Thần Khống Thiên Hạ


Thanh âm này giống như là thiên âm ở trong phiến không gian này hồi đãng không ngừng.

Thanh âm này chấn đến lỗ tai của Lăng Tiếu ông ông vang lên, để hắn cảm thấy khí huyết phiên đằng không dứt.

- Thật cường đại, đây chẳng lẽ chính là gia gia của Huyên Huyên hay sao?

Ở trong lòng Lăng Tiếu kinh ngạc nói.

Lăng Tiếu vừa mới nghe được lời nói của Hạ Huyên Huyên, gia gia nàng là lão Minh chủ Độc Cô Tấn của Vạn Thú minh, hắn liền đoán được vị lão gia tử kia nhất định là tồn tại Chí tôn.

Chỉ là không biết đạt tới đẳng giai nào mà thôi.

Hôm nay nghe được thanh âm của lão gia hắn ở dưới tình huống hắn không có phát hiện mà vang lên, hắn có thể khẳng định thực lực của lão gia tử này phải hơn xa hắn, hẳn không phải đơn giản như là Chí tôn bình thường, có thể đã là trung cấp trở lên rồi.

- Gia gia ngươi thật đáng ghét, dám dọa Đại ca ca, nhìn ta đem râu mép của ngươi nhổ sạch!

Hạ Huyên Huyên hết sức không vui mà lên tiếng nói.

Ở lúc thanh âm của nàng vừa dứt, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước cửa của trúc xá.

- Ngươi cái nha đầu này, thật là vô công nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, lại nói chuyện cho người bên ngoài!





Người nọ cười khổ nói.

Lăng Tiếu thấy rõ diện mạo người này, một lão nhân hạc phát đồng nhan, tóc trắng râu trắng, trên khuôn mặt bình thường kia mang theo vẻ hiền lành giống như lão nhân gần nhà, nhưng mà trong đôi thần nhãn kia thời khác lóe lên một cỗ uy nghiêm vô hình, mặt khác ma y lão mặc trên người lại còn có không ít miếng chắp vá, hình tượng như vậy ngược lại giống với lão nhân nhà nghèo, nghèo đến ngay cả đồ mặc đều khó có thể được như bình thường.

Bất quá Lăng Tiếu đã thấy người của Vạn Thú minh từng người ăn mặc đều là rất cổ quái, cũng không phải là bọn họ không có thần tinh đi đổi lấy quần áo cần có, hoặc không có vệ giáp để mặc, mà tính cách cổ quái của Tuần Thú sư bọn họ là như vậy a!

- Lời này của gia gia ngươi cũng không đúng rồi, ta cùng Đại ca ca vốn là người một nhà, mà ngươi là cường hành thêm vào đấy!

Hạ Huyên Huyên bước lên hai bước đến bên cạnh lão gia tử, đỡ lấy lão mà bất mãn nói.

Lời này của lão gia tử lập tức bị Hạ Huyên Huyên cấp cho nuốt xuống rồi.

Vẫn đừng nói, đương nhiên nếu không phải lão cường hành thu Hạ Huyên Huyên làm tôn nữ, lão bây giờ không chừng còn là người cô đơn đó.

Lúc này Lăng Tiếu tiến lên đối với Độc Cô Tấn khom người hành lễ nói:

- Ra mắt lão gia tử!

Bất kể là từ góc độ gì Lăng Tiếu đều cảm thấy cần phải hướng Độc Cô Tấn hành cái đại lễ này, một là Độc Cô Tấn có thực lực Chí tôn, hai là lão là gia gia của Huyên Huyên, đương nhiên được hắn tôn trọng.

- Ngươi cái tiểu oa nhi này cũng hiểu được chút ít lễ phép, bất quá... Muốn đánh chủ ý lên tôn nữ của ta còn không đủ tư cách!

Sau khi Độc Cô Tấn tán thưởng Lăng Tiếu một câu, tiếp theo cảnh cáo mà nói, tựa hồ sợ Lăng Tiếu thật muốn đem Hạ Huyên Huyên bắt cóc.

- Lão gia tử ngươi nghĩ nhiều rồi, Huyên Huyên là tiểu muội của ta, ngươi chính là gia gia của ta, đều là người một nhà cả!

Lăng Tiếu khiêm tốn nói.

Hạ Huyên Huyên ở một bên mừng rỡ cười nói:

- Đúng a, gia gia, sau này Đại ca ca cũng nhận ngươi làm gia gia, chúng ta chính là người một nhà! Ngươi nói như vậy có được hay không?

Lời này nếu như là người khác nói ra, Độc Cô Tấn chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà cự tuyệt, thậm chí sẽ không cho bất kỳ mặt mũi nào mà đuổi người.

Độc Cô Tấn lão là người dễ dàng vậy sao?

Lão nhưng là Tuần Thú sư đệ nhất trong Thiên vực, là trung cấp Chí tôn đỉnh phong cường đại có mười mấy đầu thập nhất giai thánh thú làm chỗ dựa, là lão nhân vật đã sống gầm mười vạn năm rồi, cái tư cách này của lão trong Thiên vực không biết có bao nhiêu ngươi phải làm tôn tử của lão, thậm chí là tằng tôn, chỗ mấu chốt là những người đó không có đủ tư cách mà thôi.

Mà nay Lăng Tiếu đối với Hạ Huyên Huyên nói như vậy, lão ngược lại không có phẩy tay áo bỏ đi đã là tương đối không sai rồi.


Bởi vì những người đó muốn đến gần lão nhất định là có mục đích, muốn mượn danh của lão để kiếm lấy chỗ tốt.

Độc Cô Tấn lạnh lùng nói:

- Tiếng gia gia này ta nhưng không gánh vác nổi, ngay cả minh chủ của Vạn Thú minh chúng ta cũng dám gây khó dễ, làm sao sẽ đem lão cốt đầu như ta để vào trong mắt được.

Lăng Tiếu cười khan nói:

- Đây không phải là lũ lụt xông đến Long Vương miếu, một nhà không nhận người một nhà sao?

Lăng Tiếu biết tình huống đại chiến vừa mới rồi, vị lão gia tử này đã là sớm nhìn ở trong mắt rồi, nếu như khi đó hắn thật diệt sát Thân Khôn Báo mà nói, chỉ sợ hắn lập tức đã bị vị lão gia tử này giết chết.

- Gia gia, ngươi không cần hung hăng với Đại ca ca nha, hắn cũng không phải là muốn như vậy đấy!

Hạ Huyên Huyên thay Lăng Tiếu nói.

- Ta còn không nói nha đầu ngươi, mỗi lần đối với lời của gia gia đều là trước mặt thì nghe lời mà sau lưng lại làm khác, làm hại bao nhiêu lão bạn già đều chết hết, chẳng lẽ ngươi không thay chúng nó thương tâm sao?

Độc Cô Tấn nhìn Hạ Huyên Huyên trách cứ nói.

Hạ Huyên Huyên bất mãn nói:

- Chém chém giết giết có cái gì tốt, bọn họ không phải là giải thích qua đây là vô tâm mà đến sao? Bây giờ thì tốt rồi, đã chết nhiều sư tử, báo tử, còn có đám bạch hồ chúng nó... Thật đáng thương đấy!

Hạ Huyên Huyên vừa nói lệ thủy vừa chảy nhanh xuống, bởi vì những thánh thú kia đều là nàng nhận thức, chúng nó là bằng hữu của nàng, chúng nó chết rồi, nàng thật là rất thương tâm.

- Còn đừng nói, tiểu tử này cũng giết không ít Thánh thú, ngươi còn đối với hắn làm sao cho tốt!

Độc Cô Tấn lập tức đem chủ đề chuyển lên trên đầu Lăng Tiếu nói.


Hạ Huyên Huyên nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói:

- Đại ca ca không biết chúng nó là bằng hữu của ta nha, bằng không hắn sẽ không đả thương chúng nó đâu! Đúng không Đại ca ca?

Lăng Tiếu lập tức đáp:

- Đúng vậy, nếu như biết chúng nó là bằng hữu của Huyên Huyên, ta nhất định sẽ hòa bình chung sống với chúng nó.

Độc Cô Tấn bị tức đến thất khiếu đều bốc khói rồi, hóa ra lão nuôi dưỡng giảng đạo tiểu nha đầu này nhiều năm như vậy bây giờ còn không thân cận bằng một tiểu tử đột nhiên xuất hiện.

Hạ Huyên Huyên cũng nhìn ra gia gia nàng không cao hứng rồi, lập tức lắc lắc tay của lão làm nũng nói:

- Gia gia đừng tức giận a, cùng lắm thì sau này ta đều nghe lời của ngươi là được rồi, bằng không ta liền nhổ hết râu mép của ngươi!
. Tiên Hiệp Hay

Nghe lời này của Hạ Huyên Huyên, Độc Cô Tấn buông lỏng khuôn mặt xuống cười nói:

- Tốt lắm tốt lắm, mỗi lần ngươi đều là nói như vậy, nhưng mà lại có bao nhiêu lần nghe ta đâu, bất quá... Bây giờ tiểu tử này phỏng chừng có thể để ngươi nghe lời rồi.

Độc Cô Tấn đánh giá Lăng Tiếu, lão cũng khởi lên ký ức linh tinh liên quan đến Lăng Tiếu, không nghĩ tới một tiểu tử ở Huyền Linh đại lục ngay cả Linh Sư cũng không tới lại nhanh trưởng thành đến cảnh giới Bán Thủy Thần viêm mãn như vậy, hơn nữa còn có thực lực đối phó với Thánh thú thập nhất giai, thật sự là để cho lão mở rộng tầm mắt a!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui