Mộc Ân ở một bên lộ ra vẻ hâm mộ nói:
- Sư đệ, ngươi xem đem đồ tôn này nhường cho ta mới tốt, ta nhất định sẽ hảo hảo dạy hắn.
Mộc Hòe lập tức đem Tân Lập che ở phía sau nói:
- Ý tốt của sư huynh, sư đệ tâm lĩnh, hài tử này đã bái Tiếu nhi làm sư phụ, hắn đã là đồ tôn của ta, làm sao có thể nói nhường liền nhường được.
Mộc Ân cũng biết Mộc Hòe là không thể nào nhường cho, chỉ có thể cười khan một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lăng Tiếu từ bên cạnh nói:
- Sư bá, hắn là đồ tôn của sư phụ ta, tự nhiên cũng là đồ tôn của ngươi, đây không có gì khác nhau đi!
- Không sai, Tiếu nhi lời này ta thích nghe, ta nhưng là sư bá của hắn, ha hả.
Mộc Ân vui vẻ nói.
- Đúng rồi, vị này là?
Mộc Hòe hìn thoáng qua Tàn Báo hướng về phía Lăng Tiếu cẩn thận hỏi.
Hắn cảm ứng không được thực lực sâu cạn của Tàn Báo, nhưng mà Tàn Báo đứng ở nơi đó lại cho hắn một loại cảm giác bị áp bách cường đại, cho dù sư phụ Tiêu Tùng Lâm của hắn cũng không thể để cho hắn có cảm giác như vậy, hắn có thể khẳng định thực lực của người ở trước mắt này tuyệt đối không thua kém sư phụ hắn.
Lăng Tiếu đáp:
- Hắn là một người đi theo ta, hôm nay đệ tử đã là Ngũ phẩm Luyện dược sư rồi!
- Cái gì, ngươi đã là Ngũ phẩm Luyện dược sư?
Mộc Hòe cùng Mộc Ân đồng thời kinh hô.
Tân Lập ở một bên cũng là lần đầu tiên nghe Lăng Tiếu công khai thân phận, trong mắt đều tràn đầy ánh sao.
- Ừ, cho nên sư phụ, sư bá các ngươi cũng không cần lo lắng thoát khỏi tông môn mà không có tài nguyên tu luyện, lấy thực lực cùng thân phận hôm nay của đồ đệ, không dám nói tung hoành đại lục, nhưng mà ở Tây Bắc này muốn kiếm một chút thứ tốt vẫn là không khó.
Lăng Tiếu lộ ra thần sắc hết sức tự tin nói.
Mộc Hòe cùng Mộc Ân tự nhiên tin tưởng lời nói của Lăng Tiếu.
Ngũ phẩm Luyện dược sư ở Tây Bắc có số lượng không quá năm người, thuận tiện luyện chế Tứ, Ngũ giai đan được đi ra ngoài cũng có thể đánh ra giá cao, có tài phú muốn mua tài nguyên tu luyện gì cũng liền thuận tiện hơn nhiều.
- Sư phụ, sư bá chúng ta điều chỉnh một chút, liền nhanh rời khỏi nơi này đi.
Lăng Tiếu nhìn phương hướng Tử Thiên tông, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ khó có thể phát hiện.
Mục tiêu cùng nguyện vọng từng nhớ đã không có ở đây, hắn đối với nơi này đã không có bất kỳ lưu luyến nào.
Mộc Hòe cùng Mộc Ân riêng mình thở dài, tâm tình của bọn hắn đồng dạng không tốt.
Bọn họ đối với Tử Thiên tông có tình cảm tương đối sâu đậm, hôm nay nói rời đi liền rời đi, bọn họ dĩ nhiên không nỡ.
Nhưng mà đã trở thành sự thật, bọn họ cũng chỉ có thể không biết làm gì rồi.
Vào đêm, Lăng Tiếu cùng Cát Bối Hân hai người bắt đầu nói chuyện riêng tư trong phòng.
l đứng ở phía trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên tinh không hạo hãn, vẻ mặt tịch lạc nói không ra lời.
Cát Bối Hân từ phía sau ôm lấy eo hổ của Lăng Tiếu, khuôn mặt vùi ở phía sau lưng Lăng Tiếu sâu xa nói:
- Tiếu, ta rất nhớ ngươi!
Đã một thời gian rất dài không gặp Lăng Tiếu, còn thiếu chút nữa bị nhân gia mạnh mẽ bắt đi làm thị nữ, để cho tư niệm của Cát Bối Hân đối với Lăng Tiếu càng ngày càng đậm hơn.
Hôm nay ôm eo hổ cường tráng của hắn, trong lòng liền là cảm thấy đặc biệt an tâm thư thái.
Lăng Tiếu xoay người lại nhẹ vỗ về mái tóc của Cát Bối Hân, ngửi thấy mùi thơm cơ thể thấm vào phế phủ của nàng, thản nhiên nói:
- Hân nhi, ta cũng rất nhớ ngươi!
Dứt lời hắn đem Cát Bối Hân ôm thật chặt vào trong ngực.
Lăng Tiếu thừa nhận mình là một người hoa tâm, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối người thích nhất ở trong lòng vẫn là Vân Mộng Kỳ, vị trí chính thê của hắn vẫn vì nàng mà lưu lại, bởi vì Vân Mộng Kỳ là nữ nhân đầu tiên để cho hắn vừa gặp đã thương, cực kỳ động tâm.
Song nữ nhân thích nhất trong suy nghĩ của hắn lại là phản bội hắn, trái tim của hắn khó chịu giống như bị đao cắt.
Cát Bối Hân có thể cảm nhận được tâm tình của Lăng Tiếu khác thường, một bên ôm lấy hắn, một bên ôn nhu nói:
- Ta biết ngươi khó chịu, nhưng mà ngươi còn có ta, cả đời này ta chỉ là của ngươi.
Lăng Tiếu nhẹ hít một hơi, đem hình ảnh của Vân Mộng Kỳ khu trừ ra khỏi đầu, sau đó nâng lên gương mặt của Cát Bối Hân cười nói:
- Ta không sao, có thê tử xinh đẹp như ngươi ta đã rất thỏa mãn.
Dứt lời, hắn cúi đầu hướng về đôi môi của Cát Bối Hân hôi tới.
Tư niệm của hai người vào giờ khắc này trong nháy mắt điểm lên.
Ở dưới bầu trời đêm này lộ ra vẻ ngượng ngùng động lòng người cỡ nào.
Lúc ngày thứ hai tỉnh lại, thân thể bóng loáng của Cát Bối Hân đặt ở trên người Lăng Tiếu, lại điên cuồng mà uốn éo.
Hai người lại giống như tối hôm qua tiến vào vong tình chi ý.
Tiên thiên âm phong sát khí kia càng không ngừng ở trong cơ thể hai người tương hỗ lưu chuyển, khí tức mơ hồ đều đang tăng cường.
Nhất là Cát Bối Hân, nàng lại ở trong lúc vô tình liền đạt đến cảnh giới trung cấp Linh Sư.
Nếu có người ở đây mà nói, nhất định sẽ chấn kinh đến rớt cằm.
Làm "chuyện kia" lại cũng có thể lên cấp, thế đạo này cũng quá mức điên cuồng đi.
Lăng Tiếu đối với cái này cũng không cảm thấy giật mình, bởi vì hắn sớm biết sẽ có kết quả như thế rồi.
Dựa vào cảm ứng hiện tại của Lăng Tiếu, hắn đã có thể nhận thấy được trong cơ thể của Cát Bối Hân tuyệt đối là có phong ấn lực lượng cường hãn, mà lực lượng này lại bởi vì Tiên thiên âm phong sát khí của hắn mà chiến được giải phong.
Cỗ năng lượng ày dần dần bị Cát Bối Hân hấp thu lợi dụng.
Cho nên nàng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn đạt tới trung cấp Linh Sư cũng chẳng có gì lạ.
Sau khi Cát Bối Hân chiếm được thỏa mãn, ở trên khuôn mặt kia hiện lên kiều hoa như lúc sáng sớm, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp vô cùng.
Nàng có chút ngượng ngùng tựa đầu chôn ở trong lồng ngực của Lăng Tiếu, nhẹ giọng nói:
- Tiếu, ta không muốn cùng gia gia tách ra?
Cát Đồ bị La Phách Thiên đả thương, còn đang ở bên trong Mộc Kỳ phong chữa thương.
Cát Bối Hân từ nhỏ cùng Cát Đồ sống nương tựa lẫn nhau, không có thân nhân nào khác, trong lòng không bỏ được nhất đương nhiên là Cát Đồ.
Lăng Tiếu đáp:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn Cát gia gia cùng nhau rời đi.
- Ừ, bất kể ngươi đi đâu, ta cũng đi theo ngươi, ta chỉ muốn sống ở bên cạnh ngươi, hầu hạ ngươi.
Cát Bối Hân động tình nói.
- Yên tâm đi, có thê tử xinh đẹp như ngươi, ta cũng không thể để cho ngươi rời đi được, nếu không sẽ gặp sét đánh.
Tâm tình của Lăng Tiếu tốt lên, trêu ghẹo đáp.
- Nhân gia... Thật xinh đẹp như vậy sao?
Cát Bối Hân trong lòng ngọt ngào hỏi.
- Trừ phi là người mù không nhìn thấy được, bằng không ai cũng sẽ cho rằng ngươi là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời.
Lăng Tiếu rất là muốn Cát Bối Hân vui sướng nói.
Hai người lại hàn huyên một hồi, từ bên trong phòng đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...