Kim Sắc Lang Vương nói:
- Thực lực đề cao thì số lần sử dụng sẽ gia tăng, hiện tại một tháng ta có thể sử dụng hai lần.
- Thì ra là thế.
Lăng Tiếu giật mình đáp.
Tiếp theo hắn thu hồi Kim Sắc Lang Vương, bắt đầu “quét dọn” chiến trường.
Nơi này có vài vương cấp vẫn lạc, có ba người bị oanh thành bụi, còn lưu hai thi thể, nhất định sẽ có không gian giới, đây chính là thứ tốt,
tuyệt đối không thể lãng phí.
Còn có thú đan linh thú tam, tứ giai đã chết trong tranh đoạt, khẳng định phải lấy hết toàn bộ.
Vì giảm bớt việc, Lăng Tiếu lấy ra Hắc Diệu Đỉnh, đem toàn bộ thi thể thu vào.
Hắc Diệu Đỉnh có thể thu cả vật sống lẫn vật chết, hơn nữa không gian thật lớn, muốn chứa đồ vật còn dư dả.
Một lúc lâu sau, tinh bào trung niên mang theo một lão giả từ phía xa chạy tới.
Lão giả này chính là Lục trưởng lão trong doanh địa của Tinh Quang điện đêm trước.
- Lục trưởng lão, Ngũ Thải Hồ Lô Thánh Quả cùng Hoa Thải Thiềm Thừ chính là ở nơi này.
Tinh bào trung niên chỉ vào thung lũng bị tàn phá không còn hình dáng nói.
Lục trưởng lão nhìn quanh, nhăn mày nói:
- Không phát hiện được gì.
Sau đó hai người từ không trung hạ xuống.
- Chẳng lẽ Hoa Thải Thiềm Thừ đã nuốt Hồ Lô Thánh Quả sao?
Tinh bào trung niên không cam lòng suy đoán.
Lão giả không trả lời, lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh một lúc mới nói:
- Vừa rồi ngươi nói nơi này xảy ra đại chiến, đã chết rất nhiều linh thú tam tứ giai?
- Đúng vậy, mặt khác còn vẫn lạc vài tên vương cấp của những tông môn khác.
Tinh bào trung niên khẳng định đáp.
- Xem ra có người đã đến trước chúng ta một bước.
Lão giả âm sâm nói.
- Cái gì!
Tinh bào trung niên giật mình kêu lên, nhìn chung quanh, nhận ra toàn bộ thi thể linh thú đã biến mất, chỉ còn lại vết máu mà thôi.
- Chẳng lẽ là người của Trọng Kiếm môn?
Tinh bào trung niên suy đoán.
Lão giả kia gật đầu thản nhiên:
- Rất có thể, trở về đi.
Dứt lời hắn bay lên giữa không trung chuẩn bị quay về đường cũ.
Bỗng nhiên ánh mắt lão giả khựng lại, tiếp theo đuổi qua một phương hướng khác.
Tinh bào trung niên thoáng do dự sau đó nhanh chóng đi theo.
Lăng Tiếu đang chìm đắm trong nỗi vui sướng vì đạt được đại thu hoạch, miệng ậm ừ ca khúc.
Chuyến đi Vạn Thú Quật lần này thật đáng giá.
Đột nhiên hắn dừng phắt lại, thân hình đứng im không nhúc nhích, ánh mắt thoáng nhấc lên.
Chỉ thấy một lão giả từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng theo dõi hắn.
Theo sau tinh bào trung niên cũng chạy tới.
Trái tim Lăng Tiếu đập cực nhanh, cảm thấy bị khí thế của hai người ép không thở nổi.
- Chẳng lẽ bị nhận ra sao?
Lăng Tiếu nghĩ thầm, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng.
- Lục trưởng lão, chuyện gì vậy?
Tinh bào trung niên khó hiểu nhìn Lăng Tiếu, sau đó nhìn lão giả hỏi.
Lão giả cũng không trả lời hắn, thản nhiên nhìn Lăng Tiếu hỏi:
- Tiểu tử ngươi là đệ tử của tông môn nào?
Lăng Tiếu buông lỏng thân thể, lập tức lộ vẻ cung kính nói:
- Hồi tiền bối, tiểu tử là đệ tử Cự Giang tông.
Lão giả kia thoáng lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Loại tông môn nhị lưu như Cự Giang tông mà có được đệ tử xuất sắc như
vậy thật là hiếm thấy, những đệ tử khác của tông môn ngươi đâu?
Lăng Tiếu lộ vẻ bi thương:
- Họ…bọn họ đều…đã chết.
Lão giả không chút nghi ngờ, không hỏi tiếp mà nhìn thoáng qua tinh bào trung niên gật đầu, xoay người bay về phương hướng khác.
Tinh bào trung niên nghi hoặc nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, khẽ lắc đầu, theo sau đuổi theo lão giả kia bay mất.
Hô!
Lăng Tiếu thở mạnh một hơi nặng nề, toàn thân hư thoát, mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, quần áo ướt đẫm.
Vừa rồi hắn thật sự sợ hãi bị đối phương phát hiện, nếu vậy liền thảm!
Hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của lão giả kia cùng thái sư phụ Tiêu Tùng Lâm giống nhau vô cùng.
Bởi vậy có thể thấy được đối phương tuyệt đối là cường giả hoàng cấp.
Người ta nếu muốn đối phó hắn, chẳng khác gì giết một con kiến.
May mắn hắn ứng đối thật nhanh, mà tinh bào trung niên cũng không phát hiện dị thường của hắn.
Nhờ vậy hắn có vận khí tránh được một kiếp!
Cách địa phương tranh đoạt không xa, bốn người Trần Văn Vũ trốn trong khu cây cối dày đặc.
Họ không dám thở mạnh chút nào, nhìn linh thú bỏ chạy tán loạn bên dưới, kinh hãi không thôi.
Nhiều linh thú lồng lộn bỏ chạy như vậy, đừng nói là chiến đấu, trực tiếp áp tới là có thể giết chết bọn họ.
Sau đó nghe được thanh âm chiến đấu ầm vang, bốn người càng kinh hồn táng đảm.
- Tuyệt đối có cường giả vương cấp đuổi qua, chúng ta còn cách xa như vậy mà vẫn nghe được thanh âm chiến đấu, thật là đáng sợ.
Triệu Nam nhìn phương hướng vọng tới thanh âm kinh hãi nói.
Nghiêm Trạch ác liệt gật đầu:
- Thật nhiều khí tức mạnh mẽ, chỉ sợ Lăng sư huynh sẽ có phiền toái.
- Vậy…vậy làm sao bây giờ? Hay là chúng ta trở lại xem?
La Mỹ Anh vội vàng nói.
Từ sau khi Lăng Tiếu cứu nàng, trong lòng nàng tựa hồ đã có thêm chút gì đó, trong đầu vẫn luôn hiện lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
- Quay trở lại chúng ta có khả năng giúp được chuyện gì? Lăng sư đệ
không phải người dễ xúc động, hắn biết đúng mực, chúng ta kiên nhẫn đợi
đi.
Trần Văn Vũ mở miệng nói.
Tuy ngoài miệng hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ sầu lo.
Trước khi rời đi tông môn, sư phụ Mộc Ân từng dặn hắn, dù hắn có liều mạng cũng nhất định cam đoan Lăng Tiếu an toàn.
Bởi vì không chỉ có tương lai của Mộc Kỳ phong dựa vào Lăng Tiếu, mà tương lai tông môn cũng cần có nhân tài như hắn giúp đỡ.
Đối với lời căn dặn này Trần Văn Vũ không có một câu oán hận, từ nhỏ hắn được Mộc Ân nhặt về nuôi dưỡng, còn bồi dưỡng dạy dỗ hắn trở thành đệ
tử chân truyền, phần ân tình này hắn luôn ghi nhớ trong tim, dù Mộc Ân
muốn hắn đi chết hắn cũng sẽ không do dự nửa phần.
Rất nhanh lại một ngày thời gian trôi qua, thần sắc mọi người càng thêm
khó xem, nhất là La Mỹ Anh, nàng đã rút kiếm, bộ dáng như muốn quay trở
về giúp đỡ Lăng Tiếu.
Nếu không phải Trần Văn Vũ luôn trừng mắt ngăn cản, chỉ sợ nàng đi chạy đi.
- Không được, bên kia không còn thanh âm chiến đấu, ta phải qua nhìn xem.
La Mỹ Anh không nhịn được nữa, nhảy xuống dưới đất hướng bên kia chạy tới.
Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam đều dùng tốc độ nhanh nhất ngăn cản trước người La Mỹ Anh.
Trần Văn Vũ trách móc:
- La Mỹ Anh, ngươi có thể đừng xúc động như vậy hay không, thực lực của
Lăng sư đệ đều cao hơn chúng ta, hắn muốn toàn lực chạy trốn sẽ không ai ngăn được hắn, chúng ta mạo muội chạy tới chẳng những không giúp được
hắn, ngược lại còn liên lụy hắn, ngươi có biết hay không?
La Mỹ Anh căm giận giậm chân nói:
- Vậy…vậy phải làm thế nào?
Trong lòng nàng loạn như ma, nhưng biết lời của Trần Văn Vũ không sai.
Trần Văn Vũ nhăn mày nói:
- Hay là để ta đi xem sao, các ngươi ở đây chờ đi.
Dứt lời Trần Văn Vũ triệu hồi Thanh Vân Điêu, nhảy lên trên, nháy mắt bay đi.
Nhưng hắn còn chưa bay được bao xa đã quay trở về.
Ba người khó hiểu nhìn Trần Văn Vũ.
Nhưng không đợi Trần Văn Vũ trả lời, một thân ảnh đã từ trong bụi cây nhảy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...