Thần Khống Thiên Hạ


Chiếu theo quy củ của Tử Thiên Tông, phàm là kẻ nào đột phá lên Vương
giai cũng có xưng hô trưởng lão. Nhưng mà Vân Mộng Kỳ vốn là con gái
tông chủ, xưng hô này không cần cũng được.

Lăng Tiếu cười khổ nói một câu:

- Đúng vậy Liệt Diễm sư tỷ, không ai không có ý theo đuổi Vân sư tỷ cả!

- Ha ha, Lăng Tiếu sư đệ ngươi đúng là cảm tướng, chẳng lẽ ngươi không
biết các sư huynh đằng sau ai không đánh chủ ý lên Vân sư tỷ chứ?

Ngọc Liệt Diễm cười càng xinh đẹp hơn.

Xác thực, cho dù là nam nhân nào gặp Vân Mộng Kỳ, trong nội tâm chỉ sợ cũng có suy nghĩ này.

- Chuyện này có là gì, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nói không
chừng Vân sư tỷ phát hiện sư đệ ta là nhân tài kiệt xuất, hạ mình gả cho ta cũng không phải không được.

Lăng Tiếu không thể không nói như vậy. Trong lòng hắn đã sớm xem Vân
Mộng Kỳ đặt ở vị trí chính thê, là ai cũng khó cướp được của nàng.

Lăng Tiếu nói ra lời này Ngọc Liệt Diễm càng cười gập người xuống, khiến cho người ta chú ý tới, nàng lập tức biết mình thất thố.

- Sư đệ ngươi thực trêu chọc, kỳ thật trừ Vân sư tỷ ra, chẳng lẽ ngươi không phát hiện người khác cũng mỹ lệ sao?

Ngọc Liệt Diễm nói lời này chẳng khác gì chim sơn ca đang hót, thẳng vào tim gan của Lăng Tiếu, khiến cho hắn nhìn chằm chằm vào dung mạo của
Ngọc Liệt Diễm, thần sắc trở nên si mê.

Lúc này một đạo khí lạnh hiện ra sau lưng của Lăng Tiếu.

Đột nhiên Lăng Tiếu chấn kinh, thầm hô:


- Cô nàng này đang thi triển mị thuật?

Lăng Tiếu quay mặt đi, chỉ thấy Băng Nhược Thủy xếp bằng ở trên Thanh Phong hạc bất động như pho tượng.

- Chẳng lẽ không phải là nàng?

Lăng Tiếu nghi hoặc.

- Như thế nào đây? Chẳng lẽ sư đệ không cảm thấy sư tỷ rất xinh đẹp sao?

Ngọc Liệt Diễm liếc xéo qua Lăng Tiếu, nhỏ giọng nói ra.

Lăng Tiếu nghe xong cảm thấy xương cốt như mềm lại.

Lăng Tiếu lập tức vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí, khiến cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, lúc này cười nói.

- Sư tỷ đương nhiên xinh đẹp, nhưng mà ngươi nên cất kỹ mị thuật của
mình đi, bằng không thì ta bị ngươi mê đảo té xuống đất đấy, vậy không
tốt lắm.

- Ngươi là kẻ không hiểu phong tình, sư tỷ không đùa ngươi nữa.

Ngọc Liệt Diễm thấy Lăng Tiếu không bị mị thuật mê hoặc, lúc này duỗi duỗi bàn tay lười biếng nói ra.

Lăng Tiếu vừa vặn nhìn thấy một màn này, dường như bộ ngực sữa của Ngọc
Liệt Diễm muốn xé nát cái yếm đỏ lao ra ngoài, hắn nhìn qua cảnh này
miệng khô lưỡi đáng.

Lần này Ngọc Liệt Diễm cũng không có thi triển mị thuật.

Nhìn qua Lăng Tiếu quay đầu sáng chỗ khác, trong lòng Ngọc Liệt Diễm tại cười thầm:

- Còn không phải tất cả nam nhân đều háo sắc như nhau sao?

Năm ngày sau đó đoàn người Lăng Tiếu xuất hiện trong một sơn cốc đỏ hồng.

Phía bắc của sơn cốc này là một tòa thành nhỏ hoang vu, nam tiếp giáp
một góc Hoang Tùng sơn mạch, từ địa hình mà nói nơi này là một bộ phận
của Hoang Tùng sơn mạch.

Tuy nhiên chỗ này không gần thành Vẫn Thạch rồi, trái lạ chỗ này cách thành Vẫn Thạch cực xa.

Hoang Tung sơn mạch vô cùng bao la to lớn, tiếp giáp với Hoang Tùng sơn mạch có vài chục tòa thành.

Mà nơi ở phía dưới bọn người Lăng Tiếu chính là -- Diễm Hỏa Cốc.

Diễm Hỏa Cốc chiếm diện tích rộng lớn, nơi này kỳ thật là một ngọn núi
lớn đã sớm tắt, trong sơn cốc này linh thỏa đều là hỏa thuộc tính, linh
thụ cũng có hỏa thuộc tính. Tính tình của linh thú nơi này vô cùng táo
bạo, cho dù là linh thú nhất giai cũng hung tàn hơn bên ngoài nhiều lắm.

Xem ra là bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng.

Bọn người Lăng Tiếu đến nơi này, tâm tình cũng có xúc động không hiểu.


- Chúng ta đi tới nội thành.

Vân Mộng Kỳ dẫn đội nói ra, Thanh Phong hạch tới tòa thành bên dưới.

Tất cả mọi người theo sát phía sau.

Trong tòa thành này đều là nhan mã Tử Thiên Tông ở lại, có trưởng lão
tọa trấn, còn có mấy trăm chấp sự ngoại môn, có vài tên đệ tử chân
truyền và nội môn của Xích Viêm Phong.

Trước khi tới đây Nam Cung Thường Nhạc nói sơ qua tình huống của nơi này cho Lăng Tiếu nghe rồi.

Hai năm trước một chấp sự của Tử Thiên Tông vô ý đi vào trong Hỏa Diễm Cốc, phát hiện một ít tinh quáng.

Tinh quáng đại biểu cái gì?

Đại biểu cho huyền tinh không thuộc tính cung cấp cho cao thủ ngoài Linh Sư giai tiến giai, đại biểu thực lực và địa vị của tông môn.

Tây bắc lớn như thế có ba mươi sáu tông môn, Tử Thiên Tông xếp hàng thứ
tám, trước nó còn có bảy tông môn khác, nếu như Tử Thiên Tông thu hoạch
tinh quang này xong, như vậy trong vòng mười năm sẽ tăng thứ hạng.

Phải biết rằng cái tinh quáng cũng không phải tùy ý thu hoạch, tư nguyên thường nằm trong tay đại phái, Tử Thiên Tông kiến tông đến nay chỉ mới
phát hiện ba tinh quang, cho nên mới phát triển tới bây giờ.

Vốn phát hiện quáng, dùng thực lực của Tử Thiên Tông và vận chuyển nhiều nhân mã tới khai thác, nhưng mà hoàn cảnh nơi này cực kỳ ác liệt, căn
bản không cho phép sai lầm.

Trong phương viên mấy ngàn dặm nơi này gần như không phát hiện tung tích của nước, hơn nữa nơi này quanh năm khô nóng, cho dù là Linh Sư giai
cũng bị tra tấn.

Trọng chủ yếu là tinh quang khó mà khai phá, nếu có sai lầm sẽ bị hủy diệt.

Mặt khác tuy nói tinh quáng nằm trong phạm vi quảng hạt của Tử Thiên
Tông, thế nhưng mà cách Bái Nguyệt Tông thật gần, vạn nhất để lộ phong
thanh, Bái Nguyệt Tông vì thăng cấp tông môn cũng sẽ phát sinh đại
chiến.

Thế nhưng mà hôm nay xuất ra trận thế này, hiển nhiên đã xuất hiện tình huống như vậy.


Phàm là đệ tử thu hoạch tinh quáng đều trúng dương độc, cho dù chấp sự hay đệ tử chân truyền cũng không ngoại lệ.

Dường độc này sẽ làm đầu óc của người ta táo bạo, tính cách đại biến, dễ dàng mất đi lý trí, lâu dài sẽ khiến người ta tử vong.

Tinh quáng hôm nay chỉ khai thác một nửa, một nửa còn lại khó khai thác, Tử Thiên Tông tự nhiên không dễ bỏ qua.

Cho nên Dược Phong mới phái đệ tử đi tới nơi này, trấn thủ luyện chế Băng Hàn Đan, phòng ngừa có người trúng dược độc.

Nhưng mà bây giờ nhân số nhiều, hơn nữa hiệu quả của Băng Hàn Đan duy trì không bao lâu, lúc này mới hướng tông môn cầu viện.

Nam Cung Thường Nhạc lúc này cho đệ tử luyện ra hơn ngàn viên Băng Hàn Đan đưa tới trợ giúp.

Lăng Tiếu trừ đưa đan dược tới đây, còn phải lưu lại trợ giúp Chu Nhược
Thường trấn thủ nơi này hai tháng, cho đến lúc khai thác xong tinh quáng mới quay về.

Bọn người Lăng Tiếu yên ổn hạ xuống đất, tên trưởng lão của tông môn đi ra.

Năm người này trừ Chu Nhược Thường ra, còn lại đều là lão đầu, thực sự
có thực lực vượt qua nhiều người, trong đôi mắt già nua của bọn họ có
tinh quang bắn ra ngoài, huyệt thái dương gồ lên, những người này tuyệt
đối là cường giả Vương giai.

Lăng Tiếu cảm giác vài lão nhân này tuyệt đối còn mạnh hơn Lăng lão thái gia của hắn.

Bọn người Lăng Tiếu thi lễ với Lực trưởng lão.

- Đây chính là nội tình của tông môn sao? Quá kinh khủng!

Trong lòng Lăng Tiếu nói thầm, mặc dù nhập tông một năm, nhưng mà hắn không biết trong Tử Thiên Tông có bao nhiêu Vương giai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui