Thần Khống Thiên Hạ


Lăng Tiếu liếc mắt nhìn ba nữ tử Long Hải các hình dáng không tệ, không muốn nói thêm điều gì, xoay người định rời khỏi.

Ai ngờ lúc này một nữ tử nhào tới trước mặt Lăng Tiếu, nặng nề quỳ sụp xuống nói:

- Đa tạ ân công cứu mạng, tiểu nữ tử ghi khắc trong tâm khảm suốt đời.

Lăng Tiếu thoáng nhăn mày nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp kia, thản nhiên nói:

- Ngươi không cần nghĩ ai cũng mê mình, nếu không phải sư tỷ của ta xen vào việc người khác, ta cũng sẽ không xuất thủ.

Dứt lời hắn triệu hoán ra Kim Sắc Lang Vương, lật người nhảy lên lưng đi vào trong bóng tối.

Theo sau truyền lại thanh âm sâu kín của hắn:

- Nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Đôi mắt đẹp của nữ tử kia nhìn theo chằm chằm không nháy mắt, trong thần sắc tràn ngập vẻ kiên định.

Nữ tử đứng lên, nhìn đồng bạn của mình nói:

- Mau nhìn xem các vị sư huynh còn khí tức hay không, chúng ta mau rời khỏi nơi này.

Hai nữ tử khác gật đầu, lập tức chia ra xem xét chân khí của đồng môn.

Lúc này một nữ tử hô to nói:

- Đại sư huynh còn hơi thở, huynh ấy chưa chết!

- Thật tốt quá, mau cõng huynh ấy rời đi.

Nữ tử vừa rồi vui mừng hô lên một tiếng, sau đó cùng đồng môn ly khai.

Nhưng trước khi nàng rời khỏi, vẫn không quên nhìn về phương hướng Lăng Tiếu đã đi xa mất dạng.

Khi người của Long Hải các đi được một lúc, vài đạo thú ảnh khổng lồ xuất hiện tại chỗ.

Lăng Tiếu cưỡi Kim Sắc Lang Vương chạy đi chưa bao lâu liền ngừng lại, nhìn sang bên cạnh quát lớn:





- Xuất hiện đi, ta biết các ngươi một mực đi theo.

Hắn vừa dứt lời, Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch, Triệu Nam cùng La Mỹ anh cưỡi linh thú xuất hiện.

Ánh mắt họ nhìn Lăng Tiếu biến hóa thật lớn, mang theo một tầng tôn sùng dày đặc.

Kỳ thật vừa rồi Trần Văn Vũ lôi kéo La Mỹ Anh cũng không chạy đi xa.

Chỉ ở xa xa trong rừng rậm nhìn Lăng Tiếu đối chiến cùng tên trung niên kia.

Nếu Lăng Tiếu không thể tránh thoát sự đuổi giết của người nọ, bọn họ dù phải liều mạng cũng phải giết được tên kia.

Chuyện vứt bỏ đồng bạn họ không thể làm được.

Cho nên vừa rồi bọn họ hoàn toàn chứng kiến sức chiến đấu cường hãn của
Lăng Tiếu, cuối cùng còn đại phát thần uy giết chết cường giả vương cấp, trong lòng kinh ngạc không lời để nói.

Bọn họ đều là thiên tài trẻ tuổi của Tử Thiên tông, đều là những nhân vật kiệt xuất được khẳng định có thể bước lên vương cấp.

Cho dù bọn họ đều biết Lăng Tiếu từng nhẹ nhàng chiến thắng Hứa Nghị,
nhưng họ cũng không cho rằng Lăng Tiếu cùng họ chênh lệch nhau bao
nhiêu.

Đáng tiếc nhìn thấy một màn vừa rồi, bọn họ mới biết ý nghĩ trong lòng mình buồn cười bao nhiêu.

Hiện tại họ chân chính hiểu biết sức chiến đấu của hắn đáng sợ đến thế nào.

La Mỹ Anh nhảy xuống khỏi Thanh Vân Điêu của Trần Văn Vũ, chầm chậm đi tới trước mặt Lăng Tiếu nói:

- Sư…sư đệ, thật xin lỗi!

Lăng Tiếu thản nhiên nhìn nàng nói:

- Đừng nói những lời không ý nghĩa này, ngày sau không có mệnh lệnh của ta không cho phép tự chủ trương!

Dứt lời cũng không gọi nàng tiếp tục ngồi lên Kim Sắc Lang Vương, tự mình đi về phía trước.

Trên mặt La Mỹ Anh lộ ra vẻ buồn nản, nàng biết vừa rồi mình hô lên
“tinh thần trọng nghĩa” là hành vi quá xúc động, nếu không có Lăng Tiếu
chỉ sợ mọi người đều đã chết.

Trần Văn Vũ an ủi:

- Đi thôi La sư muội, sư đệ làm như vậy chỉ vì an nguy của mọi người.

- Muội biết, muội không trách hắn.

La Mỹ Anh hít sâu một hơi đáp, nhảy lên Thanh Vân Điêu.

Đoàn người tiếp tục bước lên hành trình.

Trong nháy mắt lại qua năm ngày.

Trong năm ngày này, năm người Lăng Tiếu vẫn tận lực né tránh phiền phức, thật sự không tránh được mới bất đắc dĩ đại chiến một phen.

Ở bên ngoài Vạn Thú Quật thường chỉ có linh thú nhị hoặc tam giai, rất
ít gặp được tứ giai hoặc thú đàn, vì vậy dọc theo đường đi năm người
không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Trong vài ngày này bọn họ vẫn gặp được vài nhóm tinh anh các tông môn.

Năm người Lăng Tiếu không trêu chọc bọn họ, mà những người kia cũng
không xem thường thực lực của nhóm người Lăng Tiếu, không ra tay tùy
tiện công kích đối phương.

Một ngày này mọi người vẫn đang tiếp tục tiến tới thật nhanh.

Nhưng Trần Văn Vũ đang ở trên không trung mở đường lại đột nhiên cho Thanh Vân Điêu hạ xuống kêu lên:

- Mọi người dừng lại, phía trước có thật nhiều linh thú đang lao tới.

- Đàn linh thú gì vậy?


Triệu Nam giành hỏi trước.

- Không biết, đủ loại linh thú, không biết vì sao phát điên đều đang chạy về bên này.

Thần sắc Trần Văn Vũ khó xem đáp.

Lăng Tiếu buông ra tinh thần lực cảm ứng, ở cách đó không xa có không ít năng lượng cường đại dao động.

- Trần sư huynh, ngươi tiếp tục đi lên xem một chút rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Tiếu nhăn mày nói.

Trần Văn Vũ gật gật đầu điều khiển Thanh Vân Điêu bay lên giữa không trung.

Lăng Tiếu quay đầu nói với Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam:

- Thu lại linh thú, trước tiên trốn lên cây nhìn xem một chút.

Hai người đồng ý gật đầu, thu lại linh thú lập tức tung người nhảy lên cổ thụ ẩn thân.

Không qua bao lâu Trần Văn Vũ lại điều khiển Thanh Vân Điêu đáp xuống.

Trần Văn Vũ lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng nói:

- Sư đệ, bên kia tựa hồ có linh vật xuất hiện, linh thú là chạy về hướng đó.

- Linh vật?

Lăng Tiếu nheo mắt hỏi.

- Hẳn là linh thảo hoặc linh quả cao giai, chúng ta có nên đến xem không?

Trần Văn Vũ đề nghị, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.

Cả Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam đều lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hai người cùng kêu lên:

- Đi qua xem.

Mà Lăng Tiếu còn chưa lên tiếng, họ cũng không dám tự tiện làm chủ.

Có thể làm cho đàn linh thú điên cuồng như vậy, linh vật khẳng định có chỗ bất phàm.

Lăng Tiếu thoáng do dự nói:

- Nếu chúng ta có cơ duyên này thì đi qua xem, nhưng mọi người nhất định không được hành sự lỗ mãng, phải yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu không
ổn lập tức quay về nơi này tập hợp, nhớ không?

Bốn người còn lại đều đáp:

- Đã biết.


Có Trần Văn Vũ lên không trung dẫn đường, mọi người rất nhanh đi tới một thung lũng.

Vốn Trần Văn Vũ muốn đến gần địa phương mà linh thú tập trung nhiều
nhất, nhưng khi hắn nhìn thấy trên bầu trời chợt xuất hiện một kim sắc
thân ảnh, thần sắc đại biến lập tức điều khiển Thanh Vân Điêu hạ xuống
dưới.

Lăng Tiếu khó hiểu hỏi:

- Sư huynh làm sao vậy?

- Tứ…tứ giai Kim Linh Ưng!

Trần Văn Vũ chỉ lên không trung nói.

- Kim Linh Ưng!

Mọi người đồng thời kinh hô.

- Đúng vậy, hình như nó cũng đi qua bên kia!

Thần sắc Trần Văn Vũ khó xem đáp.

Kim Linh Ưng, linh thú tứ giai cao cấp, tương đương thực lực vương cấp
cao giai của võ giả nhân loại, hung tính tàn nhẫn, rất thích ăn thịt rắn cùng thịt người, năng lực công kích cực mạnh, chính là vương giả trên
không trung.

- Vậy thì khó khăn ah!

Triệu Nam dồn dập nói.

Nghiêm Trạch trầm giọng:

- Xem ra chỗ kia thật sự có linh vật hiện thế!

Lúc này mọi người đều đưa mắt mong đợi nhìn Lăng Tiếu, trong lòng đã có ý rút lui.

Muốn họ đi đối mặt của linh thú tứ giai không phải là chuyện đùa giỡn,
tùy thời đều có thể ném bỏ mạng nhỏ, bọn họ không thể không cẩn thận.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui