Cổ Ba đại sư tấm lòng quả nhiên rộng lớn, không phải người bình thường có thể dứt khoát giống như lão, người trẻ tuổi kia không tồi, lại thắng Cổ Ba đại sư, thật là trẻ tuổi có tài!
...
Lăng Tiếu không nghĩ tới lão giả này cư nhiên hào sảng như thế, không có thẹn quá hóa giận, nhất thời đối với lão giả này sinh ra mấy phần tôn trọng.
- Đa tạ tiền bối không cùng vãn bối so đo, vãn bối cũng chỉ là mưu lợi, bằng không vãn bối cũng không phải là đối thủ của tiền bối.
Lăng Tiếu chắp tay khiêm tốn đáp.
- Ừ, coi như là tiểu tử ngươi còn có mấy phần lễ số, chuyện hôm nay cứ định như vậy đi.
Lão giả cực kỳ hài lòng nhìn Lăng Tiếu nói.
- Đa tạ tiền bối!
Lăng Tiếu lần nữa cảm ơn, tiếp theo muốn xoay người cùng Huyền Diệu và Ma Đế rời đi.
- Gia gia... Làm sao ngươi có thể bỏ qua cho dâm tặc này như vậy được.
Đổng Cần Cần dậm chân không thuận theo nói.
- Ai nha, ta cũng không muốn để tên tiểu tử này rời đi, nếu như... Nếu như ngươi có thể để cho hắn lưu lại, gia gia thật cao hứng.
Lão giả vuốt đoạn râu bị đốt còn một nửa kia nói.
- Tốt, ta đây liền thay gia gia lưu hắn lại.
Đổng Cần Cần lại đem làm thật, muốn tiến lên truy kích Lăng Tiếu.
Song, không đợi nàng xuất thủ, hai đạo thân ảnh từ không xa lướt tới, tốc độ kia cực nhanh, trong nháy mắt liền tới trên bầu trời ba người Lăng Tiếu.
- Là người phương nào giết người của Vệ gia ta!
Một đạo thanh âm giống như kinh lôi chợt vang lên.
Ở giữa không trung, hai gã lão giả hơn 300 tuổi tản ra khí tràng nồng đậm, ép tới người ở phía dưới tràng cũng đều không dám nói một tiếng.
Hai gã lão giả này rõ ràng là hai gã thái thượng trưởng lão của Vệ gia, hai người đều có thực lực đê cấp Địa Hoàng giai.
Một gã lão giả trong đó còn mang theo một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia rõ ràng là Vệ Uy Hổ mới vừa rồi bị Lăng Tiếu dạy dỗ.
Vệ Uy Hổ nhìn một cái liền thấy được Lăng Tiếu ở phía dưới còn chưa có rời đi, lập tức hướng về phía lão giả mang theo hắn kinh hô:
- Tam lão thái gia gia, chính là tiểu súc sinh ở phía dưới kia, hắn không chỉ đả thương ta cùng đại ca, còn đoạt đi Hoàng Huy linh kiếm vừa mới đấu giá tới, hạ nhân ở bên cạnh hắn còn đem Đường bá đánh chết.
- Tốt... Rất tốt, cư nhiên lớn lối như thế, đợi lão phu lột da hắn, đem đầu của hắn treo ở cửa thành để làm gương, xem một chút sau này còn có ai dám không đem Vệ gia chúng ta để vào trong mắt.
Lão giả kia hiện lên sát cơ nồng đậm nói.
Đang ở lúc lão giả đó muốn ra tay, một đạo thanh âm khó chịu vang lên:
- Vệ lão nhị, Vệ lão tam, lá gan của các ngươi không nhỏ a, lại dám ở trên đầu của lão phu!
Vệ lão nhị nghe nói như thế sắc mặt liền trở nên khó coi cực kỳ.
Bọn họ không nghĩ tới sẽ có người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với bọn họ.
- Ai ăn tim gấu...
Lão giả kia vừa muốn mắng cửi, nhưng khi nhìn rõ ràng người nói chuyện, thần sắc trở nên ngốc trệ, tiếp theo lộ ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cả người từ từ hạ xuống.
Một gã lão giả khác cũng chú ý tới người nọ, thần sắc đồng dạng là trở nên rất tức cười, vội vàng giống như lão giả trước đó hạ xuống.
- Không biết Cổ đại sư ở chỗ này, hai huynh đệ chúng ta thất lễ, kính xin Cổ đại sư tha lỗi.
Lão giả vừa mới bắt đầu nói chuyện vô cùng cung kính đối với lão giả vừa tỷ thí với với Lăng Tiếu nói.
Lão giả mới vừa rồi tỷ thí cùng Lăng Tiếu chính là Ngũ phẩm Luyện dược sư Cổ Ba có đị vị cao nhất Nam Thiên thành, đồng thời cũng là thủ tịch cung phụng Thái tượng trưởng lão của Đổng gia, là huynh đệ kết nghĩa của Đổng gia lão tổ.
Vệ gia ở Nam Thiên thành tuy nói là gia tộc số hai, nhưng mà so sánh với Đổng gia, giống như là một con hổ với một con chuột, căn bản không ở cùng một cái cấp bậc.
Mà thân phận của Cổ Ba lại càng làm cho bọn họ phải vô cùng cẩn thận lấy lòng.
Phải biết rằng, lực hiệu triệu của Cổ Ba là kinh khủng bậc nào.
Chỉ cần lão nói một câu, Vệ gia bọn ho không tới một ngày tuyệt đối sẽ biến mất ở Nam Thiên thành.
- Vệ gia các ngươi uy phong thật lớn a, muốn cướp đồ của nhân gia, liền bị nhân gia phản đoạt, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ở Nam Thiên thành chính là Vệ gia các ngươi định đoạt sao?
Cổ Ba nhàn nhạt nói.
Ngữ khí của lão mặc dù không nặng, tuy nhiên lại lộ ra uy nghiêm nồng đậm, so với lúc mới vừa rồi tỷ thí cùng Lăng Tiếu hoàn toàn là hai người khác nhau.
Vệ gia nhị lão nghe lời này, toàn thân cũng run run lên.
- Cổ... Cổ đại sư, lời này của ngươi nghiêm trọng rồi, chúng ta chỉ là muốn thay tiểu bối đòi chút công đạo, bọn họ giết người của Vệ gia chúng ta, cũng dạy dỗ qua hai hài tử của nhà chúng ta, chuyện này chúng ta cũng nhận, nhưng mà bọn hắn lại còn đoạt đi linh kiếm mới vừa đấu giá được, đây... Đây rõ ràng là không đem Vệ gia chúng ta để vào trong mắt, chúng ta tuyệt đối không có nửa phần ý bất kinh đối với Cổ đại sư cùng Đổng gia a!
Vệ lão nhị tiến lên một bước hướng về phía Cổ Ba nhỏ giọng giải thích.
- Nghe thật giống như các ngươi có lý rồi?
Cổ Ba hỏi ngược lại.
- Không dám... Chúng ta chỉ muốn thu hồi linh kiếm.
Vệ lão nhị cúi đầu đáp.
- Đúng vậy a, Cổ đại sư, chúng ta thu hồi xong linh kiếm liền đi, sẽ không trở ngại đến Cổ đại sư!
Vệ lão tam ở bên cạnh nói.
- Cút cút... Các nguôi còn có xấu hổ hay không, tiểu bối nhà các ngươi muốn cướp đồ của nhân gia, bị nhân gia phản đoạt, các ngươi lại còn da mặt dày đến đòi lại, thật là không có mặt mũi a, trừ phi tiểu bối của các ngươi có thể bằng thực lực của mình đi lấy trở về, bằng không tiểu tử này ta bảo vệ định rồi, hoặc là các ngươi có thể cùng ta tỷ thí một chút, nếu là hai huynh đệ các ngươi có thể thắng ta, ta liền để cho hắn đem linh kiếm trả lại cho các ngươi.
Cổ Ba vô cùng khó chịu mắng.
Lời này vừa nói ra, Vệ gia nhị lão thần sắc cũng trở nên cực kỳ lúng túng.
- Còn không mau cút đi, thật muốn cùng ta tỷ thí một chút?
Cổ Ba vén lên ống tay áo, một bộ dạng muốn ra tay.
Vệ gia nhị lão bị dọa đến liên tiếp lùi về phía sau, tiếp theo vội vàng lôi kéo Vệ Uy Hổ xám xịt rời đi.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Cổ Ba lại có thể che chở Lăng Tiếu như vậy, càng không nghĩ tới Vệ gia nhị lão hung hăng mà tới lại cứ như vậy bị Cổ Ba hù dọa chạy mất, mọi người đối với lòng dạ cùng thực lực của Cổ Ba lại càng sùng kính vạn phẩn.
Lăng Tiếu lần nữa tiến lên chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối giải vây!
- Ha ha, vậy ngươi muốn làm sao để cám ơn ta?
Cổ Ba đổi một cái sắc mặt cười to nói.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Cổ Ba còn đem làm thật, chần chờ một chút nói:
- Ách.... Tiền bối có gì phân phó, vãn bối không dám từ chối.
Lăng Tiếu đối với Cổ Ba lão đầu này tương đối có hảo cảm, tin tưởng lão đầu này sẽ không quá khó khăn cho hắn a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...