Thần Khống Thiên Hạ


Lăng Tiếu không hề tiếp tục suy nghĩ nhiều, lúc này không nhổ cây còn đợi lúc nào.

Lăng Tiếu hóa xấu một trận gió, trong nháy mắt liền đến trước mặt Kim Linh thụ, trong mắt hổ lộ ra tinh mang hưng phấn.

- Ngươi là của ta rồi!

Lăng Tiếu khẽ hừ một tiếng, lập tức ôm lấy cái thân cây không lớn kia đem nó nhổ lên.

Loại linh thụ sinh trưởng vạn năm này cắm rễ nhưng là rất sâu, Lăng Tiếu đều muốn đem nó nhổ lên được cách mặt đất đến năm sáu thước rồi, nhưng
những cái rễ kia vẫn chưa nhổ ra hết.

Lăng Tiếu biết thời gian cấp bách, đang chuẩn bị lợi dụng phong nhận đem rễ cây kia chặt đứt.

Lúc này phía sau gáy hắn sinh ra báo động, tranh thủ ôm lấy Kim Linh thụ kia hạ xuống.

Hưu!

Một đạo kim sắc quang mang từ trên đỉnh đầu hắn lướt qua.

Lăng Tiếu thấy kim sắc quang mang kia bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh,
hắn không chút do dự xuất thủ đem rễ của Kim Linh thụ chặt đứt.

Đang ở thời điểm hắn nhanh chân muốn chạy trốn, một đầu hoàng kim Độc
Giác Ngưu kia chắn ở trước mặt hắn, trong con mắt to như chuông đồng kia lộ ra vẻ phẫn nộ, trong lỗ mũi thật to kia phun ra từng đạo không khí
màu vàng, nhìn ra được nó rất tức giận.

Chỉ bất quá đầu hoàng kim Độc Giác Ngưu này cũng không phải là đại gia
hỏa mới vừa rồi kia, mà nó là phiên bản thu nhỏ lại, hẳn là chỉ là hoàng kim Độc Giác Ngưu ở vào thời kỳ trưởng thành.

- Hoàn hảo hoàn hỏa!


Lăng Tiếu vỗ nhẹ lồng ngực nói. Hắn đại khái có thể đoán được đầu hoàng
kim Độc Giác Ngưu này hẳn chỉ là tứ giai, đối với hắn mà nói không tạo
thành uy hiếp quá lớn, cho nên mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, độc giác của đầu hoàng kim Độc Giác Ngưu kia lại hướng Lăng Tiếu phát ra mấy đạo công kích.

Lăng Tiếu có phong ngoa, muốn tránh thoát đi đương nhiên là rất dễ dàng rồi.

Hắn không dám dừng lại, nhanh chóng hướng phía trước tháo chạy.

Mà đầu hoàng kim Độc Giác Ngưu kia bbieets bình không đuổi theo nổi nhân loại ở trước mắt, ngửa mặt lên trời phát ra từng đạo khiếu thanh kỳ
quái.

- Mẹ của ta ơi, nó sẽ không phải là cầu cứu chứ!

Trên trán Lăng Tiếu hiện đầy một phiến mồ hôi, chỉ nghĩ tới chính mình sinh thiếu một cặp chân rồi.

- Đáng chết, ai khi dễ con ta!

Sau khi Lăng Tiếu chạy ra thật xa, liền nghe được một đạo tiếng hống khiếu vang lên.

Lăng Tiếu vội vàng ẩn nấp khí tức, tiếp tục lẩn trốn.

Hắn thề lần này tuyệt đối là hắn chạy đến tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến nay.

Ầm!

Một tòa sơn phong thật lớn ở phía sau hắn bị hoàng kim Độc Giác Ngưu
cường đại kia san thành bình địa, đủ thấy hoàng kim Độc Giác Ngưu là nổi giận bực nào.

Hoàn hảo Lăng Tiếu học xong Tiềm Tức công, bằng không hắn tuyệt đối chạy không thoát đuổi giết của hoàng kim Độc Giác Ngưu.

Sau khi đến giải đất an toàn, Lăng Tiếu trực tiếp mềm nhũn nằm ở trong
bụi cỏ, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp lấy, bộ dạng chật vật nói không ra lời, chỉ là trên mặt hắn lại là tiếu dung hưng phấn nhộn nhạo.

Lấy xong Kim Linh quả, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy có một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Mới vừa rồi hắn hoàn toàn là nhổ râu trước miệng trâu, đó là một chuyện nguy hiểm cỡ nào a!

Hoàn hảo có Lục Ông hấp dẫn đầu lão ngưu kia, cuối cùng là thuận lợi đem Kim Linh thụ cùng Kim Linh quả toàn bộ lấy được.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, trạng thái của Lăng Tiếu khôi phục không ít, hắn hướng phương hướng mới vừa rồi nhìn lại:

- Lão gia hỏa kia không phải là bị giết đi, làm sao còn chưa có trở lại.

Đang ở lúc hắn nghi ngờ hết sức, một gốc tiểu thụ cao nửa thước lấy một loại tốc độ cực nhanh hướng hắn chạy vội tới.

Lăng Tiếu nhìn thấy bộ dáng như vậy, cơ hồ muốn phá lên cười, cái này thật sự là quá hoạt kê, quá khôi hài rồi!

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cây chạy trốn.

Không thể không nói, trên thế giới này thật là không gì không có a!

Tiểu thụ kia hóa thành hình người, khuôn mặt kia vốn là rất xnah càng biến đến xanh hơn đối với Lăng Tiếu oán giận nói:

- Ngươi tiểu tử này, thiếu chút nữa để cho ta đem cái mạng già này đều nộp ở chỗ này rồi.


- Ha hả, Lục lão a, cũng không thể nói như vậy, ta xem ngươi mới vừa rồi chạy trốn rất nhanh, đến tuổi này của ngươi nên chạy nhiều một chút,
bằng không thân thể biến chất rồi đến nhúc nhích cũng không được, lúc đó ngươi liền sẽ hối hận rồi.

Lăng Tiếu cười nói.

- Coi như là lão phu mắc nợ ngươi, hiện tại mau theo ta đi tìm bổn nguyên linh thảo.

Lục Ông không có công phu cùng Lăng Tiếu xé da hổ, lập tức đi vào chính đề nói.

- Được, chuyện bản thiếu gia đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Lăng Tiếu đứng lên vỗ vỗ cái mông đáp ứng nói.

Lăng Tiếu cùng Lục Ông tiếp tục đi vào.

Đảo mắt Lăng Tiếu tiến vào nơi này đã là ngày thứ tám rồi.

Lăng Tiếu càng là xâm nhập, kỳ trân dị bảo nhìn thấy càng nhiều, thấy đến hắn hoa cả mắt rồi.

Đáng tiếc, Lục Ông không hề tiếp tục đem những linh thú đáng sợ kia dẫn
dắt rời đi, hắn cũng không dám mạo hiểm chính mình đi cướp đoạt, trong
lòng thật là đang hung hăng rỉ máu a!

Giờ khắc này, Lục Ông cuối cùng tìm được đồ lão muốn rồi.

Đó là một gốc thảo đằng không chút thu hút nào, xem ra giống như là khô héo rồi, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào.

Chẳng ai ngờ rằng một gốc khô đằng như vậy lại là linh thảo có chứa bổn nguyên.

Lăng Tiếu rất là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khô đằng kia, cuối cùng
hắn rốt cuộc phân biệt ra được đây lại là thất giai cao cấp linh thảo
Ngụy Khô thảo.

Cái gọi là Ngụy Khô thảo cùng tên của nó giống nhau, lớn lên giống như
là một gốc cỏ khô, hơn nữa sẽ không phát ra bất kỳ linh khí ba động nào, người bình thường thấy cũng sẽ đem nó cho rằng là khô đằng bình thường
mà thôi.

Kỳ thật, bên trong nó lại là ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, thuộc về một trong các loại linh thảo chí bảo Mộc thuộc tính.


Hắn không nghĩ tới Lục Ông lợi hại như thế, ngay cả một trong những loại linh thảo khó phân biệt nhất trên thế giới này cũng nhận ra được.

Loại linh thảo này phía trước có kèm theo một loại thất giai cao cấp linh thú Ngụy Thảo Xà.

- Rốt cuộc tìm được một gốc tốt rồi, chúng ta giống như lần trước phân
công hợp tác, ta đem con rắn nhỏ kia dẫn dắt rời đi, ngươi giúp ta lấy
Ngụy Khô thảo.

Trong con mắt của Lục Ông lóe lên vẻ hưng phấn nói.

- Không thành vấn đề!

Lăng Tiếu đồng dạng hưng phấn gật gật đầu nói.

Lục Ông nhìn bộ dạng hưng phấn kia của Lăng Tiếu nói:

- Ngươi không phải sau khi lấy được sẽ nuốt riêng đi?

- Ta lại thậm tệ giống như ngươi nói sao? Ngươi đã không tin ta vậy coi như xong!

Lăng Tiếu đảo cặp mắt trắng dã nói.

- Tốt, vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu!

Lục Ông gật đầu đáp.

Tiếp theo lão hóa thành một cây đại thụ, từng căn thanh đằng càng không ngừng lan tràn ra.

Thấy tình hình này, Lăng Tiếu lại nhớ tới tình hình lúc trước ở trong Mê Huyễn cốc, lúc ấy nhưng là thiếu chút nữa liền chết rồi.

Ở dưới hành động của Lục Ông, một con rắn không phải là rất lớn xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui