Lao Phạm Thanh từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy, tiếp theo từ trong ngực
móc ra đan dược phục dụng, hiển nhiên một kích mới vừa rồi đã rút hết
huyền lực trên người hắn.
- Hừ, tạp chủng chết tiệt kia đã chết đi!
Lao Phạm Thanh hừ lạnh nói.
Hoa Hiểu Quế ôm Hạ Huyên Huyên chạy tới chỗ Lăng Tiếu, Vũ Tư Tuyết đồng dạng cũng vội vàng đi theo.
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi, chuyện náo lớn, Tử Thiên tông mặt mũi cũng khó nhìn.
Lão giả hướng về phía Lao Phạm Thanh nhắc nhở nói.
Bên trong Tử Thiên thành cho phép một đời trẻ tuổi tự do đọ sức, nhưng
mà không có nghĩa là bỏ mặc tàn sát lẫn nhau. Cho nên lão giả sợ rằng Tử Thiên tông sẽ ra mặt quản chuyện này, đến lúc đó đem chuyện náo lớn sẽ
không tốt.
- Ừ, nếu đã giết chết tên tiểu tử này, bản thiếu gia cũng hết giận rồi, đi thôi.
Lao Phạm Thanh gật đầu, chuẩn bị cùng lão giả rời đi.
Ai ngời Lăng Tiếu bị cho là đã chết lại một lần nữa bò dậy.
- Không thể nào, người này tu luyện Bất Tử Thần Công sao? Lại còn chưa chết?
- Đoán chừng là tu luyện công pháp phòng ngự nào đó đi, quá biến thái rồi.
- Không trách được nhân gai dám cứng rắn chịu năm chiêu, thì ra là đến có chuẩn bị.
- Ta cảm thấy được hẳn là Lao Phạm Thanh tên kia quá yếu đi, nếu là ta trực tiếp liền có thể bóp chết hắn.
...
- Lão đại không sao chứ?
Hoa Hiểu Quế quan tâm hỏi một tiếng, muốn đem Lăng Tiếu đỡ lên.
Ai ngờ Vũ Tư Tuyết ở một bên lại là trước một bước đem Lăng Tiếu đỡ lấy, lo lắng hỏi:
- Lăng Tiếu ngươi không sao chứ?
- Yên tâm, không chết được!
Lăng Tiếu cười cười nói, hắn gối đầu lên đùi của Vũ Tư Tuyết, bộ mặt cơ
hồ áp vào chỗ hai vú thẳng đứng của nàng, từng đượt mùi thơm cơ thể của
thiếu nữ truyền đến, để cho hắn một trận xuân tâm nhộn nhạo, vội vàng
trong lòng mặc niệm:- Vợ của bạn không thể lấn a, không đúng, nàng còn
không phải là vợ của bạn, chiếm chút tiểu tiện nghi không được coi là
tội phạm đi.
Người khác đều cho Lăng Tiếu là kẻ ngu, lại dám chọi cứng năm chiêu với nhân gia.
Nhưng mà ai biết Lăng Tiếu không phải là kẻ ngu, ngược lại là thông tuệ
hơn người. Nếu như hắn không có chỗ dựa chắc chắn thì sẽ không nói lên
yêu cầu như thế, hắn cũng không phải là không coi trọng, không phải là
kẻ cuồng chịu hành hạ. Đơn giản là hắn ỷ vào Kim Cương Ngũ Biến quyết có thể chống đỡ được một kích toàn lực của đê giai Linh Sư, mà Lao Phạm
Thanh chẳng qua là trung giai Huyền Sĩ, Lăng Tiếu tự nhiên không sợ hãi.
Từng ngụm máu tươi kia chẳng qua là Lăng Tiếu làm ra để lừa gạt mọi người mà thôi.
Như vậy mới có thể làm cho Lao Phạm Thanh nhụt chí, cũng không cần khai
chiến, đồng thời cũng chẳng khác gì là tu luyện Kim Cương Ngũ Biến quyết một chút, lấy phương thức như thế bảo vệ Huyên Huyên, đúng là phương
pháp xử lý vô cùng hoàn thiện.
Lao Phạm Thanh còn chưa đi xa, nghe được ồn ào trong đám người, quay đầu nhìn lại, phát hiện Lăng Tiếu cư nhiên lại một lần nữa đứng lên, hơn
nữa nhìn bộ dáng cũng không phải là trọng thương, còn là vẻ mặt cợt nhả, trong lúc nhất thời trong lòng nghẹn đến ủy khuất a!
- Thiếu gia, việc nhỏ không nhẫn thì đại loạn!
Lão giả ở một bên nhẹ giọng hướng về phía Lao Phạm Thanh khuyên.
- Mẹ kiếp, đem ta làm hầu tử để đùa bỡn, muốn chết.
Lao Phạm Thanh tức giận điên rồi, hắn cảm thấy Lăng Tiếu mới vừa rồi giả thành bộ dáng bị thương như vậy nhất định là đang đùa bỡn hắn, lửa giận trong nháy mắt mơ hồ che mất lý trí.
- Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ lời nói của Lao gia đại thiếu lại không tính?
Lao Phạm Thanh giả bộ trọng thương vô lực, nằm ở trong ngực của Vũ Tư Tuyết nhàn nhạt nói.
- Cái con mẹ ngươi, dám ở trước mặt bản thiếu gia giả chết, ta liền cho ngươi chết!
Lao Phạm Thanh càng nhìn vẻ mặt của Lăng Tiếu lại càng thấy được hắn là
đang cười nhạo mình, trường kiếm trong tay trong nháy mắt hướng Lăng
Tiếu đâm tới.
- Dừng tay!
Hai đạo kiều thanh đồng thời vang lên, đáng tieecslp vẫn hướng về phía trước đâm tới, kim mang hiện ra.
Trong mắt hổ của Lăng Tiếu hiện lên sát cơ, hắn cũng bất chấp giả bộ bị thương:
- Cái con mẹ ngươi, lại dám mắng mẹ ta.
Lăng Tiếu tránh thoát lồng ngực của Vũ Tư Tuyết, trong nháy mắt tránh
khỏi trường kiếm của Lao Phạm Thanh, một tay chế trụ tay của hắn, một
quyền nặng nề oanh ở trên sống mũi.
A!
Lao Phạm Thanh ăn một quyền, máu mũi chảy đầm đìa.
Lăng Tiếu không có cứ như vậy quên đi, tiếp tục đối với Lao Phạm Thanh đánh tiếp mấy quyền.
- Dừng tay!
Tên cao thủ Linh Sư giai của Lao gia kia trong nháy mắt đi tới giữa hai
người, muốn hướng về phía Lăng Tiếu xuất thủ để cứu thiếu gia nhà hắn.
- Cút ngay cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn.
Lăng Tiếu lật tay chế trụ cổ của Lao Phạm Thanh, giơ hắn chắn ở trước người của mình, phòng ngừa lão giả kia xuất thủ đánh lén.
Tất cả mọi người u mê, người này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mới vừa rồi rõ ràng đều gần chết rồi, hiện tại lại biến thành long tinh
hổ mãnh, chẳng lẽ công kích mới vừa rồi của Lao gia thiếu gia đều là hoa quyền tú thối sao?
- Tiểu tử, ngươi có biết hậu quả làm vậy chứ?
Lão giả đối với Lăng Tiếu thi triển uy áp nói.
Lăng Tiếu thừa nhận áp lực, lúc này không giống thường ngày, đối với uy áp của Linh Sư giai cũng không cảm thấy cố hết sức.
- Hừ, lão gia hỏa, ngươi nên biết là thiếu gia các ngươi nói không giữ lời trước, điều này có thể trách ta sao?
Lăng Tiếu hướng về phía lão giả kia hừ lạnh nói. Đồng thời tinh thần lực đã đề phòng, chỉ cần lão gia hỏa dám động thủ, quản chi là lưỡng bại
câu thương cũng phải khiến cho hắn không được sống khá giả.
- Có... Có gan ngươi làm bị thương ta, Lao gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lao Phạm Thanh khó khăn tức giận nói.
- Đồ không có mắt!
Lăng Tiếu quát một tiếng, từng quyền nặng nề đánh lên trên lưng hắn, để cho hắn lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Ngươi rốt cục muốn thế nào?
Lão giả mặt xanh mét hỏi.
Gia tôc phái hắn ra đi chiếu cố thiếu gia, đương nhiên là không hi vọng
Lao Phạm Thanh ở trước khi tranh cử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm
nay lại bị một tên tiểu tử không sợ hãi uy hiếp hắn, đánh thiếu gia hắn
một trận, nhất thời cảm thấy để cho hắn không còn mặt mũi, đồng thời
cũng đánh vào mặt mũi của Lao gia bọn hắn.
- Ta muốn thế nào, mới vừa rồi ta đã nói với hắn rõ ràng rồi, là hắn không biết tốt xấu!
Lăng Tiếu bất phẫn nói một tiếng, lại nói tiếp:
- Cầm đồ tới chuộc hắn, nếu không thì không cần bàn nữa.
Lăng Tiếu trong lòng khó chịu, vốn tưởng rằng mọi người dĩ hòa vi quý,
hắn không muốn đánh đánh giết giết, đều là bị người này ép, vậy dứt
khoát làm tuyệt một chút, bắt bí một khoản rồi hãy nói.
Lão giả híp mắt, thần sắc sát ý lẫm nhiên âm u nói:
- Tiểu tử, mọi việc lưu một đường, ngày sau còn tốt gặp nhau, ở chỗ này
người nào mà không biết uy danh của Lao gia chúng ta, chẳng lẽ ngươi
thật muốn cùng với Lao gia chúng ta không chết không thôi áo?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...