Ước chừng đả tọa hơn một
canh giờ, Lăng Tiếu từ từ trở nên có chút nôn nóng, bởi vì hắn không thể cảm ứng được bất kỳ nội lực lưu động nào.
Theo lý luận mà nói, bất luận kẻ nào đều có nội lực tồn tại, chỉ là mọi
người nhiều ít bất đồng, tu luyện cũng có chỗ bất đồng. Hôm nay khiến
cho Lăng Tiếu lo âu chính là cho dù thập nhị chính mạch bị phế, biến
thành người bình thường, cũng không thể cảm ứng được nửa điểm nội lực a!
Đang ở thời điểm Lăng Tiếu muốn vứt bỏ, huyệt Dũng Tuyền ở chân bắt đầu có từng tia nhiệt lưu nhẹ nhàng khởi động.
Lăng Tiếu vui mừng, tiếp theo lại lần nữa thu liễm tâm thần, tinh thần
lần nữa tập trung gia tăng vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Nhiệt lưu ở dưới huyệt Dũng Tuyền từ lúc mới bắt đầu chỉ hơi nóng lên,
biến thành nhiệt lưu ấm áp vang lên, bắt đàu từ dưới tuôn lên trên, tựa
như một dòng suối chậm rãi lưu động khiến cho cả người Lăng Tiếu một
trận sảng khoái.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, nhiệt lưu mới kéo dài được một
phút đồng hồ liền cũng đã không thể di động lên trên nữa rồi.
Bất kể Lăng Tiếu cố gắng như thế nào cũng không thể tiến thêm phía trước một bước.
Lăng Tiếu lại không hề miễn cưỡng, khẽ thở ra một hơi, lộ ra tiếu dung mừng rỡ lẩm bẩm:
- Xem ra thật sự là có phản ứng, chỉ là hiệu quả không biết sẽ như thế nào, hi vọng đừng làm cho ta thất vọng a!
Tiếp theo Lăng Tiếu nhảy xuống giường, mở ra hai chân, phát hiện lực đạo hai chân tựa hồ mạnh mẽ thêm một phần, lại nói:
- Chỉ cần tích lũy đủ nội lực, xông phá cái kinh mạch thứ nhất không
phải là vấn đề gì, cứ tiếp tục tu luyện như thế, đả thông thập nhị chính kinh hẳn chỉ là vấn đề thời gian rồi, thật là trời không tuyệt ta a!
Thông qua lần đầu tiên đả tọa tu luyện, biết rõ Tam Phân Quy Nguyên Khí
xác thực có thể đả thông thập nhị chính kinh bị phế, trong lòng mừng rỡ
như điên, đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ nếu như mình sau khi thành
công tẩy tủy, để cho lão ba tiện nghi của hắn cũng tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, hản là cũng có thể để cho hắn trọng tu huyền lực đi?
Cái này chỉ sợ muốn chờ mình sau khi chân chính thành công rồi lại kết luận!
Tiếp theo, lại qua hai ngày.
Hai ngày này Mộng Tích Vân ngoại trừ chiếu cố cuộc sống ăn uống hàng
ngày của Lăng Tiếu ra, cũng sẽ lấy ra một hai canh giờ cùng hắn tâm sự.
Lăng Tiếu càng phát ra cảm giác thích thú mẫu thân cẩn thận chăm sóc này từ tận đáy lòng. Lăng Chiến cũng mỗi ngày đến nhìn xem nhi tử một chút, chỉ bất quá nói không nhiều lắm, ngược lại là hai người uống rượu không ít, nhìn thấy phụ thân tiều tụy, chán chường, cam chịu, Lăng Tiếu thiếu chút nữa không nhịn được đem Tam Phân Quy Nguyên Khí truyền cho hắn,
chỉ là Lăng Tiếu vẫn khắc chế được vọng động.
Ban đêm cùng ngày, Lăng Tiếu đả tọa như thường lệ, kinh qua tích lũy của hai ngày, Lăng Tiếu đã có năm chắc đả thông cái kinh mạch thứ nhất rồi.
Ba loại nội kình càng không ngừng chuyển hóa cách hợp, từng đạo nhiệt
lưu càng không ngừng từ huyệt Dũng Tuyền dâng lên, nhiệt lượng kia phát
ra khiến cho phía sau người lh bốc lên từng sợi khói trắng, để cho hắn
thoạt nhìn có vài phần phiêu miểu chi ý.
Trải qua nửa giờ dự trữ, từng đạo nhiệt lưu hội tụ lại với nhau, biến
thành một cái nhiệt lưu thô tráng hùng dũng, dồn dập, gầm thét một
tiếng, hướng lên quan khẩu bế tắc đã lâu ở phía trên phóng đi.
- A!
Lăng Tiếu kêu thảm một tiếng, mồ hôi to như hạt đầu từ khuôn mặt kiên
nghị nhỏ xuống, loại thống khổ trùy tâm này để cho hắn đau đến không
muốn sống.
Lần đầu tiên, trùng quan thất bại, chỉ có thống khổ trùy tâm kia đã khiến cho hắn khó có thể tiêu thụ.
- Mẹ kiếp, lão tử cũng không tin ngay cả cái kinh mạch thứ nhất cũng đả không thông.
Lăng Tiếu mắng một câu, tín niệm kiên định, song chưởng lật lại, thôn
tức tăng nhanh, nhiệt lưu lần nữa ngưng kết, sóng nhiệt gầm thét mãnh
liệt lần nữa xông lên.
- Oanh!
-A!
Lần thứ hai thất bại!
- Oanh!
- A!
Lần thứ ba thất bại!
Coo đến thời điểm lần thứ tám, môi của Lăng Tiếu đã cắn ra máu, sắc mặt
cực kỳ trắng bệch, bất quá trên bộ mặt thanh tú lộ ra thần sắc bất
khuất.
Lần trùng kích thứ tám.
- Ầm!
- Răng rắc.
Sóng nhiệt như sông kia rốt cục thoát khỏi trói buộc, tách ra vô só
nhiệt lưu thật nhỏ bắt đầu hướng quanh thân lan tràn, ước chừng sau khi
kéo dài hai phút nhiệt lưu mới dừng lại, hẳn là gặp phải trở ngại của
cái kinh mạch thứ hai.
Giờ phút này, thân thể trần trụi của Lăng Tiếu đã hiện đầy mồ hôi, phảng phất như vừa mới trải qua một phen xông hơi, toàn thân còn mơ hồ hiện
ra hồng quang.
Lăng Tiếu nhảy xuống giường, híp mắt, cảm thụ sảng khoái vô cùng. Hắn mở mắt, nhìn song quyền nắm chặt, trong cặp song đào hoa mâu kia nổi lên
tinh quang tinh thần rạng rỡ, cả người thoạt nhìn so sánh với trước đây
sung mãn tinh thần phấn chấn bồng bột.
- Ha ha, cuối cùng cũng thành công!
Lăng Tiếu lau mồ hôi một cái cười ha ha, trên mặt đều là sắc thái vui
sướng, tựa như cảm giác ở kiếp trước hắn lần đầu tiên tu luyện ra nội
lực, loại cảm giác này thật là không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
- Cứ theo đà này không tới ba tháng mới có thể đem thập nhị chính kinh toàn bộ tu phục rồi.
Lăng Tiếu lẩm bẩm.
Đang lúc này truyền đến tiếng gõ cửa 'Đông đông…'
- Tiếu nhi, ngươi làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?
Ngoài cửa truyền tới lời nói quan tâm của mẫu thân Mộng Tích Vân.
Lăng Tiếu một trận uất ức, không chú ý mặc một bộ y phục vào, đi tới mở
cửa phòng ra, hướng về phía Mộng Tích Vân đang thần sắc lo lắng nói:
- Nương, ta không sao.
Mộng Tích Vân trên dưới đánh giá nhi tử một chút, tựa hồ nhìn không ra
cái gì khác thường, cũng cảm thấy nhi tử gầy đến đáng thương, sờ lồng
ngực nhi tử một cái nói:
- Tiếu nhi, xem ngươi gầy thành như vậy, ngày mai nương lĩnh cung phụng
rồi, đến lúc đó mua cho ngươi một chút thứ tốt bồi bổ thân thể.
Lăng Tiếu bị đầu ngón tay của Mộng Tích Vân đụng vào, thân thể nhẹ run
lên một cái, co rút trở lại, lộ ra một nụ cười xấu hổ nói:
- Nương, nam nữ thụ thụ bất thân…
- Phốc!
Mộng Tích Vân khe che đôi môi mềm mại một chút, cười nói:
- Ngươi đứa nhỏ này, ngươi là nương sinh ra, nương cũng không phải là
không có sờ qua, tốt lắm, xem ngươi xuất ra một thân mồ hôi thối như
vyaja, nhanh đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm một chút đi.
- Vâng nương, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm mọt chút.
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Mộng Tích Vân mang theo ánh mắt khác thường nhìn qua nhi tử, đầy bùng nghi ngờ:
- Chẳng lẽ nhi tử đã thông suốt? Từ hai nắm trước sau chuyện kia cũng
không thấy cười qua mà, hơn nữa tựa hồ cũng hiểu chuyện không ít, quên
đi, chỉ cần nhi tử bình bình an an, ta cũng không còn cầu mong gì nữa
rồi.
Tiếp đó xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...