Thần Khống Thiên Hạ


Lăng Tiếu tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn đương nhiên không dám nói, chỉ nghiêm nghị đáp:

- Ôn sư muội ôn nhu dễ thương, mỹ mạo vô song, đương nhiên là một tiểu mỹ nữ người gặp người thích.

Tuy lời này của Lăng Tiếu là thổi phồng Ôn Khả Điệp, nhưng hắn cố tình
nhấn mạnh chữ “tiểu”, cũng biểu lộ mình không có hứng thú với một tiểu a đầu.

Tướng mạo Ôn Khả Điệp không thua kém Ngọc Liệt Diễm, Băng Nhược Thủy,
nhưng tính cách có chút bướng bỉnh nghịch ngợm, khí chất còn non nớt, mà Lăng Tiếu thì thích nữ nhân thành thục nhiều hơn, mỹ nữ còn nhỏ như Ôn
Khả Điệp, hắn không phải không thích mà là chưa muốn tiếp nhận, bằng
không cửa ải của Vân Mộng Kỳ cũng khó qua, phải biết rằng hiện tại hắn
đã có vài nữ nhân, nếu còn gây thêm nợ tình, nội bộ mâu thuẫn thì thật
nguy cơ.

Ở ngoài cửa Ôn Khả Điệp không cảm nhận được ý tứ của Lăng Tiếu, trong lòng cực kỳ đắc ý nghĩ:

- Hừ, xem như ánh mắt ngươi không đui mù, biết bổn tiểu thư xinh đẹp vô song.

Ôn Hải Yến cũng không nghĩ sâu hơn, bà nghĩ Lăng Tiếu cũng có hảo cảm với con gái mình, lại nói tiếp:

- Lời này của tiểu Tiếu nói không sai, trong tông môn Khả Điệp cũng rất
được các sư huynh yêu thích, đã có không ít người cầu hôn với ta.

Khi Ôn Hải Yến nói lời này, vẫn một mực chú ý thần sắc của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu không để ý tới ánh mắt của Ôn Hải Yến, vui vẻ đáp:

- Vậy xin chúc mừng sư thúc, mỹ nhân như sư muội nhất định phải tìm được một vị sư huynh tuấn tú tài giỏi mới xứng đôi với sư muội ah!

Lăng Tiếu nói lời này cực kỳ chân thành, không hề có chút bộ dạng làm ra vẻ.

Ôn Khả Điệp đứng bên ngoài giậm chân lẩm bẩm:





- Thật sự là đầu gỗ!

Ôn Hải Yến nói tiếp:

- Ta cũng cảm thấy ngươi nói đúng, hiện tại thanh thiếu niên có nhân
phẩm cùng tướng mạo xuất chúng trong tông môn không nhiều lắm đâu.

Lăng Tiếu không biết ý tứ của Ôn Hải Yến, nói tiếp:

- Có lẽ do ánh mắt của sư thúc quá cao, người của các ngọn núi đều là nhân vật thiên tài đâu.

- Thiên tài thì không ít, nhưng có thể rơi vào trong mắt ta chỉ có một!

Ôn Hải Yến nhìn chằm chằm Lăng Tiếu.

Trong lòng Lăng Tiếu run lên, chẳng lẽ…hắn không dám nghĩ tiếp.

Ở bên ngoài Ôn Khả Điệp không ngừng sốt ruột.

Lăng Tiếu giả vờ ngây ngốc nói:

- Tiểu tử phải chúc mừng sư thúc trước, đến lúc đó tiểu tử nhất định cấp cho sư muội một phần hậu lễ mới được.

- Kỳ thật người này ngươi cũng nhận thức, hơn nữa còn phi thường quen thuộc.

Ôn Hải Yến thấy Lăng Tiếu không thể lĩnh ngộ, chuẩn bị nói thẳng.

Lăng Tiếu chỉ có thể tiếp lời:

- Không biết là vị sư huynh nào đây?

- Ta nghĩ người xứng với Khả Điệp chỉ là tiểu Tiếu ngươi đây, không biết ý của ngươi như thế nào?

Ôn Hải Yến nghiêm nghị nói.

Nghe xong lời nói của Ôn Hải Yến, cổ họng Lăng Tiếu giống như bị mắc xương, nói không ra lời.

Mà ở ngoài cửa Ôn Khả Điệp siết chặt nắm tay, thậm chí móng tay bấm sâu vào trong da thịt.

Kỳ thật trước khi nàng đến đây mẫu thân đã đề cập việc này với nàng.

Hiện tại Lăng Tiếu mới hai mươi tuổi, không chỉ là linh sư cao giai còn
là luyện dược sư tứ phẩm, phóng mắt trong tông môn ngoại trừ Vân Mộng Kỳ còn có ai có thiên phú yêu nghiệt như Lăng Tiếu, trọng yếu hơn là nhân
phẩm Lăng Tiếu cũng không tệ.

Ôn Hải Yến xem trọng tiền đồ của Lăng Tiếu, vì vậy muốn dùng con gái của mình đổ bạc một lần.

Từ sau khi bà nhìn thấy Lăng Tiếu tấn thăng thành luyện dược sư tứ phẩm, trong lòng luôn hối hận trước kia không giống như Mộc Hòe cực lực thu
nhận Lăng Tiếu, hiện tại chỉ đành tha thiết mong chờ nhìn xem Lăng Tiếu
trở thành vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong tông môn.

Trên đời cũng đã không có thuốc trị bệnh hối hận, nhưng có thể mất bò mới lo làm chuồng.


Ôn Hải Yến nhìn ra được con gái có ý tứ đối với Lăng Tiếu, bà biết thời
biết thế đem nữ nhi gả cho hắn, để hắn trở thành con rể của mình, nếu
như vậy ngày sau nhạc mẫu muốn hắn luyện đan cho mình hắn còn có thể cự
tuyệt hay sao?

Ôn Hải Yến có bàn tính như ý, tự nhiên cũng vô cùng có tự tin đối với mỹ mạo của nữ nhi, tuy rằng Ôn Khả Điệp tính tình hơi nghịch ngợm một
chút, nhưng trong tông môn nổi danh xinh đẹp, bà không tin một vị phong
chủ như mình mở miệng cầu hôn mà Lăng Tiếu có thể cự tuyệt.

- Thế nào? Có phải tiểu Tiếu có điều gì không hài lòng Khả Điệp hay sao?

Ôn Hải Yến thản nhiên hỏi han.

- Sư…sư thúc nghiêm trọng, tiểu tử chỉ là bị lời nói của sư thúc làm
chấn kinh thôi, tiểu tử có tài có đức gì được sư thúc cùng sư muội
ngưỡng mộ như vậy đâu.

Lăng Tiếu có chút khủng hoảng đáp.

Tuy rằng hắn cảm giác nhân phẩm của mình không tệ, nhưng không nghĩ tới
Ôn Hải Yến lại trực tiếp nói ra, điều này làm cho hắn không biết nên làm sao trả lời mới tốt.

Hắn chưa có cảm giác với Ôn Khả Điệp, nhưng cũng không thể trực tiếp cự
tuyệt, bằng không đây không chỉ đơn giản là tổn thương tâm tình của
nàng, còn quét đi mặt mũi của Ôn Hải Yến.

Người ta đường đường là phong chủ hạ mình hàng quý tự đem nữ nhi mình gả cho ngươi, đó chính là phúc khí của ngươi. Tuy nói Lăng Tiếu là luyện
dược sư tứ phẩm nhưng hắn cũng không thể làm được trong mắt không tôn
trưởng, xem thường thân phận của Ôn Hải Yến.

- Luận thực lực ngươi là người nổi bật trong tông môn, luận thân phận
giới trẻ tuổi không thể so sánh, Khả Điệp là nữ nhi của ta, gả nàng cho
ngươi cũng không nhục thân phận của ngươi, nếu ngươi xem thích hợp ta sẽ nói với Mộc sư huynh việc này, tin tưởng hắn cũng vui vẻ nhìn thấy
ngươi cùng Khả Điệp có thể ở chung một chỗ.

Ôn Hải Yến chắc chắn nói.

Nhìn khí thế của bà có vài phần ép mua ép bán.


Việc này quan hệ tới hạnh phúc của con gái mình, bà không thể không biểu hiện cường thế một chút, không chấp nhận cho con gái bị nửa điểm thương tổn.

- Sư thúc, việc này chỉ sợ không ổn…

Lăng Tiếu khó xử nói.

- Ngươi khinh thường Khả Điệp nhà ta?

Thần sắc Ôn Hải Yến thoáng lạnh xuống hỏi.

Ngoài cửa Ôn Khả Điệp cắn nát môi, thần sắc cực kỳ phẫn hận, tiếp theo hét lớn vào phòng:

- Lăng Tiếu, ta hận ngươi!

Dứt lời nàng xoay người bỏ chạy, chỉ lưu lại chuỗi nước mắt trong suốt.

Ôn Hải Yến đứng bật dậy nhìn Lăng Tiếu, nhưng bởi vì Bích Tuyền các còn
cần nhờ hắn luyện đan nên bà chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn nói:

- Thỉnh Lăng trưởng lão cần nhớ rõ luyện chế đan dược cho Bích Tuyền các chúng ta, còn lời vừa rồi xem như ta chưa từng nói qua.

Dứt lời Ôn Hải Yến phất tay áo rời đi.

Lăng Tiếu vội vàng ngăn cản Ôn Hải Yến:

- Sư thúc, ngài…ngài hiểu lầm ta không phải ý tứ kia, ta chỉ muốn nói ta đã cầu thân với Vân sư tỷ, nếu còn đáp ứng sư thúc, Lăng Tiếu này chẳng phải biến thành tiểu nhân thay đổi thất thường sao.

Ôn Hải Yến dừng bước, trong nghi thức sắc phong cho Lăng Tiếu quả thật
hắn từng cầu hôn với con gái của tông chủ Vân Hùng là Vân Mộng Kỳ,
chuyện này bà cũng biết đến.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui