Thần Khống Thiên Hạ


- Đúng…mau tới đây bồi tội với thiếu gia chúng ta, bằng không ngươi đừng nghĩ ra khỏi Nam Đan thành.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nếu còn không đến…chúng ta sẽ kêu người…

Đám người hầu đều gọi lên, nhưng không có người nào dám tiến lên phía trước.

Tân Kiếm cơ hồ bị tức giận muốn phát điên, nhưng hắn đã thanh tỉnh lại, biết hiện tại mình không thể trêu chọc đối phương, chỉ có thể về nhà thỉnh gia gia đến báo thù vẫn chưa muộn.

Tân Kiếm muốn chạy trốn, nhưng hắn phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, gấp gáp tới mức muốn khóc.

- Phiền đã chết, đều cút cho ta!

Lăng Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng, khí thế toàn thân tán phát.

Phanh phanh!

Một đám người hầu của Tân Kiếm đều bị chấn bay ra thật xa.

Tuy Lăng Tiếu chỉ là vương cấp trung giai, nhưng thực lực của hắn so với vương cấp đỉnh còn cường hãn hơn vài phần, những huyền sĩ linh sư kia làm sao chống đỡ được uy áp của hắn.

Đương trường chỉ còn lại Tân Kiếm đang run rẩy hai chân nhìn mấy người Lăng Tiếu.

- Đi qua, muốn đánh thế nào thì đánh!

Lăng Tiếu nhìn Tân Lập còn ngẩn người nói.

Hắn bày ra thủ đoạn này chính vì muốn Tân Lập biết sư phụ của mình cường đại đến bậc nào.

Tân Lập phục hồi lại tinh thần, hưng phấn gật đầu nói:

- Dạ, sư phụ!

- Thập ngũ đệ, mấy năm trước ngươi khi dễ ta thật độc ác, hiện tại ta trước tiên thu chút lợi tức, một ngày nào đó ta sẽ đích thân đem ngươi giẫm nát dưới chân.





Tân Lập chậm rãi đi tới trước mặt Tân Kiếm dữ tợn nói, hắn chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.

Nhớ tới ngày trước mình bị người sỉ nhục châm chọc, hắn khó chịu tới cực điểm.

- Thập…thập tam ca, ngươi…ngươi buông tha ta đi, chúng ta là thân huynh đệ cùng gia tộc ah!

Tân Kiếm cầu xin.

Hắn là võ giả huyền sĩ giai, nhưng bị cấm cố không thể động, cho dù bình dân cũng có thể giết chết hắn.

- Cái rắm, lúc trước lúc ngươi khi dễ ta sao ngươi không nói!

Tân Lập nổi điên rống một tiếng, một quyền hung hăng đánh lên sống mũi Tân Kiếm.

Răng rắc!

Ah!

Mũi vĩnh viễn là địa phương yếu ớt của nhân loại, bị đánh cũng sẽ cảm thấy đau đớn nhất.

Mũi của Tân Kiếm bị đánh gãy, đau đến nước mắt đầm đìa, hai dòng máu mũi rất nhanh chảy ra.

- Thập tam ca…ta…ta có thể để gia gia ta cho ngươi quay về gia tộc, cầu xin ngươi…

Tân Kiếm không thể nhúc nhích lại cầu xin.

Tân Lập không nói gì, nháy mắt giống như kẻ điên không ngừng tay đấm chân đá với Tân Kiếm.

A a!

Chỉ chốc lát sau Tân Kiếm bị đánh thành đầu heo, làm sao còn nửa điểm phong thái như trước đó.

Đám người hầu nằm trên mặt đất, mỗi người đều giả chết, không có một người nào dám đứng lên kêu gào, bằng không bị người giết cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Phát tiết một lúc lâu, Tân Lập rốt cục ngừng lại, miệng thở hổn hển, tựa hồ đã rất mệt mỏi.

Tân Lập liếc mắt nhìn Tân Kiếm, xoay người hướng Lăng Tiếu cung kính nói:

- Đa tạ sư phụ, hãy thả hắn đi!

Lăng Tiếu gật đầu, vung tay lên, Tân Kiếm rốt cục mềm nhũn té ngã trên đất, không ngừng khóc lớn.

- Trong nhà ngươi có phải còn vật gì chưa lấy hay không?

Lăng Tiếu hỏi Tân Lập.

Tân Lập kinh ngạc liếc mắt nhìn sư phụ, hắn không biết vì sao sư phụ hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật gật đầu đáp:

- Còn có một ít vật kỷ niệm mà cha mẹ đệ tử lưu lại.

- Tốt, một ít thì cũng nên mang theo, dù sao sau này rất khó có dịp trở về.

Lăng Tiếu nói.

- Việc này…hay là thôi đi!

Tân Lập thoáng run lên đáp, hắn mơ hồ đoán được sư phụ muốn làm gì.

- Đồ vật của cha mẹ làm sao có thể bỏ qua không để ý? Đi thôi!


Lăng Tiếu nhàn nhạt cười nói.

Tiếp theo hắn nắm lấy Tân Lập bay lên.

Tàn Báo dẫn theo Tôn Tiểu Nam bay theo sau Lăng Tiếu.

- Sư phụ, ngài làm nhiều chuyện như vậy cho đệ tử, đệ tử đã thật thỏa mãn thật vui sướng, nhưng…nhưng ngài không cần vì đệ tử mà dấn thân vào nguy hiểm, trong gia tộc còn có thượng đại trưởng lão trấn thủ, nghe nói bọn hắn đều là hoàng cấp cao thủ…

Tân Lập khuyên nhủ.

Hắn nghĩ Lăng Tiếu chỉ là kiếm lý do thay hắn trút giận, nhưng hắn cũng biết gia tộc mình có thể đứng hàng thứ hai trong tứ đại gia tộc thì nội tình đáng sợ bao nhiêu, không nói hoàng cấp, chỉ là vương cấp đã có không ít, mà sư phụ cùng Tàn Báo chỉ có hai người, làm sao có thể đối kháng với cả một gia tộc đây?

Trong lòng hắn thật cảm kích sư phụ làm vậy là vì hắn, nhưng hắn không hi vọng vừa nhận sư phụ đã hại người tử vong.

- Vậy thì thế nào, chúng ta chỉ đi lấy đồ vật thuộc về ngươi mà thôi, chẳng lẽ bọn hắn còn không đồng ý sao?

Khuôn mặt Lăng Tiếu hiện lên tia cười quỷ dị, kỳ thật trong lòng hắn thầm hô:

- Tốt nhất cứ làm khó dễ đi, bằng không ta đi tìm ai trút giận cho đồ đệ của ta đâu.

Không thể không nói tiểu tử Lăng Tiếu này thật rất bao che khuyết điểm.

Vì muốn sau này Tân Lập có thể chuyên tâm tu luyện, hắn quyết định xông vào Tân gia một lần, giúp đồ đệ tìm lại công đạo.

Tân Lập không thay đổi được quyết định của sư phụ, chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng:

- Hi vọng đừng kinh động thượng đại trưởng lão mới tốt.

Theo Tân Lập chỉ điểm, Lăng Tiếu đi tới trước một đại viện hùng vĩ nằm trong Nam Đan thành.

Đại viện chiếm diện tích hơn vạn mẫu, giống như một tòa thành bảo, làm người cảm thấy dị thường xa hoa.

Nơi này được dùng nham thạch màu xanh làm tường vây, ngẩng đầu có thể thấy được lầu các cổ xưa đại khí, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên, một cỗ hương vị linh dược không ngừng phiêu dật ra, làm cho người ta có cảm giác thật sảng khoái.

Nơi này chính là Tân gia bài danh thứ hai trong tứ đại gia tộc.

Bốn người Lăng Tiếu dừng trước đại môn Tân gia, một đôi thạch sư thú trừng mắt nhìn thẳng, có vẻ vô cùng sống động.

Hai gã hộ vệ linh sư giai đứng trông cửa cẩn thận quan sát bên ngoài.

Dùng linh sư làm hộ vệ, chứng thật là tài đại khí thô, nội tình mười phần.

- Người nào!


Một gã linh sư nhìn bốn người Lăng Tiếu đột nhiên xuất hiện hỏi.

- Tân Lập, ngươi đi nói cho bọn hắn biết ngươi là ai!

Lăng Tiếu liếc mắt nói với Tân Lập.

Tân Lập thoáng do dự, nổi lên dũng khí tiến ra phía trước nói:

- Ta là cháu trai của thập trưởng lão Tân Bác tên Tân Lập, hiện tại cần hồi trong tộc có việc cần làm.

Nghe xong lời này, hai gã linh sư nghi hoặc nhìn thoáng qua Tân Lập, một người hỏi:

- Ngươi thật sự là Tân Lập thiếu gia?

Trong lòng Tân Lập có chút ấm áp tự nhủ:

- Không nghĩ tới vài năm không trở về, còn có người nhớ rõ ta.

- Đúng vậy, là ta, các ngươi tránh ra cho ta vào lấy chút đồ vật.

Tân Lập đáp.

- Thực xin lỗi Tân Lập thiếu gia, trong tộc đã có lệnh không cho phép phế vật đi vào, ngươi đi thôi, miễn cho chúng ta khó làm.

Tên linh sư nghiền ngẫm nói, trong ánh mắt tràn ngập ý khinh thường.

Tên linh sư còn lại cũng cười nói:

- Ngươi nói sai rồi, hẳn là phế vật cùng cẩu không được vào mới đúng, đi nhanh đi, thập tam thiếu gia đã nói ngươi không còn tư cách vào nơi này.

Hai gã linh sư ở Tân gia nhiều năm, tự nhiên biết thiếu gia Tân Lập nổi danh phế vật.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui