Lăng Tiếu rốt cuộc cũng không giả dạng thánh nhân nữa, xa thân biến thành cầm thú.
Hồi lâu sau, Lăng Tiếu khôi phục tỉnh táo nhìn hai cô gái xinh đẹp kia hỏi:
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Sung sướng qua đi, Lăng Tiếu cũng không thấy vui vẻ, hắn lo lắng đây là quỷ kế gì đó. Bởi vì hắn biết rõ Man tộc nữ tử thập phần trinh liệt, một khi chọc rồi, vậy sẽ khó mà thoát thân.
Hai thiếu nữ thấy Lăng Tiếu xụ mặt, thần sắc trở nên sợ hãi, tranh thủ nói với Lăng Tiếu gì đó.
Đáng tiếc, mặc cho các nàng nói như thế nào, Lăng Tiếu cũng không hiểu được câu nào.
- Bà mẹ nó, đây là điểu ngữ gì chứ, vẫn nên để tự ta hỏi đi.
Lăng Tiếu thấp giọng mắng, tiếp theo đi nhanh ra khỏi phòng.
- Ma Đế, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Lăng Tiếu hỏi Ma Đế canh giữ ở cửa ra vào.
Ma Đế sửng sốt một chút nói:
- Thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết là chuyện gì sao?
Lăng Tiếu mặt âm trầm hỏi.
Ma Đế nhìn thoáng qua trong phòng, tiếp theo đáp:
- Đó là thị nữ Thiết Lặc Vương ban cho ngủ với thiếu gia, tối hôm qua thiếu gia uống nhiều quá, cho nên...
Lăng Tiếu nghe xong lời này hung hăng vỗ vỗ cái trán, trong nội tâm cực kỳ ảo não:
- Chết tiệt, vậy phải làm sao bây giờ!
- Thiếu gia không cần phải lo lắng, các nàng là hầu nữ mà Thiết Lặc Vương ban cho ngươi, các nàng sớm biết mình vận mệnh của mình rồi, huống chi các nàng cũng cam tâm tình nguyện, có lẽ sẽ không truy cứu trách nhiệm ngươi đâu, coi như là Thiết Lặc Vương cũng sẽ không vì vậy mà uy hiếp ngươi .
- Hi vọng như thế đi!
Lăng Tiếu khẽ thở dài một tiếng, tiếp theo trong lòng nói:
- Hôm nay phải rời đi.
Lúc này, một gã man nhân đi đến cung kính nói với Lăng Tiếu:
- Lăng đại sư, đại Vương cho mời!
Lăng Tiếu nhẹ gật đầu, cũng không lập tức cùng man nhân kia rời đi, mà quay về trong phòng.
Lăng Tiếu trong tay nhiều ra hai khỏa phá linh đan và hai khỏa đại trân châu óng ánh, đưa tới trước mặt nhị nữ.
Tu vị hai thiếu nữ này đều là cao giai huyền sĩ, nghĩ đến trong Thiết Lặc bộ cũng là nữ tử thiên phú tu luyện thượng giai.
Cũng không biết đây là Thiết Lặc Vương cố ý hay vô ý, Lăng Tiếu đều cảm thấy cần phả đền bù tổn thất cho các nàng.
Trong lòng của hắn tuy rằng xấu hổ với các nàng, nhưng hắn cũng không coi đây là chuyện quan trọng gì, tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi chịu trách nhiệm đến cùng với các nàng.
- Hai khỏa này là phá linh đan, nó có thể giúp đỡ bọn ngươi trở thành Linh Sư, mặt khác hai khỏa trân châu này có thể khiến các ngươi bảo trì dung nhan thanh xuân không già yếu, xem như chút đền bù của ta, ta còn có chuyện trọng yếu phải đi làm!
Lăng Tiếu cũng mặc kệ nhị nữ có nghe hiểu không liền nhét phá linh đan và trân châu vào tay các nàng, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng.
Vào trong màn chướng của Thiết Lặc Vương, Thiết Chân Dũng và Vương phi hắn ngồi ở trên, Nam Cung Liệt ngồi ở bên dưới đã sớm chờ từ lâu.
Thiết Chân Dũng ý cười đầy mặt hỏi han vài câu, tiếp theo mới vào chính đề nói:
- Lăng đại sư, ngươi là quý nhân tộc ta, lại trợ giúp tộc ta một chuyện lớn như thế, bổn vương có một chút lễ mọn, kính xin Lăng đại sư xin vui lòng nhận cho.
Thiết Chân Dũng dứt lời, hai tay vỗ nhẹ, vài tên thị nữ mang theo mấy cái khay đi tới.
Thiết Chân Dũng kéo ra từng khăn đỏ trên các khay.
Trong khay thứ nhất là một đống huyền tinh đặt rất chỉnh tề. Huyền tinh khổ rất lớn, mỗi một khối đều tản ra trận trận năng lượng tinh khiết. Đây là thượng phẩm huyền tinh, xem số lượng này chỉ sợ có gần 500, cái này cũng tương đương với 500 vạn hạ phẩm huyền tinh.
Khay thứ hai là một gốc linh thảo. Gốc linh thảo này tản ra khí tức hỏa thuộc tính cường đại, thân cây óng ánh màu hồng đỏ thẫm, lá cây như hỏa diễm đang thiêu đốt lộ ra cực kỳ lạ.
Đây là một cây ngũ giai cao giai diễm hình thảo, đối với bất luận một gã vỏ giả hỏa thuộc tính nào cũng là cực phẩm linh thảo, thập phần trân quý hiếm thấy, có thể sánh với lục giai đê giai linh thảo bình thường rồi.
Khay thứ ba cũng là một gốc linh thảo.
Linh thảo này giống như một đầu linh xà màu vàng đang múa, tựa như còn sống vậy, khiến người một loại cảm giác như nhìn thấy xà thật vậy.
Kim xà mạn đằng, lục giai đê giai linh thảo, là một loại linh thảo khiến võ giả kim thuộc tính phải điên cuồng, bởi vì nó có thể khiến võ giả kim thuộc tính thiên phú cao cảm ngộ được một loại bộ pháp tên là "Xà bộ". Loại bộ pháp này là sau khi phục dụng kim xà mạn đằng từ trong đó tìm hiểu được, có thể đề cao tốc độ cho võ giả kim thuộc tính.
Khay thứ bốn lại là xà mâu hỏa thuộc tính, huyền khí ngũ giai cao giai, là tồn tại vô hạn tiếp cận Linh Khí, có lực công kích thập phần cường đại.
Đây là ban thương cao nahats trong dũng sĩ luận võ ba năm cử hành một lần của Thiết Lặc bộ, hôm nay Thiết Chân Dũng ban cho Lăng Tiếu, có thể thấy Lăng Tiếu đã được Thiết Lặc bộ lạc tán thành.
Khay cuối cùng lại là một khối lệnh bài, trên lệnh bài điêu khắc một đầu Đại Ưng màu vàng, rất sống động, thập phần tôn quý. Đây là kim bài của Thiết Lặc Vương, Thiết Chân Dũng tổng cộng chỉ có năm khối, thấy lệnh bài như thấy Thiết Lặc Vương
- Lăng đại sư, vài món lễ mọn này kính xin ngươi nhận lấy, ngày sau ngươi chính là bằng hữu tôn quý nhất của Thiết Lặc bộ ta.
Thiết Chân Dũng đưa nhiều vậy như vậy cho Lăng Tiếu, đơn giản là muốn đánh tốt quan hệ với Lăng Tiếu, cái này đối với Thiết Lặc bộ lạc bọn hắn là một chuyện rất cần thiết.
Bất luận gã Ngũ phẩm Luyện dược sư nào, vô luận đi đến chỗ nào cũng sẽ trở thành nhân vật được tôn sùng nhất, bất luận tông môn hay thế gia nào, ai mà không muốn nịnh bợ chứ?
Nam Cung Liệt thay Thiết Chân Dũng mở miệng nói:
- Lăng đại sư cứ nhận lấy, đây chính là tiền thù lao ngươi luyện đan, việc gì phải ngại chứ.
Lăng Tiếu thấy Thiết Chân Dũng chân thành như thế, Nam Cung Liệt lại mở miệng, do dự một chút vẫn nhận lấy các lễ vật mà Thiết Chân Dũng đưa.
- Lăng Tiếu đa tạ Thiết Lặc Vương ban thưởng.
Lăng Tiếu lên tiếng, tiếp theo lấy ra hai khỏa trân châu chói mắt, tiến lên hai bước nói với Vương phi:
- Vương phi, đây là trân châu ta lấy từ vạn năm cự bối, nó có thể mỹ dung, lại có công hiệu bảo trì dung mạo không suy, xem như chút tâm ý của Lăng Tiếu, xin hãy nhận lấy.
- Thật sự thần kỳ như thế sao?
Vương phi kinh hỉ nói.
- Đương nhiên, Vương phi nếu không tin có thể ăn vào thử, bảo đảm ngươi càng thêm xinh đẹp động lòng người
Lăng Tiếu không keo kiệt mà tán dương nói.
- Lăng đại sư, cái này. . . Lễ này quá quý trọng!
Thiết Chân Dũng kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết rõ trân châu mà Lăng Tiếu xuất ra có giá trị bực nào.
- Chút đồ ấy không tính là gì đâu, ngài đừng ngại.
Lăng Tiếu thập phần hào sảng nói.
Trong Hắc Diệu Đỉnh của hắn còn có mấy trăm trân châu như vậy, chỉ xuất ra mấy khỏa cũng không nhằm nhò gì..
Thiết Chân Dũng không nói gì nữa, Vương phi không thể đợi được nữa mà nuốt vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...