đem những thứ tốt này trân trọng thu vào.
Phải biết rằng, những thứ này đều là đồ cứu mạng, đồng thời đối với võ giả Mộc thuộc tính cũng là rất có tác dụng.
Lăng Tiếu đem Ngụy Khô thảo giao vào trong tay Lục Ông, lão liền lập tức trốn vào trong thức hải của Lăng Tiếu hấp thu.
Cách kỳ hạn một tháng còn có thời gian một ngày, Lăng Chiến tiến vào trong sơn mạch lịch lãm đầu tiên xuất hiện.
Chỉ thấy một bộ quần áo của hắn cũng bị phá hư không ít, còn có một ít
vết thương ở bên ngoài thân thể, vết máu loang lổ kia còn chưa kịp rửa
sạch.
- Ha ha, lão tử vẫn là trở lại đầu tiên.
Bộ dáng của Lăng Tiếu mặc dù chật vật, nhưng mà tinh thần lại là mười phần, gọn gàng rơi vào trước người Lăng Tiếu.
Chỉ thấy hắn trải qua một tháng sát phạt, một thân khí thế trở nên ngoại phóng, tựa hồ thời khắc đều mang theo sát lục hung khí nồng đậm.
Lăng Tiếu nhìn cha hắn đang ở trong hưng phấn, có thể đoán được cha của hắn nhất định là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
- Cha, thu hoạch như thế nào?
Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Chiến ngạo nghễ nói:
- Chém giết 23 đầu tứ giai linh thú, cũng gặt hái được không ít linh thảo.
- Không tệ không tệ, so sánh với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn.
Lăng Tiếu đáp.
- Di, vị tiểu huynh đệ này là?
Lăng Chiến đem ánh mắt rơi vào trên người Bại gia tử nói.
- Hán là nghĩa đệ Bại gia tử của ta, cha ngươi hẳn là đã gặp qua rồi.
Lăng Tiếu giới thiệu nói.
Bại gia tử hướng về phía Lăng Chiến chắp tay thản nhiên nói:
- Ra mắt bá phụ!
- Bại gia tử? Hắn... Hắn là đầu kia...
Lăng Chiến kinh ngạc hỏi.
Hắn vẫn chưa nói hết, Lăng Tiếu liền gật đầu ngắt lời nói:
- Không sai, chính là hắn, sau này gọi hắn là Tử Tử đi.
Lăng Chiến gật đầu, ánh mắt hắn nhìn lại hướng Bại gia tử trở nên kiêng kỵ rất nhiều.
Một con Kỳ Lân thần thú hóa hình, đây chính là thực lực gì, Lăng Chiến không dám nghĩ nữa rồi.
Sau một ngày, sáu người lịch lãm kế tiếp trở lại.
Thứ nhất trở lại chính là Độc Ưng, thứ hai là Lý Cuồng Hổ, người thứ ba trở lại chính là Lãnh Xà...
Khi một ngày gần trôi qua, người lịch lãm căn bản đều trở về rồi, duy chỉ có không gặp bóng dáng của Bạch Vũ Tích.
Chân mày của Lăng Tiếu có chút nhăn lại.
- Tiếu, chúng ta có muốn tách ra đi tìm một chút hay không?
Vi Đại Nhi lo lắng hỏi.
Trong mấy năm này nàng cùng Bạch Vũ Tích nhưng là tình đồng tỷ muội,
nàng không hi vọng Bạch Vũ Tích sẽ phát sinh ra bất trắc gì.
- Chờ một chút, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ trở lại.
Lăng Tiếu lắc đầu nói.
Hắn hiểu được Bạch Vũ Tích, nàng mặc dù từng là nữ tử nhu nhược, nhưng
mà sau khi trải qua một ít chuyện, nàng đã trở nên kiên cường lên, hắn
tin tưởng nàng nhất định có thể bằng vào thực lực của mình để trở vè.
Nếu quả thật không về được, đó cũng là số mệnh của nàng!
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, lúc ánh dương quang cuối cùng kia thu vào sau núi, Bạch Vũ Tích đã trở lại.
Nàng không phải là một người trở lại, trong tay nàng còn ôm một vật nhỏ đáng yêu, vật nhỏ kia tựa hồ bị đả thương.
Sau khi Lăng Tiếu nhìn thấy thân ảnh kia, khỏa trái tim đang dâng lên này rốt cục để xuống.
- Thiếu gia ngươi mau đến nhìn xem, tiểu hồ li này bị thương.
Bạch Vũ Tích ôm vật nhỏ vào trong ngực vội vã hướng về phía Lăng Tiếu chạy tới.
Lăng Tiếu nghênh đón, sau khi thấy rõ vật nhỏ trong ngực Bạch Vũ Tích, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kia lại là một con hồ ly thuần sắc trắng, bạch sắc hồ ly cũng không hiếm thấy, nhưng mà hồ ly mọc ra năm cái đuôi liền đặc biệt hiếm thấy.
Đây rõ ràng là một cái hậu duệ của thánh thú Cửu Vĩ Hồ, đáng tiếc nó bây giờ còn ở vào trưởng thành kỳ, cái đuôi chỉ có năm cái, cho nên nó hẳn
là thuộc về ngũ giai Cửu Vĩ Hồ.
Khí tức của con bạch hồ này rất yếu, trên bụng tựa hồ bị vật cứng gì đó
xuyên thủng qua, máu tươi trên bụng đã đọng lại, bộ lông truyết trắng
kia khiến cho nó tăng thêm mấy phần tiên diễm.
- Thật đáng thương a, Tiếu ngươi mau cứu nó đi.
Vi Đại Nhi cũng là đồng tình tràn ra nói.
Lăng Tiếu cũng không nóng nảy, mà là hướng Bạch Vũ Tích hỏi:
- Ngươi là thế nào nhận được nó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...