Hắn khẽ mở bừng mắt, nhìn nữ nhân trần trụi kia đang mặc y phục, nhìn nàng như vậy tựa hồ giống như muốn một mình rời đi.
Trong lòng Lăng Tiếu mâu thuẫn!
Lời nói vừa rồi của nữ nhân kia không nghi ngờ là đả động đến chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn.
Một nữ nhân vì một nam nhân mà cả đời thủy chung, phần trung trinh này đã đủ để cho bất kỳ nam nhân nào vì nó mà tâm động, vì nó mà thương tiếc rồi!
Nói lời thật, hắn đối với Tiên Vu Hương Mạt cũng không có tình cảm gì, nói nàng xinh đẹp nhưng so sánh với bất kỳ nữ nhân nào của hắn thì cũng không tìm ra địa chỗ quá xuất chúng nào.
Duy nhất đáng giá khen ngợi đúng là tính dụ dỗ của nàng vô cùng mạnh, có thể làm ra nhiều loại động tác không tưởng được, để cho Lăng Tiếu tha hồ lĩnh hội đến loại phóng túng kích tình kia mà ở trên người những nữ nhân khác đều khó có thể tìm được.
Coi như là Ngọc Liệt Diễm cùng với Vũ Mị Nương trời sinh mị cốt cũng không cách nào so sánh được, bởi vì chúng nữ là ngoại mị, mà Tiên Vu Hương Mạt thì là ngoại mị cùng nội mị thiên sinh đều có cả, đây cùng với tư tưởng truyền thống của Man tộc có quan hệ rất lớn.
Trải qua một đêm điên cuồng, hắn tựa hồ có chút mê luyến thân thể nữ nhân này rồi.
Lăng Tiếu mâu thuẫn chính là, hắn đối với Tiên Vu Hương Mạt có nhiều là tham muốn giữ lấy, mà không phải là tình cảm, thu nàng tự nhiên là không phải việc khó khăn gì, nhưng mà lại cảm giác chính mình đối với nàng có áy náy, nếu như không thu lại là cảm thấy nàng đã là nữ nhân của hắn, chẳng lẽ tùy ý để cho nàng cô độc sống ở chỗ này được sao?
- Quên đi, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu đã trở thành nữ nhân của bổn cung liền không thể ủy khuất nàng!
Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, trong lòng lập tức có quyết đoán.
Hắn cũng không phải là loại nam nhân thủy loạn chung khí kia, đối với nữ nhân đã chiếm hữu không cách nào nhẫn tâm đem nàng vùi dập được.
Lăng Tiếu giơ tay lên, đem Tiên Vu Hương Mạt chuẩn bị mặc xong xiêm y hấp xả tới.
Tiên Vu Hương Mạt nhẹ hô một tiếng, thân thể không tự chủ hạ xuống trên người Lăng Tiếu.
Nàng nhìn thấy Lăng Tiếu đã ngủ dậy rồi, thẳng nhìn chằm chằm vào nàng, để nàng thoáng qua vài phần e thẹn.
- Ngươi tỉnh rồi! Ta thay ngươi mặc quần áo!
Tiên Vu Hương Mạt nhu thanh nói.
Man tộc nữ nhân, bình thường nhiệt tình phóng khoáng, đến trên gường lại càng là phong tao nhập cốt, để người ta không thể dừng lại, một khi người nào đã đoạt được nàng, nàng lại là sẽ ôn nhu quan tâm đối với nam nhân đó, sẽ không lại biểu hiện ra loại phong tao lúc còn đơn thân kia nữa, ngược lại là biểu hiện ra tương đối hiền tuệ đắc thể.
Đây đơn giản là loại hình nữ nhân lý tưởng nhất làm thê tử cho nam nhân.
Lăng Tiếu nhìn bộ dạng nửa che nửa đậy kia của Tiên Vu Hương Mạt, hỏa lực mênh mông kia lần nữa lặng lẽ quật khởi, hắn cầm lấy vai của Tiên Vu Hương Mạt dùng ngữ khí bá đạo nói:
- Sau này ngươi liền đi theo ta!
Không có bất kỳ lý do, chỉ cần phục tuyệt đối liền có thể rồi!
Mỹ mâu của Tiên Vu Hương Mạt không nháy nhìn Lăng Tiếu, nội tâm chảy qua một đạo noãn lưu để nàng ấm áp, nàng còn cho là nam nhân này chỉ biết đoạt lấy một đêm của nàng, từ nay trở đi liền trời nam đất bắc rồi.
không nghĩ đến hắn lại sẽ trực tiếp nói ra lời như vậy.
Đây để cho Tiên Vu Hương Mạt cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì nữ nhân Man tộc bọn họ thích nhất chính phương thức biểu đạt trực tiếp, ngược lại không thích loại phương thức biểu đạt vòng vo kia.
- Đây sợ rằng không được, nữ tử tộc ta không thể dễ dàng gả ra ngoài.
Tiên Vu Hương Mạt mang theo vẻ xấu hổ đáp.
Nữ nhân bình thường của Man tọc nếu như không kế thừa huyết thống mà nói, địa vị của bọn họ sẽ rất thấp, căn bản đều sẽ là bị đem làm tỳ làm nô, hoặc là đưa cho những chủng tộc khác, tiến hành một loại liên minh giao dịch.
Nhưng mà nữ tử có kế thừa huyết mạch lực thì có địa vị tương đối cao hơn không ít, mà chúng nữ lại không dễ dàng gả ra ngoài, bình thường đều sẽ chiêu nạp thượng môn, hoặc là liên nhân giữa các bộ lạc, để cho đời sau kế thừa huyết mạch.
Lăng Tiếu nhăn nhẹ lông mày một chút nói:
- Ta nghĩ Tiên Vu tù trưởng hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của ta, ngươi chỉ cần đáp ứng ta là được rồi!
Lăng Tiếu thân là quý khách của Man tộc, hắn muốn một nữ nhân mà nói chắc hẳn Tiên Vu Tây Túc sẽ không ngăn cản!
Tiên Vu Hương Mạt lộ ra vài phần động tâm, chỉ là lý trí của nàng vẫn chiến thắng.
Nàng nhẹ cúi vào lồng ngực của Lăng Tiếu lên tiếng nói:
- Ngươi có thể bày tỏ lời này ta đã làm tâm viên ý mãn rồi, ngươi là dũng sĩ cường đại nhất mà ta gặp qua, là loại hình àm ta thích, ta cũng muốn cùng ngươi vĩnh viễn sống với nhau, nhưng mà ta biết ngươi sẽ không vì ta mà ở lại Man tộc, ta dù muốn đi theo ngươi đến chân trời góc biển nhưng mà ta lại không muốn trở thành phiền toái của ngươi, hơn nữa gia nhân của ta đã ở bên tỏng tộc, ta bỏ rơi bọn họ không được, nếu như ngươi thật muốn ta vậy thì thỉnh thoảng trở về gặp ta một chút, ta sẽ vĩnh viễn vì ngươi mà sống, chờ ngươi đến sủng hạnh, ngươi chính là nam nhân duy nhất trong sinh mệnh của ta!
Thanh âm của nàng cũng không phải là rất điềm mỹ, nhưng mà nói đến lại là vô cùng chân thành động nhân, để cho Lăng Tiếu đều cảm thấy cảm động không dứt.
Lợi nữ nhân cam nguyện yên lặng chờ đợi mà không muốn để cho nam nhân tăng thêm bất kỳ một phần phiền não cùng trở ngại nào này đơn giản là loại hình vợ hiền tốt nhất!
Lăng Tiếu không nhịn được đem nàng ôm chặt, trực tiếp hôn lên môi nàng, dùng hành động biểu đạt một phần tâm ý kia của hán đối với nàng!
Trong doanh trướng lại một lần nữa tràn ngập âm phù hồi đãng không ngừng, thật lâu không tản đi!
Càng cùng với Tiên Vu Hương Mạt giao hòa, Lăng Tiếu lại càng khó bỏ rơi nữ nhân để cho hắn thoải mái đến tận xương cốt này.
Hắn phát hiện tình cảm đối với nàng phảng phất từ trong loại giao hòa này tìm được một loại cảm giác nồng đậm, tuy nói như cũ là chiếm cứ thân thể của nàng là chủ đạo, nhưng mà tình cảm lại đã từ từ phát sinh chuyển biến.
Vài ngày sau, hắn đã có thói quen nữ nhân này ở trên giường dâng trào đối với hắn, để cho hắn lĩnh họi loại kích tình khác biệt kia.
Mà lúc không ở trên giường hắn lại cảm nhận được sự cẩn thận, ôn nhu, quan tâm của nữ nhân này, một điểm này đều không kém hơn so với Bạch Vũ Tích một mực hầu hạ hắn.
Lăng Tiếu nhất định là sẽ rời khỏi Man tộc, nhưng mà Tiên Vu Hương Mạt lại không nói với hắn nửa câu oán trách, mỗi ngày chỉ là tha hồ làm tốt phần chuyện thân làm thê tử của nàng.
Từ sau khi cùng Lăng Tiếu giao hợp, dựa theo tập tục của Man tộc, nàng đã là thê tử của Lăng Tiếu.
Càng là như thế, Lăng Tiếu đối với nàng càng là áy náy, tổng cảm thấy không thể đem nàng mang trở về là phụ hết thảy những gì mà nữ nhân này làm cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...