Thần Khống Thiên Hạ


Cái này... Cái này không được tốt lắm, Cổ tộc có quy tắc không cho phép phò mã của bọn họ cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ, nếu như ngươi muốn gặp nàng, ta đem nàng mang về đây là được.

Lăng Tiếu do dự một chút đáp.

Tuy nói thực lực của Vân Mộng Kỳ ở trong những người cùng lứa đã là loại tốt nhất rồi, nhưng mà Tế ti nữ cũng tuyệt đối không kém so với nàng. Vạn nhất nhị nữ gặp mặt đánh nhau, hắn lại không biết xử lý như thế nào, vẫn là tận lực tránh để các nàng gặp nhau thì tốt hơn.

Dù sao thời gian của Tế ti nữ không nhiều lắm, hắn phải hảo hảo làm bạn với những người cuối cùng này của nàng.

Đang ở thời điểm hai người ở trong biệt viện hàn huyên đến vui mừng, người của Trọng Kiếm môn rốt cục phủ xuống Tử Thiên tông, đại chiến lại sắp triển khai!

Lăng Tiếu cùng Vân Mộng Kỳ đã quay về tốt với nhau, hai người ở trnong biệt viện hưởng thụ thời gain yêu nhau bình tĩnh khó có được kia.

Người của Tử Thiên tông tựa hồ cũng rất thức thời, không người nào tới quấy rầy hai người.

Lăng Tiếu có chút cảm giác ôn nhu tình trủng.

Trải qua hắn cố gắng khai phá, Vân Mộng Kỳ đã không còn là thiếu nữ không hiểu sự đời, mà là thiếu phụ xinh đẹp linh hoạt, làm cho người ta không chỉ có trẻ tuổi xinh đẹp lại có mấy phần phong vận thành thục, để cho Lăng Tiếu càng thêm đối với nàng mê luyến không thôi.

Lăng Tiếu dĩ nhiên sẽ không cả đời ở chỗ này, hắn còn muốn chạy tới Cổ Tế thành.

Chẳng qua là ở trước khi đi hắn còn muốn thay Tử Thiên tông giải quyết tai họa ngầm lớn nhất.

Hắn hiện tịa mặc dù ở lại bên trong Tử Thiên tông, nhưng không có nghĩa là hắn khẳng định làm cái trưởng lão gì.

Những trưởng lão kia của Tử Thiên tông cũng không đáng tin, Lăng Tiếu không cần thiết tiếp tục lẫn vào.





Hắn chỉ quan tâm đến Vân Mộng Kỳ cùng an nguy của mấy người sư phụ hắn.

Đợi sau khi đem người của Trọng Kiếm môn giết sạch, hắn sẽ quyết đoán rời đi Tử Thiên tông.

Trong lúc này, Lăng Tiếu đã từng đến Xích Diễm phong tìm kiếm Ngọc Liệt Diễm, đáng tiếc lại được biết nàng đã sớm chút thời gian rời đi tông môn rồi.

Điều này làm cho Lăng Tiếu cảm thấy cực kỳ buồn bực:

- Chẳng lẽ các nàng cảm thấy ta chết rồi phải không, quên đi, nếu như các nàng có thể tìm được hạnh phúc của mình cũng chưa hẳn không phải là chuyện gì không tốt.

Không phát hiện được hành tung của Ngọc Liệt Diễm, Băng Nhược Thủy cũng sớm rời đi, Lăng Tiếu cũng ít đi mấy phần nhớ thương, nhưng nhiều thêm vài phần tư niệm.

Lăng Tiếu đạp trên bộ pháp nhàn nhã đi tới Bích Tuyền các.

Ôn Hải Yến trước tiên tự mình đi ra ngoài hoan nghênh.

Người trẻ tuổi này sớm bị nàng xem tốt, cũng một mực khích lệ con gái của mình đem hắn bắt lại.

Đáng tiếc, thủ đoạn của con gái mình vẫn là kém một chút, đên bây giờ còn chư thể ở trong lòng của Lăng Tiếu chiếm được một vị trí.

Kỳ thật không phải nói Ôn Khả Điệp không đủ xinh đẹp, mà là nàng nhỏ tuổi một chút, không phải là loại Lăng Tiếu thích, càng không để cho Lăng Tiếu sinh ra phanh nhiên tâm động trong nháy mắt, cho nên nàng nhất định là ở trong con đường sinh mệnh của Lăng Tiếu làm một người khách qua đường xinh đẹp khả ái rồi.

- Lăng trưởng lão, ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây, Bích Tuyền các ta nhưng là cực kỳ vẻ vang a!

Ôn Hải Yến trên mặt nở rộ ra quang thải mê người.

Tuy nói nữ nhi không thể đem hắn bắt lại, nhưng cũng không ngại để nàng thưởng thức Lăng Tiếu, thanh niên xuất sắc như vậy chắc chắn sẽ có một ngày dương danh Tây Bắc.

- Ôn trưởng lão, gọi ta Lăng Tiếu là được rồi.

Lăng Tiếu hữu lễ đáp. Hắn đối với Ôn Hải Yến vẫn là rất kính trọng.

Ôn Hải Yến cười nói:

- Ha hả, người trẻ tuổi làm được mà không kiêu không nóng nảy, khó trách ngươi có thể có được thành tựu cao như vây giờ, không giống như nữ nhi bướng bỉnh của ta đây, cả ngày chỉ biết chơi, có rảnh rỗi ngươi giúp ta hảo hảo dạy nàng một phen mới tốt.

Ôn Khả Điệp ở một bên trên mặt lộ ra vẻ nhăn nhó nói:

- Mẹ, ngươi đừng nói nữ nhi của ngươi như vậy, nhân gia đã rất nỗ lực rồi.

Nhìn thoáng qua Ôn Khả điệp thanh thuần động lòng người ở một bên, Lăng Tiếu nhàn nhạt cười nói:

- Ôn sư muội vẫn chưa tới 20 đã là trung cấp Linh Sư rồi, đã để cho rất nhiều người vỗ ngựa cũng đuổi không kịp, Ôn trưởng lão yêu cầu quá cao.


- Đây nếu như không có Phá Linh đan của ngươi, nàng cũng chỉ là đê cấp Linh Sư thôi.

Ôn Hải Yến vẫn ở trước mặt Lăng Tiếu quở trách con gái của nàng.

Ôn Khả Điệp cũng là một bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, tựa hồ cũng không muốn phản bác, ánh mắt nóng rực nhìn Lăng Tiếu, thật hi vọng Lăng Tiếu có thể "Dạy" nàng một phen.

Lăng Tiếu hiểu được tâm ý của Ôn Khả Điệp, đáng tiếc hắn lại không nghĩ tới dây dưa tới loại tình cảm không có kết quả này, hắn ở trong lòng ngầm hạ quyết định:

- Bản thiếu gia là người như thế nào, tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp dụ dỗ.

Nếu để cho người khác nghe được hắn nghĩ như vậy, chỉ sợ tại chỗ có một mảng lớn người bị đánh ngã.

Tên sắc côn này còn dám nói là không bị sắc đẹp dụ dỗ, quả nhiên là khốn kiếp nói không sợ đỏ mặt.

- Ôn trưởng lão, sư muội, ta lần này tới là muốn... Muốn xem Mỹ Anh một chút.

Lăng Tiếu hít nhẹ một hơi, nụ cười trên mặt bị vẻ âm trầm thay thế.

La Mỹ Anh thay hắn đỡi một kiếm kia, vĩnh viễn đã trở thành vết thương trong nội tâm hắn, nàng một ngày không thể trọng sinh lại, hắn cả đời cũng sẽ đau lòng.

Kỳ thật không cần Lăng Tiếu mở miệng, Ôn Hải Yến cùng Ôn Khả Điệp đều biết mục địch chuyến này của hắn.

- Tiểu Tiếu, có một ít chuyện qua cũng đã qua rồi, đừng quá để ở trong lòng, Mỹ Anh nàng cũng không hi vọng nhìn thấy ngươi sống ở trong áy náy.

Ôn Hải Yến lấy thân phận trưởng bối khuyên bảo.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Ta biết, hôm nay chính là đến xem nàng một chút, nếu không lòng ta bất an.

- Khả Điệp, ngươi mang sư huynh của ngươi đi đi!

Ôn Hải Yến hướng về phía Ôn Khả Điệp nói.


Ôn Khả Điệp gật đầu, đi phía trước dẫn đường cho Lăng Tiếu.

Bích Tuyền các Bích Tuyền đàm, đây là một đàm trì do hàn thủy tích lũy đã ngoài ngàn năm mà thành.

Ở đầm trì không xa, có một tòa băng sơn hàng năm không thay đổi.

Băng sơn này là do lịch đại tiền bối của Bích Tuyền các bố trí trận pháp ngưng tụ mà thành. Nơi này chỉ hấp thu hàn khí trong phương thiên địa này, mới ngày đêm tích lũy ngưng tụ thành hàn đàm cùng băng sơn.

Băng sơn có một chỗ cửa động, từ cửa động đi vào, chính là chỗ bảo tồn thân thể mềm mại của La Mỹ Anh.

Ban đầu ở trong bí cảnh La Mỹ Anh vì đỡ một kiếm cho Lăng Tiếu do bị La Phách Hưng ám sát.

Lăng Tiếu liền lợi dụng băng hàn chi khí của mình đem nàng đóng băng.

Nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài.

Sau khi Ôn Khả Điệp trở về tông môn lập tức yêu cầu với mẫu thân nàng, đem thân thể của La Mỹ Anh bảo tồn ở trong băng sơn này.

Bởi vì trong băng sơn này có ngàn năm hàn khí, có thể để cho thân thể của Lăng Tiếu ở chỗ này trường tồn không đổi.

Lăng Tiếu đối với Ôn Khả Điệp quang đi ánh mắt cảm kích.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui