Thần Khống Thiên Hạ


Lăng Tiếu có chút không đành lòng nói:

- Được rồi được rồi, cái gọi là người không biết không có tội, thả nó đi.

Nhân loại cùng linh thú trời sinh là tử địch, Lăng Tiếu mạo muội đi tới
địa bàn của nhân gia, lại muốn hái Ngụy Khô thảo của nhân gia, nhân gia
nhất định sẽ có chỗ tỏ vẻ.

Địa Liệt Viêm Hổ hừ lạnh một tiếng, song thủ nặng nề đạp một cái, cả thân thể của Ngụy Thảo Xà bị nện vào bên trong lòng đất.

Lăng Tiếu nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ:

- Con rắn kia có thể hay không cứ như vậy chết đi?

Song ý nghĩ của hắn vừa mới dâng lên, liền thấy một cái đầu rắn nhô ra.

Nơi miệng rắn lưu lại máu tươi, bộ dạng lộ ra vẻ hữu khí vô lực, xem ra mới vừa rồi bị thương không nhẹ.

Đây cũng là thất giai cao cấp linh thú a, bị đánh đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nếu như một cái linh thú như vậy xuất thế, chỉ sợ trong Tây Bắc cùng Nam vực rộng lớn đều muốn gặp phải tai nạn.

Lăng Tiếu bây giờ là thật sâu cảm giác được thực lực của mình thật còn kém xa lắm a!

- Đi thôi, khách nhân tôn quý!

Địa Liệt Viêm Hổ không để ý tới Ngụy Thảo Xà hướng về phía Lăng Tiếu nói.

Lăng Tiếu gật đầu, liền muốn đi theo Địa Liệt Viêm Hổ rời đi.

Song đúng lúc này Ngụy Thảo Xà mở miệng nói:





- Khách nhân tôn quý đợi một chút...!

- Còn có việc?

Lăng Tiếu xoay đầu lại nhìn Ngụy Thảo Xà đáng thương kia nói.

Địa Liệt Viêm Hổ trừng mắt nhìn Ngụy Thảo Xà một cái nói:

- Còn bị đánh chưa đủ? Có phải hay không muốn ta ăn ngươi mới cam tâm?

- Không... Không phải như vậy Viêm Hổ đại nhân, ta là có mấy thứ muốn tặng cho khách nhân tôn quý.

Ngụy Thảo Xà vội vàng giải thích nói.

Sau đó thân thể nó khẽ lắc lư, đem Ngụy Khô thảo ở không xa kia kéo đi qua.

- Điểm vật nhỏ này liền đưa cho khách nhân tôn quý đi, mong rằng đối với ngươi có chút chút công dụng.

Ngụy Thảo Xà rất là cung kính nói.

Lăng Tiếu sửng sốt một chút, nói tiếp:

- Cái này làm sao mà không biết xấu hổ được.

Hắn trên miệng nói không có ý tứ, trên thực tế tay của hắn đã khẩn cấp đưa ra ngoài đem Ngụy khô thảo nhận lấy.

Ngụy Khô thảo nhưng là đồ tốt, đối với võ giả Mộc thuộc tính mà nói
chính là linh thảo chí bảo, Lăng Tiếu hắn không muốn đó mới là lạ.

Ở dưới sự cũng tiễn của Ngụy Thảo Xà, Lăng Tiếu cùng Địa Liệt Viêm Hổ hướng chỗ sâu nhất của sơn mạch tiến đến.

Vốn là Địa Liệt Viêm Hổ yêu cầu cùng Lăng Tiếu phi hành đi đường, nhưng mà Lăng Tiếu lại là cự tuyệt.

Hắn lấy nguyên nhân chính mình bị thương, không nên phi hành, lựa chọn đi bộ.

Địa Liệt Viêm Hổ còn nói nó có thể cõng Lăng Tiếu trên lưng để đi.

Nhưng mà Lăng Tiếu lần nữa cự tuyệt, hắn nói mình không có thói quen cưỡi ở trên lưng người khác.

Đại Liệt Viêm Hổ thấy Lăng Tiếu kiên trì như vậy liền không nói gì thêm nữa rồi.

Ai cũng không biết rõ, Lăng Tiếu nhưng là ở trong bóng tối đang bật cười a!

Có Địa Liệt Viêm Hổ hộ giá hộ tống, hắn có thể ở chỗ này hảo hảo cướp đoạt một phen.

Lăng Tiếu một khi phát hiện có cao giai linh thảo, không chút do dự đi tới nói:

- Loại cỏ dại này lưu ở thiên nhiên chính là nhiễm đục hoàn cảnh, làm
một sứ giả yêu bảo vệ hoàn cảnh, yêu thích chủ nghĩa hòa bình, ta có
nghĩa vụ đem bọn chúng tiêu diệt hết.

Lăng Tiếu nói xong đại nghĩa lẫm nhiên, đem từng gốc cao giai linh thảo toàn bộ thu vào.

Nhũng linh thú canh giữ kia căn bản không dám có bất kỳ nghị động gì, ai kêu ở bên cạnh hắn có Địa Liệt Viêm Hổ tồn tại chứ.

Lăng Tiếu một ngày đi xuống thương tích trên người sớm đã tốt lên bảy
tám phần, đồng thời cũng gặt hái được một đống lớn ngũ, lục giai linh

thảo, mà thất giai linh thảo cũng thu được vài gốc, mỗi một gốc quả thực là giá trị liên thành a!

Hết thảy cái này Địa Liệt Viêm Hổ đều nhìn ở trong mắt, chẳng qua là hắn căn bản không thèm để ý.

Nếu là bằng hữu của vương tử điện hạ, vậy hắn chính là bằng hữu của thú
tộc bọn họ, đối đã với bằng hữu tự nhiên sẽ không keo kiệt những linh
thảo này rồi.

Sau khi thu hết một ngày, Lăng Tiếu cũng không tiếp tục làm lỡ nữa, liền cùng Địa Liệt Viêm Hổ nói thương thế của mình tốt lên rồi có thể phi
hành lên đường.

Sau đó, Lăng Tiếu triệu hồi ra lam sắc Giao Long.

Lam sắc Giao Long khi đối mặt với Địa Liệt Viêm Hổ cũng không dám thở
mạnh một tiếng, nhưng mà lại không có đem đỉnh đầu cao ngạo hạ thấp
xuống, bởi vì trong có thể nó lưu giữ Long tộc huyết mạch cao quý.

Trong quá trình phi hành, Lăng Tiếu không nhịn được hỏi:

- Hổ huynh, vương tử điện hạ các ngươi làm sao không tự mình tớ đón tiếp ta?

Lấy tình nghĩa của hắn cùng bại gia tử, bại gia tử biết hắn tới nhất định sẽ tự mình đi đến, chẳng lẽ bại gia tử thay đổi rồi?

Địa Liệt Viêm Hổ đáp:

- Ta không biết, ta chỉ là phụng mệnh tới đón ngươi mà thôi.

- Thì ra là như vậy!

Lăng Tiếu đáp một tiếng, trong lòng cũng là rất nghi hoặc.

Sau khi hai người nhanh chóng phi hành một ngày, đi tới một mảnh rừng rậm đỏ bừng.

Phiến rừng rậm này tràn đầy Hỏa thuộc tính nồng đậm, không khí nồng độ
cao kia coi như là Địa Hoàng giai ở chỗ này đều muốn bị chưng lên rồi,
chỉ sợ là Thiên Tôn cũng không dám dễ dàng đến gần đi.

Lam sắc Giao Long phát ra trận trận tiếng kêu không thoải mái.

Lăng Tiếu chỉ có thể đem nó thu vào, toàn thân nổi lên thiên hỏa đem hỏa diễm nhiệt khí ở bên ngoài kia ngăn cách ra.

Song lúc này Si mị lam hỏa châu ở trong thức hải của hắn lại xuất hiện dấu hiệu muốn rời đi khỏi thức hải.


- Lại muốn ăn vụng, ngoan ngoãn ở lại đó cho ta, bằng không phế ngươi đi.

Lăng Tiếu hướng về phía Si mị lam hỏa chây phát ra mệnh lệnh.

Si mị lam hỏa chây có vọng động mãnh liệt như vậy, Lăng Tiếu có thể
khẳng định bên trong sẽ có hỏa diễm chí dương, nếu không Si mị lam hỏa
châu sẽ không hưng phấn như vậy.

- Tốt lắm, khách nhân tôn quý, ta liền đem ngươi tới nơi này, ngươi vào đi thôi!

Địa Liệt Viêm Hổ hướng về phía Lăng Tiếu nói, ánh mắt của hắn nhìn về
phía phiến rừng rậm hỏa sắc ở trước mắt này tràn đầy vẻ cung kính.

- Viêm Hổ ngươi cùng hắn đều vào đi!

Một đạo thanh âm phiêu miểu từ trong rừng rậm du đãng truyền ra ngoài.

Nghe được thanh âm kia, thân thể của Địa Liệt Viêm Hổ nhẹ run lên một cái, trên mặt khó nén được thần sắc kích động.

Nơi này là thần thánh chi địa thần bí nhất của thú tộc bọn họ, là chỗ ở
của thú hoàng cùng với một đám thành viên hoàng tộc của bọn họ, linh thú bình thường căn bản không có tư cách đi vào.

Hôm nay nghe đến được triệu hoán đi vào, hắn có thể không kích động sao?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Địa Liệt Viêm Hổ nhìn về phía Lăng Tiếu lại có bất đồng rất lớn rồi.

Hai người hạ xuống, Địa Liệt Viêm Hổ mang theo Lăng Tiếu hướng trong rừng rậm đi vào.

Cảm giác đối mặt với nơi này, Lăng Tiếu liền cảm thấy cùng tình huống ở Diễm Hỏa cốc trước đây không sai biệt lắm.

Chỉ là nơi này nếu so với tình huống của Diễm Hỏa cốc càng thêm kinh khủng ác liệt nhiều lắm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui