Hắn làm thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao Lăng Tiếu sau khi trở về lại mạnh mẽ như vậy.
Trong lòng hắn cầu nguyện Lăng Tiếu không muốn giết hắn.
Lăng Tiếu tạm thời không có ý định quan tâm Liễu Đông, phân biệt cho Cát Đồ đan dược ăn vào, sau đó an ủi Cát Bối Hân, lại đi qua Cát Đồ nói vài câu.
- Đi với ta!
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn qua Liễu Đông, sau đó đi vào một gian phòng.
Liễu Đông nào dám không theo, đành phải cúi đầu đi vào.
Hắn chẳng qua chỉ có thực lực Linh Sư cấp thấp, trước mặt Lăng Tiếu chẳng dám đùa nghịch bịp bợm gì.
- Nói, rốt cuộc là vì sao trục xuất ta khỏi tông môn!
Lăng Tiếu chắp tay hỏi.
- Có... Không, không có... Không có!
Liễu Đông run rẩy đáp.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Tiếu không nhịn được nói.
- Ngươi chỉ bị trục xuất khỏi Dược Phong, cũng không có bị trục xuất tông môn!
Liễu Đông trấn định lại nói ra.
Sau đó Liễu Đông nói từ đầu tới cuối.
Lăng Tiếu mới biết được, thì ra sư phó Liễu Đông là Chư Như Thường kiến nghị trưởn lão hội trục hắn ra khỏi tông môn, cuối cùng trưởng lão hội cũng không có thông qua đề nghị này, chỉ trục xuất Lăng Tiếu khỏi Dược Phong, Lăng Tiếu vẫn là đệ tử Mộc Kỳ Phong.
Cũng nói đúng hơn, Nam Cung Thường Nhạc đã không còn là sư phó của Lăng Tiếu, mà Mộc Hòe mới là sư phó duy nhất của Lăng Tiếu duy.
Nghe Liễu Đông nói như vậy, Lăng Tiếu cũng buông lỏng một hơi.
Hắn sợ mình bị trục xuất khỏi tông môn đấy.
Thì ra chỉ bị trục xuất khỏi Dược Phong mà thôi, hắn vẫn là đệ tử Mộc Kỳ Phong.
Kỳ thật dùng năng lực của Lăng Tiếu, cho dù không có tu luyện trong Tử Thiên Tông cũng có thể trở thành siêu cấp cường giả, nhưng mà hắn muốn truy đuổi thân ảnh xinh đẹp ấy, hắn muốn đuổi kịp và vượt qua nàng, bắt tâm hồn thiếu nữ của nàng, chuyện này chính là mục tiêu của hắn, hắn cho tới bây giờ không có buông tha qua.
- Sư... Sư đệ, ta... Ta có thể đi không?
Liễu Đông nhìn qua Lăng Tiếu trầm mặc không nói lại hỏi.
- Đi? Ngươi nghĩ cứ vậy là xong sao?
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn qua Liễu Đông nói ra.
Liễu Đông khẽ run rẩy, quỳ trước mặt Lăng Tiếu cầu xin tha thứ.
- Sư đệ, ngươi buông tha sư huynh đi, sư huynh thề không bao giờ quấy rầy cháu gái Cát thành chủ nữa.
- Hừ, tin rằng ngươi cũng không có đảm lượng này!
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Hiện tại ta tính toán nợ cũ với ngươi.
- Nợ cũ?
Trong lòng Liễu Đông mát lạnh!
- Ta vừa mới tiến vào tông môn không bao lâu, ngươi thu mua Lao Phạm Thanh ám sát ta, nếu không phải ta mạng lớn, chỉ sợ đã chết rồi, ngươi nói khoản sổ sách này tính toán thế nào? Hôm nay ngươi dám quấy rầy nữ nhân của ta, hai chuyện này đủ cho ta đưa ngươi đi gặp diêm vương rồi!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
Toàn thân Liễu Đông run rẩy không ngừng cầu xin tha thứ.
- Sư đệ ngươi... Ngươi bỏ qua cho ta đi... Đều là sư huynh hồ đồ, chỉ cần ngươi buông tha sư huynh, sư huynh làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.
Đối mặt tử vong triệu hoán, Liễu Đông toàn diện sụp đổ.
- Phế vật như ngươi ta có thể dùng làm gì?
Lăng Tiếu thập phần khinh thường nói.
- Ta... Ta là Tam phẩm Luyện dược sư, đây là đan dược ta luyện chế ra, về sau sư đệ có chỗ nào hữu dụng, sư huynh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Liễu Đông ngẫm lại, nhanh chóng dùng hai viên đan dược sính lễ đưa cho Lăng Tiếu.
Tam phẩm Luyện dược sư có giá phi thường lớn, Liễu Đông hy vọng Lăng Tiếu xem mình còn chỗ hữu dụng mà bỏ qua cho hắn.
Lăng Tiếu tiếp nhận đan dược mở ra xem xét, chỉ thấy hai viên đan dược xiêu xiêu vẹo vẹo, không quy tắc gì bày ra trước mặt, hắn có cảm giác muốn cười.
- Cái này. . . Đây là cái đan dược gì?
Lăng Tiếu cố nén cười hỏi.
- Đây là tam... Tam phẩm Cường Hóa Đan!
Liễu Đông đáp.
- Cường. . . Cường Hóa Đan, ha ha... Thì ra là đan dược gân gà, không thể không nói sư huynh ngươi rất có sáng ý nha!
Lăng Tiếu cuối cùng không nhịn được cười ha hả.
Cường Hóa Đan, là một loại thổ thuộc tính Tam phẩm đan dược, phục dụng viên thuốc này có thể khiến cho võ giả trong một giờ tăng lực phòng ngự, võ giả dưới Vương giai không thể công phá được; nhưng sau khi phục dụng đan dược này, bản thân thuộc tính võ giả trong một giờ ngắn ngủi biến thành thổ thuộc tính, hơn nữa chỉ có thể phòng ngự mà không thể công kích.
Loại đan dược này với võ giả thổ thuộc tính là không sai, nhưng với võ giả thuộc tính khác là gân gà, chỉ cậy vào phòng ngự mà không tấn công, vậy một giờ qua đi vẫn bị người ta chém giết.
Lăng Tiếu cũng không phải cười vì Cường Hóa Đan, hắn cười vị đại sư này huynh luyện thành loại đan dược tam phẩm hạng bét này mà tụ xưng là Tam phẩm Luyện dược sư, huống hồ Liễu Đông luyệ ra Cường Hóa Đan có tỷ lệ kém muốn chết.
Vốn Cường Hóa Đan có hiệu lực trong một giờ, thế nhưng mà nếu phục dụng hai viên Cường Hóa Đan của Liễu Đông thì có thể phòng ngự nửa giờ đã là nhiều rồi.
Hai viên đan dược này chính là rác rưởi.
Lăng Tiếu không cười không được.
Sắc mặt Liễu Đông biến thành gan heo, nhưng mà hắn không dám tức giận, hắn tức giận là đi tìm chết.
- Sư đệ nói đúng... Nói đúng!
Hắn thật vất vả mới luyện thành Cường Hóa Đan, tuy là loại cấp thấp nhất, thế nhưng mà cũng là Tam phẩm đan dược ah, sư phó cũng tán dương hắn đấy, không nghĩ tới bị tên sư đệ này chê cười, trong nội tâm khó chịu vô cùng ah!
- Hai viên đan dược này lưu cho ngươi dùng đi.
Lăng Tiếu ném Cường Hóa Đan cho Liễu Đông, hắn nói:
- Ngày mai ta sẽ quay về tông môn, hy vọng sư huynh có thể chuẩn bị cho tốt năm trăm gốc linh thảo cấp hai, một trăm gốc linh thảo cấp ba cho ta, bằng không thì...
Lăng Tiếu dứt lời, tay của hắn chém xuống.
XÍU...UU!!
Một đạo phong nhận bay sát qua gương mặt Liễu Đông.
Liễu Đông sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, một nhúm tóc rơi xuống, lưu lại vết sẹo trên mặt của hắn.
- Còn chưa cút!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói.
- Vâng... Tạ... Tạ sư đệ không giết.
Liễu Đông đứng lên, bái tạ Lăng Tiếu.
Kỳ thật trong lòng hắn hận Lăng Tiếu muốn chết, chỉ cần hắn trở lại tông môn, tuyệt đối không có khả năng đi làm theo lời Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu chẳng lẽ quá mếm lòng, thả cọp về núi sao?
Liễu Đông rời đi, sắc mặt của Lăng Tiếu toát ra vẻ phức tạp, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Chư Như Thường a Chư Như Thường, đừng tưởng rằng trực xuất ta ra khỏi Dược phong, ngươi sẽ có những ngày sống tốt, thật cho là người thiện lương như ta cứ như vậy mà chịu đựng a, ta nói cho ngươi biết, kết quả đắc tội với người đàng hoàng cũng không phải trôi qua tốt như vậy.
Lời này của Lăng Tiếu nếu để cho đám người Liễu Đông nghe được chỉ sợ sẽ bị tức đến hộc máu.
Còn là người đàng hoàng thiện lương a, quả thực là ma vương giết người không thấy máu, đáng sợ chí cực!
Lăng Tiếu ra khỏi gian phòng, tìm tới Cát Đồ cùng Cát Bối Hân.
Cát Bối Hân chẳng có bất kỳ ý xấu hổ gì, một đầu liền nhào vào trong ngực của Lăng Tiếu, lúc này mới cảm thấy an tâm thoải mái dị thường.
- Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, người xấu đều chạy rồi, tin rằng bọn họ cũng không dám lại đến nữa.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ phía sau lưng Cát Bối Hân trấn an nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...