Thần Khống Thiên Hạ


- Nhưng mà, một mình hắn ở bên trong ta không yên tâm!

Thải Hà Nguyệt tràn đầy lo lắng nói.

- Ngươi không yên tâm thì có biện pháp gì, chẳng lẽ ngươi có thể mạnh đến nỗi vượt qua Giao Long? Đối phó được với Đan Trần Đạo? Huyền Diệu lộ ra vẻ mặt cơ trí hỏi ngược lại.

- Vậy... Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Thải Hà Nguyệt sốt ruột hỏi.

- Đợi!

Huyền Diệu đơn giản trả lời một chữ, tiếp theo hạ xuống mặt đất.

Thải Hà Nguyệt do dự một chút, cũng biết Huyền Diệu nói rất có lý, nàng tuy là trung cấp Địa Hoàng, nhưng mà so với lam sắc Giao Long mà nói thì kém quá xa, càng không có khả năng đối phó được với Đan Trần Đạo, vạn nhất để cho Lăng Tiếu phân tâm chiếu cố nàng, Lăng Tiếu mới thật là nguy hiểm.

Độc Hạt Tử dùng ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn thoáng qua Huyền Diệu, cũng im lặng, theo sau Thải Hà Nguyệt dùng lại ở bên cạnh.

Trong lòng hắn thầm hô:

- Hoàn hảo đi theo đúng thiếu gia rồi, không nghĩ tới Giao Long kia đáng sợ như vậy, ngay cả Đan Trần Đạo cũng phải nhượng bộ lui binh, ở Nam Vực còn có ai có thể cùng thiếu gia hô hào, còn có thực lực của thiếu gia quá quỷ dị tồi, thậm chí ngay cả Hỏa Loan cũng có thể giết chết, lần này coi như là đổ đúng rồi.

Vốn Độc Hạt Tử là cảm thấy Lăng Tiếu có một thân bản lĩnh bất khả tư nghị, có thể hóa giải hạt độc của hắn, còn là Ngũ phẩm Luyện dược sư, lại có Lục giai Giao Long làm tọa kỵ, hắn là phỏng đoán Lăng Tiếu có lẽ là đệ tử của đại tông môn hoặc môn phiệt nào đó ở trung vực, thực lực hẳn là còn phải tăng mạnh, nhưng bây giờ nhìn đến Lăng Tiếu lâm nguy không loạn mà xuất thủ, còn có phong phạm bá giả không thể nghi ngờ kia, quả thực không giống với thực lực của một gã đê cấp Vương giai, ngược lại càng giống với một tôn chiến vương sát phạt quả đoán, nhuệ khí mười phần.

Hôm nay trong lòng Độc Hạt Tử mới nhiều thêm vài phần tâm tư chân chính trung thành với Lăng Tiếu.

Lúc mọi người ở đây đều tiến vào, một đạo dị hương nhàn nhạt từ trong quỳnh lâu nhẹ nhàng bay ra ngoài.

- Đây... Đây là cái mùi vị gì?





Thải Hà Nguyệt nhẹ ngửi một chút nghi ngờ nói.

Độc Hạt Tử cũng ngửi được mùi vị kia, thần sắc trở nên kinh hãi lên:

- Đây... Đây là cổ hương vị của tế cổ, chẳng lẽ Cuồng đạo nhân kia nói đúng là sự thật?

- Cổ hương vị là cái gì?

Huyền Diệu không giải thích được hỏi.

- Nhanh, nhanh bay lên rồi hãy nói.

Độc Hạt Tử kinh hô một tiếng, bay lên khỏi mặt đất, bay đến giữa không trung.

Thải Hà Nguyệt cùng Huyền Diệu cũng không dám dừng lại, trong nháy mắt bay lên khỏi mặt đất.

Đúng lúc này, tứ phương không xa một mảnh đồ vật gì đó đông nghịt hướng quỳnh lâu chen chúc đi qua.

- Kia... Kia là vật gì?

Thải Hà Nguyệt kinh hô lên.

Độc hạt Tử thản nhiên nói:

- Độc vật!

Ba người sững sờ nhìn thứ bò dưới mặt đất, đúng là độc trùng chi chít.

Có nhất giai Độc Nghĩ, có nhị giai Huyết Ngô Công, có tam giai Hắc Giác Cự Mãng...

Hằng hà độc vật từ xung quanh sơn lĩnh trùng điệp hiện lên đi ra ngoài.

Ba người ở trên không trung thấy đến đều da đầu tê dại.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thải Hà Nguyệt không hiểu kinh hô.

Độc Hạt Tử đáp:

- Hẳn là Thiên Cổ thần đỉnh ở bên trong tế cổ, loại cổ hương vị này đối với độc trùng có lực hấp dẫn cực lớn, một khi những độc trùng này tiến vào trong thần đỉnh liền sẽ bị tế hóa, chỉ là tốt cuộc người nào ở bên trong tế cổ, chẳng lẽ còn có cường giả Cổ tộc còn sống ở bên trong?

- Không, ở trong này khắp nơi tràn đầy oan hồn, tuyệt đối không người nào có thể sinh tồn ở chỗ này lâu như vậy, ở bên trong tế cổ có lẽ là oan hồn hoặc là tàn hồn cường đại.

Huyền Diệu ngưng trọng nói.

- Cái gì? Oan hồn cũng có thể tế cổ?

Thải Hà Nguyệt cùng Độc Hạt Tử kinh hô.

- Có lẽ hắn cũng không phải là oan hồn đơn giản như vậy, có thể là đã sinh ra ý thức thao túng hết thảy nơi này.


Huyền Diệu nói.

- Vậy... Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phu quân hắn còn đang ở bên trong?

Thải Hà Nguyệt lo lắng cho an nguy của Lăng Tiếu, đã trở nên không làm chủ được tinh thần.

- Số mệnh của hắn cứng rắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may, nhưng mà vì để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta phải làm chút gì mới được.

Huyền Diệu đáp.

- Chúng ta có thể làm cái gì?

Độc Hạt Tử hỏi.

- Bày trận!

Huyền Diệu đơn giản nói.

...

Lăng Tiếu cưỡi lam sắc Giao Long đã thu nhỏ đi mấy lần bay vào trong quỳnh lâu.

Sau khi vào trong quỳnh lâu, hắn cũng không có phát hiện ra bóng dáng của Đan Trần Đạo, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, quanh thân cũng trở nên đen nhánh một mảnh, một cỗ khí tức u lãnh sợ hãi xông vào mũi.

Thân thể Lăng Tiếu co lại, để cho lam sắc Giao Long hạ xuống.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Lăng Tiếu nghi ngờ nói một tiếng, tiếp theo lập tức tụ khởi lên Lục Nhãn Đồng thấy rõ đay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Lục mâu tản ra thần mang khám phá hết thảy hư vô.

Chỉ thấy Đan Trần Đạo lại ở bên cạnh hắn không xa, vẻ mặt tựa hồ rất bối rối, một thân địa giai hỏa diễm bao bọc ở chung quanh hắn, trong tay nắm chặt Ngũ Phương đỉnh, tựa hồ thời khắc phòng bị không để cho mình bị thương tổn không hiểu.

- Xem ra lão gia hỏa này cùng ta mới vừa rồi đều không nhìn thấy cái gì a!

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nghĩ.


Tiếp theo hắn lại lục tục thấy được đám người Ma Ảnh môn, Thần Đạo Minh cùng với Nam Cung liệt tiến vào.

Nhìn thần sắc bối rối của bọn họ, hắn liền biết bọn họ đồng dạng bị thế giới đen nhánh này kinh sợ rồi.

Đúng lúc này, Đan Trần Đạo ở không xa giơ lên Ngũ Phương đỉnh, một cái thế giới hỏa hải chuyển động ở chung quanh hắn, đem tầm nhìn chung quanh hắn tản mát ra.

Nhưng mà Lăng Tiếu phát hiện nhất phương tiểu thế giới của Đan Trần Đạo tựa hồ nhận lấy áp chế, hỏa hải kia chỉ có thể khuếch tán ra được hai thước.

Nếu là ở bên ngoài, bằng vào năng lực của Đan Trần Đạo, chỉ sợ phương viên trong vòng năm trăm dặm đều biến thành biển lửa cũng không thành vấn đề.

- Nơi này có cổ quái!

Lăng Tiếu lo lắng thầm nghĩ.

Tiếp theo hắn hướng về phía trước nhìn lại, con ngươi co rút vào.

Chỉ thấy ở phía trước có một lão giả lưng còng đến lợi hại, lão ẩu này mặc phục sức của cổ tộc, mí mắt nặng nề dập xuống, tựa hồ ngủ thiếp đi, mà ở trước mặt nàng bày biện một cái đỉnh nhỏ.

Cái tiểu đỉnh này rất tinh xảo, thoạt nhìn cổ hương cổ sắc cực kỳ trang nhã, bốn phía vách đỉnh có khắc văn lộ cổ quái, thoạt nhìn rất huyền ảo, ở trên tiểu đỉnh hiện lên từng sợi khói trắng, khói trắng xen lẫn chút mùi vị kỳ lạ.

- Thiên... Thiên Cổ thần đỉnh!

Lăng Tiếu không nhịn được kinh hô.

Hắn mặc dù chưa từng nhìn thấy Thiên Cổ thần đỉnh là cái dạng gì, nhưng mà trước lúc rời đi Cổ Tế thành, Đại tế ti từng miêu tả cho hắn bộ dạng của Thiên Cổ đỉnh, cho nên hắn nhìn một cái liền nhận ra đay là Thiên Cổ đỉnh rồi.

Tuy nói Đại tế ti đã từng bảo hắn có cơ hội thì giúp lão tìm về Thiên Cổ thần đỉnh, nhưng là đối với Lăng Tiếu trước mắt mà nói, Thiên Cổ thần công mới là hắn khẩn cấp cần đến nhất.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui