Thần Khống Thiên Hạ


Đối mặt với người thực lực cường đại hơn mình, mặc kệ tuổi tác, bình thường đều phải tôn xưng một tiếng "Đại nhân" để bày ra tôn kính!

- Chẳng qua chỉ là tiện tay thôi!

Lăng Tiếu khoát tay áo không cho là đúng nói, tiếp theo hắn còn nói:

- Ngươi là người Man tộc sao?

Người trẻ tuổi Man tộc kia cũng thành thật, gật đầu nói:

- Đúng vậy, tại hạ Tiên Vu Hưng Trạch!

Tiên Vu Hưng Trạch gần 200 tuổi, thực lực trung giai Thánh giả, thiên phú không xuất sắc lắm, chỉ có thể coi là trung-thượng đẳng!

Hắn ở chỗ này bị cướp giết, chính là vì hắn trong lúc lịch lãm rèn luyện đã đạt được một gốc bát giai cao giai linh thảo nên mới đưa tới sát cơ.

Nếu không phải Lăng Tiếu xuất hiện, bằng thực lực của hắn chỉ sợ khó có thể còn mạng.

- Tiên Vu Hưng Trạch, ngươi có thể mang ta về Man tộc các ngươi một chuyến không, ta vừa vặn có bằng hữu là người Man tộc các ngươi, muốn đi gặp hắn một lần, thuận tiện đi bái phỏng tộc các ngươi một chút.

Lăng Tiếu đi thẳng vào vấn đề nói.

- Cái này... Chỉ sợ có chút không ổn đâu!

Tiên Vu Hưng Trạch lộ ra vẻ làm khó nói.

- Có cái gì khó khăn sao? Ngươi có thể trực tiếp nói với ta!





Lăng Tiếu hỏi.

Tiên Vu Hưng Trạch biết rõ Lăng Tiếu cường đại, nhưng hắn cũng không biết rõ về Lăng Tiếu, tự nhiên sẽ không mạo muội đáp ứng Lăng Tiếu, huống chi hắn tuy là người Man tộc, nhưng thực lực thấp kém, ở trong tộc không hề có tiếng nói a!

- Chủ yếu là do Hưng Trạch ở trong tộc địa vực thấp kém, không cách nào giúp đại nhân truyền lời a!

Tiên Vu Hưng Trạch cũng rất thành khẩn nói, dừng chút hắn lại hỏi:

- Không biết đại nhân là người phương nào, quen biết với bị nào trong tộc ta?

- Ta đến từ Thiên Long Địa Vực, là người Thiên Long Môn, họ Lăng tên Tiếu, vị bằng hữu Man tộc mà ta quen gọi là Tiên Vu Dã, hẳn là vào mấy chục trước mới quay về Man tộc các ngươi.

Lăng Tiếu nói.

- Ngài là nói vị bằng hữu kia là Tiên Vu Dã thúc thúc sao?

Tiên Vu Hưng Trạch hơi có chút kinh ngạc nói.

Lăng Tiếu nghe hắn ngữ khí có thể khẳng định Tiên Vu Dã đã trở về đến Man tộc rồi.

- Ân, ta cùng với hắn xem như anh em kết nghĩa, lần này đến đây chính là muốn ôn chuyện với hắn!

Lăng Tiếu đáp.

Tiên Vu Hưng Trạch đối với lời Lăng Tiếu đã tin tám phần, bởi vì hắn biết tóc Tiên Vu Dã là một tộc thúc vào mấy chục năm trước từ Thiên Long Địa Vực quay về trong tộc, hắn ngược lại cũng may mắn được thấy mấy lần.

- Thì ra ngươi là huynh đệ của Dã thúc, Hưng Trạch ngược lại đã thất lễ.

Tiên Vu Hưng Trạch sau khi nói một tiếng, hắn lại nói:

- Ngươi đã là bằng hữu của Dã thúc, vậy ta theo nào cũng phải nghĩ biện pháp cho ngươi và hắn gặp mặt một lần, bất quá... Sắp tới chỉ sợ không được.

- Vì sao nói vậy?

Lăng Tiếu có chút khó hiểu hỏi thăm.

- Trong tộc sắp tới sẽ cử hành dũng sĩ đại hội, Dã thúc đã báo danh tham gia, chỉ sợ chỉ có qua dũng sĩ đại hội ngươi mới có thể gặp mặt hắn, nhưng thực lực Dã thúc thực lực còn chưa đủ cường đại, hắn tham gia dũng sĩ đại hội quá mạo hiểm rồi, chỉ sợ sẽ gặp chuyện không may ah!

Tiên Vu Hưng Trạch lộ ra vài phần nghiêm trọng nói.

Lăng Tiếu làm sao nghe không ra ẩn ý trong lời của Tiên Vu Hưng Trạch chứ, lúc này nói:

- Chúng ta xuống phía dưới đi, ngươi nói kỹ càng cho ta nghe thử.

Lúc trước, Tiên Vu Dã rời khỏi Thiên Long Địa Vực đã đột phá cảnh giới đê giai Thần Vương, về sau Lăng Tiếu lại tặng cho hắn một khỏa Thần Vương Đan, cũng mượn cơ hội đã trở thành trung giai Thần Vương.

Dùng thực lực của hắn, tin tưởng mặc kệ đi tới chỗ nào đều sẽ được tôn trong xưng đáng, cũng sẽ có được năng lực tự bảo vệ bản thân.


Hôm nay hắn trở về Man tộc hẳn sẽ là nhân tài được coi trọng mới đúng, sao nghe lời của Tiên Vu Hưng Trạch này lại như đã xảy ra đại sự gì đó.

Hai người tới hoang lĩnh phía dưới, Lăng Tiếu lấy ra một khỏa đại thánh đan để Tiên Vu Hưng Trạch nhanh chóng khôi phục thương thế.

Tiên Vu Hưng Trạch cảm tạ Lăng Tiếu một tiếng liền lập tức điều tức thương thế, trước khôi phục trạng thái mới có thể nói rõ ràng cho Lăng Tiếu nghe.

Nửa ngày sau, Tiên Vu Hưng Trạch khôi phục bảy thành, liền nói về chuyện dũng sĩ đại hội do Man tộc cử hành, hơn nữa còn nói một ít chuyện về Tiên Vu Dã.

Sau khi nghe Tiên Vu Hưng Trạch nói xong, Lăng Tiếu cuối cùng cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra Man tộc hiện giờ cũng đã có bệnh chung như rất nhiều các thế lực hoặc thế gia lớn, xuất hiện dấu hiệu phe phái nội đấu rồi!

Mà hệ phái mà Tiên Vu Dã trở về lại là phe phái đang bị đè ép, tình huống càng ngày càng không lạc quan.

Dũng sĩ đại hội chính là một loại đại hội tỷ thí do Man tộc thường xuyên cử hành, phân thành tỷ thí giữa các cấp bậc với nhau, còn dũng sĩ đại hội lần này lại là đọ sức giữa Thần Vương.

Người cảnh giới Thần Vương của hệ phái Tiên Vu Dã và Tiên Vu Hưng Trạch so ra thì yếu nhược hơn nhiêu, mà Tiên Vu Dã tham gia dũng sĩ đại hội lần này, khẳng định sẽ bị các Thần Vương cường đại của hệ phái khác đối phó.

Cho nên, Tiên Vu Hưng Trạch không khỏi lo lắng cho an nguy của Tiên Vu Dã cùng với các tộc thúc của mình.

Hiển nhiên một khi lên lôi đài nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mình, đây là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa Tiên Vu Dã sau khi trở về trong tộc cùng từng phát sinh mâu thuẫn với một ít người hệ phái khác, cho nên Tiên Vu Hưng Trạch cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không buông tha Tiên Vu Dã.

Lăng Tiếu có chút thở dài một hơi, xem ra tình huống còn không quá xấu.

- Dũng sĩ đại hội tộc các ngươi khi nào bắt đầu?

Lăng Tiếu hỏi.

- Nhanh, còn nửa tháng nữa sẽ bắt đầu rồi, đến lúc đó sẽ cử hành trong tộc địa của chúng ta, loại đệ tử bình thường như ta ngay cả tư cách quan chiến cũng không có!

Tiên Vu Hưng Trạch có chút xấu hổ nói!

- Còn nửa tháng nữa có lẽ đủ để chạy về tộc các ngươi rồi chứ?


Lăng Tiếu hỏi.

Tiên Vu Hưng Trạch lắc đầu nói:

- Cho dù ta mượn nhờ không gian trận, trong một tháng cũng không về kịp!

- Ngươi nói cho ta biết, tộc địa các ngươi đi thế nào, ta mang ngươi trở về!

Lăng Tiếu trầm ngâm nói.

Hắn phải gặp Tiên Vu Dã đã rồi nói sau, cho dù không thể ngăn cản hắn tham chiến, nhưng ít nhất cũng phải đưa cho hắn chút chỗ dựa để đảm bảo không xảy ra chuyện xấu gì.

- Tộc địa chúng ta ở Man Hoang Lĩnh trên Man Hoang địa giơi, cách nơi này rất xa, chỉ sợ Thần Vương cũng không cách nào chạy về trong vòng nửa tháng a!

Tiên Vu Hưng Trạch nói.

- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết hướng nào là được!

Lăng Tiếu chẳng muốn nói nhảm với hắn, lần nữa trịnh trọng hỏi thăm.

Tiên Vu Hưng Trạch bị ánh mắt sắc bén của Lăng Tiếu làm kinh ngạc một chút, tranh thủ chỉ chỉ một hướng, sau đó còn nói:

- Chúng ta có thể mượn nhờ không...

Hắn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy thân thể đằng vân giá vũ lên, tốc độ kia nhanh đến khiến hắn cơ hồ không thể mở mắt ra nổi, kình phong chà xát khiến thân thể hắn cũng đau nhức không thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui