Sắc mặt Đường Cương Lĩnh cùng Hoa Hiểu Quế có chút lo lắng, nhưng biết nói thêm cũng chỉ vô dụng, hết thảy phải xem Lăng Tiếu xử lý như thế nào.
Lăng Tiếu uống hớp trà, cười nhẹ nói:
- Hai vị tiền bối, ta biết các ngươi đối đãi với Hiểu Quế cùng Cương Lĩnh rất tốt, nhưng các ngươi nên thay họ ngẫm lại, nếu để cho họ tiếp tục lưu lại đây, các ngươi có thể cho họ luyện thành loại đan dược này sao? Có thể cho họ luyện thành thánh khí thế này sao?
Dứt lời Lăng Tiếu lấy ra một viên Thánh Hoàng đan cùng một thanh thánh khí đỉnh cấp nhất.
Thánh Hoàng đan tản ra hương vị say nồng mê người, thánh khí lóe ra quang mang sáng ngời, nháy mắt hấp dẫn mọi người trong đại điện.
- Đây…đây là Thánh Hoàng đan trong truyền thuyết sao?
Phong Chinh nuốt ngụm nước bọt nhận đan dược hỏi.
Thái Sử Quân cũng cầm thánh kiếm trong tay kinh hô:
- Đây chính là thánh khí đỉnh cấp, theo lực lượng mà xem, tuyệt đối đã đến gần bán thần khí, thủ pháp đúc kiếm phi thường hoàn mỹ!
- Không sai, Thánh Hoàng đan cùng thánh khí đỉnh cấp, ở trên Thiên Vực chỉ là hàng hóa bình thường mà thôi! Hai vị nếu cảm thấy được có thể đem hai người họ bồi dưỡng đến trình độ này, ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới việc đưa họ đi!
Lăng Tiếu ngừng một chút mới nói tiếp:
- Nếu như không được, mời hai vị đừng ngăn cản họ đi tới cảnh giới càng cao hơn!
Dứt lời Lăng Tiếu phát ra chút khí tức, từng trận thần quang không ngừng chiếu sáng cả đại điện.
Thần quang bao phủ, khí thế như hồng!
Người trong đại điện đều cảm thấy có cỗ xúc động muốn lập tức quỳ bái, cho dù là Phong Chinh cùng Thái Sử Quân cũng là như thế.
Lăng Tiếu thu liễm khí tức, khôi phục lại bình tĩnh, trên mặt không có chút vẻ khác thường.
Nhưng người trong đại điện đều trở nên vô cùng cung kính.
Cho dù họ có mù mắt cũng cảm ứng được thực lực Lăng Tiếu cường hãn hơn họ không biết bao nhiêu lần.
Vào lúc này, bên ngoài đại điện có hơn mười hai cỗ khí tức cường đại hướng đại điện vọt tới.
Ngay sau đó hai lão giả nhìn thật thương lão lấy tốc độ cực nhanh xông vào trong đại điện.
Hai vị lão giả này chính là nhân vật trấn các của Linh Vũ các, một là lão các chủ Lạc Hạo Hoành, một là thái thượng hộ tông trưởng lão Hạng Bất Đinh.
Hai người đều có thực lực bán thánh hoàng, đều là nhân vật cùng thời với Hàn Khai, đã sống hơn vạn năm, xem như là những người già lão nhất trong Trung Vực.
- Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Lạc Hạo Hoành lập tức nhìn chằm chằm mọi người đang có mặt quát.
Vừa rồi khí tức kia tuy chỉ chợt lóe lên, nhưng bất luận kẻ nào đều cảm giác được khí tức khủng bố tồn tại.
Người của Linh Vũ các đều đứng dậy ân cần chào hỏi hai vị lão giả.
Sau đó Bạch Quý Tấn mở miệng giải thích:
- Lão các chủ, Hạng trưởng lão xin đừng khẩn trương, vừa rồi là…là Lăng cung chủ tản ra khí thế, hắn đến đây chỉ là làm khách.
Lạc Hạo Hoành cùng Hạng Bất Đinh đều nhìn Lăng Tiếu, đôi mắt mang theo ý trấn nhiếp nồng đậm.
Chỉ tiếc chút thực lực của họ ở trong mắt Lăng Tiếu thật sự không đáng giá nhắc tới.
Lăng Tiếu đứng lên chắp tay cười nhẹ nói:
- Làm kinh nhiễu hai vị tiền bối, thật sự là lỗi của ta!
Lăng Tiếu càng nhẹ nhàng, càng thấy rõ sự bất phàm của hắn.
- Nguyên lai ngươi chính là Lăng Tiếu, chẳng lẽ ngươi muốn khiêu khích Linh Vũ các chúng ta hay sao?
Hạng Bất Đinh không chút khách khí hỏi.
Lăng Tiếu cười nhẹ nói:
- Linh Vũ các là thế lực lớn nhất Trung Vực, mà hai vị lại có thực lực bán thánh hoàng, sao lại có người đi tới khiêu chiến các vị đâu.
Lời này của Lăng Tiếu thật rõ ràng, trực tiếp nói ra thực lực của hai người, làm cho họ hiểu rõ hắn đã nhìn ra thực lực sâu cạn của họ, nhưng không có ý khiêu chiến, bởi vì họ còn chưa đủ tư cách.
Lúc này Lạc Hạo Hoành lộ ra vẻ động dung, hỏi:
- Sớm nghe nói Lăng cung chủ Lăng Tiếu đan võ vô song, hôm nay gặp mặt thật sự là rồng trong loài người, không biết Lăng cung chủ đến Linh Vũ các có chuyện gì quan trọng?
Lăng Tiếu không nói chuyện, Phong Chinh cùng Thái Sử Quân cầm thánh đan cùng thánh khí giải thích với hai lão giả.
Lúc này ánh mắt hai lão giả nhìn Lăng Tiếu đã càng thêm khác hẳn.
Có thể tùy tiện xuất ra thánh vật như vậy, đủ thấy thực lực Lăng Tiếu chỉ sợ đã vượt xa bọn họ.
Kế tiếp cuộc nói chuyện đã trở nên càng dễ dàng.
Hai vị lão giả không ngừng hỏi thăm Lăng Tiếu tình hình về Thiên Vực.
Suốt mấy vạn năm nay Linh Vũ các cách vài ngàn năm sẽ có người đến Thiên Vực, nhưng không có ai có thể quay về.
Vì vậy trong lòng họ tràn ngập tò mò.
Lăng Tiếu cũng lộ chút ít tin tức cho hai người, hơn nữa còn nói nếu họ nguyện ý hắn có thể đưa họ đến Thiên Vực.
Nhưng khi tới Thiên Vực hết thảy những chuyện khác phải nhờ vào chính bản thân họ đi làm, hắn không thể chiếu cố được quá nhiều người như thế.
Trong đại điện mọi người đều lộ vẻ hướng tới, nhưng họ cũng biết không phải bản thân mình muốn đi thì có thể tùy tiện ra đi.
Sau cuộc nói chuyện, rốt cục Linh Vũ các đồng ý cho Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh theo Lăng Tiếu đến Thiên Vực, ngoài ra Lạc Hạo Hoành cùng Hạng Bất Đinh cũng nguyện ý đi cùng.
Dù sao họ ở lại nơi này chỉ vô ích, căn bản không thể tiếp tục hấp thu bổn nguyên lực lượng, bọn họ sẽ không cách nào đột phá trở thành thánh hoàng chân chính.
Lăng Tiếu cũng không để ý mang theo thêm hai người, vì vậy đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Hắn suy nghĩ, vạn nhất có một ngày lực lượng thủy nguyên của Huyền Linh đại lục có thể khôi phục tràn đầy, thật không biết bọn họ còn muốn rời khỏi nơi này nữa hay không.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn bọn họ lựa chọn đến Thiên Vực xem như là lựa chọn tốt nhất.
Về phần những người khác, Lăng Tiếu cũng không có ý định nhúng tay vào.
Cuối cùng Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh cũng thả xuống tảng đá lớn trong lòng.
Lúc này Lăng Tiếu hỏi thăm Lạc Hạo Hoành:
- Đúng rồi, không biết Võ Bất Phàm Võ huynh đang ở đâu? Năm đó cùng Võ huynh đối chiến, để cho ta đạt được ích lợi không nhỏ!
Lời này của Lăng Tiếu thật chân thành, không có chút ý tứ châm biếm, hắn quả thật chỉ muốn gặp mặt Võ Bất Phàm một lần.
Đối thủ như vậy thật sự là khó cầu, mà thể chất lại là vạn người khó có được một người.
Lăng Tiếu tự nhiên chỉ muốn đem người có tiền cảnh như vậy mượn sức đến bên cạnh mình, ngày sau ở Thiên Vực sẽ có thêm người giúp đỡ.
Đồng thời hắn cũng nghĩ đến Viên Chiến Thiên, người thừa kế của Đấu Chiến Thánh Viên hắn nhất định phải tìm được, cũng không thể làm cho hắn bị mai một.
Lúc này thần sắc của người Linh Vũ các đều có chút khó xem, hiển nhiên tình huống của Võ Bất Phàm chỉ sợ không tốt lắm.
Lăng Tiếu có chút lo lắng vị kia xảy ra chuyện gì, lại hỏi:
- Chẳng lẽ Võ huynh…
Lúc này Lạc Hạo Hoành phất tay cho người khác lui xuống, chỉ lưu lại Hạng Bất Đinh, Bạch Quý Tấn, Phong Chinh cùng Thái Sử Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...