Thần Khống Thiên Hạ


- Oa, thật sự là cường đại như vậy sao!

Hoa Hiểu Quế sợ hãi than thở.

- Đây là tự nhiên, lần này ta đến muốn hỏi hai ngươi có muốn cùng ta đi Thiên Vực hay không, nơi đó sẽ có tiền cảnh hơn cho tương lai các ngươi.

Lăng Tiếu nói.

- Thật sự sao, ta nhất định phải đi cùng lão đại.

Hoa Hiểu Quế lập tức tỏ thái độ.

Đường Cương Lĩnh cũng động tâm, nhưng hắn dằn nén xúc động, bởi vì bao nhiêu năm nay hắn đã thói quen cảm giác ở trên người khác, nếu đột nhiên đi tới Thiên Vực chẳng phải bắt đầu từ bình dân hay sao?

Lăng Tiếu nhìn ra băn khoăn của hắn, nói:

- Lần này ta sẽ đem theo đại bộ phận người của Tiếu Ngạo cung đến Thiên Vực sinh sống, nơi đó thiên địa linh khí nồng đậm hơn ở đây gấp trăm lần, ta ở nơi đó cũng có chỗ đặt chân, nhưng bên kia cao thủ nhiều như mây, nếu không cẩn thận tai nạn chết người, chính các ngươi tính toán đi, dù sao ta sẽ không miễn cưỡng các ngươi.

Đối với huynh đệ của mình Lăng Tiếu vẫn thật tôn trọng, tốt xấu vẫn báo trước tình huống, miễn ngày sau họ sẽ hối hận.

- Được, ta muốn đi cùng lão đại, ngày nào đó trở thành dược tiên sư ta đã thỏa mãn!

Hoa Hiểu Quế không chút do dự nói.

Lăng Tiếu vỗ nhẹ lên đầu hắn:

- Ngươi không đạt tới cảnh giới thần dược sư thì đừng nhận thức ta làm lão đại.

Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói:





- Lão đại yêu cầu thật quá cao đi! Hay là trên Thiên Vực có thật nhiều thần dược sư sao?

- Không nhiều lắm, nhưng vẫn có!

Lăng Tiếu đáp, sau đó lại nói:

- Nhưng lão đại tin tưởng năng lực của ngươi, muốn trở thành thần dược sư chỉ là vấn đề thời gian!

Hoa Hiểu Quế nghe được lời này của Lăng Tiếu, trong lòng càng thêm khát vọng đi Thiên Vực.

Cho dù gặp phải hung hiểm tử vong, hắn cũng vô oán vô hối, bởi vì hắn tin tưởng lão đại tuyệt sẽ không gạt hắn.

Đường Cương Lĩnh do dự một phen nói:

- Được, ta cũng theo lão đại đi hiểu biết thế giới một phen!

Đường Cương Lĩnh cũng không muốn làm ếch ngồi đáy giếng, nếu Hoa Hiểu Quế cũng có dũng khí này, vì sao hắn lại không có đâu.

Có lẽ hắn có cơ hội trở thành thần khí sư cũng nói không chừng.

- Ha ha, tốt tốt, các ngươi là huynh đệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm cho các ngươi hối hận quyết định này.

Lăng Tiếu cười sang sảng, tiếp theo còn nói:

- Việc này hai ngươi nên nói rõ với sư phụ của các ngươi, miễn cho bọn họ có ý nghĩ gì khác!

- Phải, sư phụ nếu biết chúng ta đi Thiên Vực sẽ không ngăn cản.

Hoa Hiểu Quế đáp.

Lúc này Đường Cương Lĩnh nói:

- Lão đại, vừa rồi sao ngươi đến được chỗ này của chúng ta?

- Ta tự nhiên là trực tiếp từ phía trên đi xuống, phòng ngự không gian của nơi này không tệ, nhưng muốn ngăn cản ta là không thể nào.

Lăng Tiếu thản nhiên đáp.

Hắn là thần vương đỉnh, muốn xuyên qua không gian cơ địa mà tránh cảm ứng của bán thánh hoàng thật dễ như trở bàn tay.

Đường Cương Lĩnh nghe xong lời này của Lăng Tiếu, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ!

Ngoài miệng Lăng Tiếu nói thật thoải mái, nhưng hắn có thể tránh qua tầm mắt lão tổ tông Linh Vũ các mà đến nơi đây, thực lực không biết đã đạt tới cảnh giới nào.

Điều này càng thêm kiên định quyết tâm đi tới Thiên Vực của hắn, hắn cũng muốn trở thành cường giả tuyệt đỉnh như thế!

Ba người vừa uống rượu vừa hàn huyên không ít chuyện.

Cuối cùng Lăng Tiếu để hai người đi nói rõ chút tình huống với sư phụ của mình, mà hắn dự định mang theo Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai đến Linh Vũ các, chính thức bái phỏng cao tầng.

Dù sao Linh Vũ các là nhà của Bạch Nguyệt Mai, hai nhà đã là thông gia, hắn bái phỏng thông gia cũng là chuyện bình thường.


Đồng thời hắn cũng ngại sư phụ Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh sẽ không đồng ý, hắn phải ra mặt thay họ nói chuyện, tin tưởng lời của hắn càng thêm có sức thuyết phục.

Mặt khác hắn còn muốn hỏi thăm tin tức một người khác.

Lăng Tiếu quay về Tiếu Ngạo cung, gọi Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai đến gặp mình.

- Cha, cha tìm con có việc gì, con còn định đi ra ngoài một chuyến đâu.

Phượng Lăng Thiên mang theo Bạch Nguyệt Mai đi tới hỏi.

- Lại mân mê độc vật của con sao! Con đã trưởng thành, đem thực lực tăng lên mới là chính đạo, đường ngang ngõ tắt đứng trước mặt thực lực tuyệt đối chỉ là rác rưởi!

Lăng Tiếu nghiêm khắc nói.

Cổ tộc vốn lấy việc luyện cổ làm chủ yếu, Phượng Lăng Thiên được đại tế ti nuôi lớn, mà bên cạnh hắn có Kim Tàm Cổ Vương, khiến cho Phượng Lăng Thiên từ nhỏ đã vô cùng hứng thú đối với độc vật.

Huống chi kim cổ thể của Phượng Lăng Thiên khiến cho hắn có ưu thế trong phương diện này, nên cũng luyện ra được một ít thủ đoạn.

- Cha, muốn con không luyện cũng được, cha đi nói với thái gia gia đi.

Phượng Lăng Thiên đem sự tình đổ lên người đại tế ti.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ nói:

- Hai đứa chuẩn bị một chút, ta đưa về Linh Vũ các một chuyến, lúc trước ta không tham gia hôn lễ của hai con, lần này trở về dù sao cũng nên đi bái phỏng thông gia một chút mới được.

Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai đều không hiểu vì sao Lăng Tiếu lại đột nhiên muốn đi Linh Vũ các, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bạch Nguyệt Mai còn xen lẫn chút lo lắng, thực lực của cha chồng thế nào nàng hiểu thật rõ ràng, trong lòng nhủ thầm:

- Chẳng lẽ công công muốn cùng Linh Vũ các đặt bài xem ai là thế lực mạnh nhất Trung Vực hay sao?

Có câu nói lấy chồng theo chồng, nhưng Bạch Nguyệt Mai cũng không mất gốc, các chủ Linh Vũ các đương kim chính là cha của nàng, trong lòng nàng tuyệt đối không hi vọng cha chồng ra tay với Linh Vũ các.

Phượng Lăng Thiên tựa hồ cảm ứng được tâm tư của thê tử, nhỏ giọng hỏi:

- Cha, cha thật sự chỉ đi gặp nhạc phụ thôi sao?


Lăng Tiếu không rõ ý tứ của Phượng Lăng Thiên, đáp:

- Phải đó, thuận tiện đi thăm Hoa thúc cùng Đường thúc của con, lần này cha cũng muốn đưa họ cùng đi.

- Ngoại trừ việc này không còn việc gì khác sao?

Phượng Lăng Thiên lại hỏi.

Lăng Tiếu khẽ nhíu mày, quát:

- Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng!

Phượng Lăng Thiên gãi gãi đầu nhìn thoáng qua vợ mình, sau đó nói:

- Cha, cha không phải đi đập bãi đi?

- Đập bãi gì?

Lăng Tiếu khó hiểu.

- Con nghe nói trước kia cha đánh bại một vị sư thúc của Nguyệt Mai tên Võ Bất Phàm, lần này chẳng lẽ cha dự tính ra tay với Linh Vũ các sao? Cha, nói thế nào Nguyệt Mai cũng là con dâu của cha, cha đừng làm quá mức căng thẳng ah!

Phượng Lăng Thiên mang theo vài phần cầu khẩn nói.

Cho dù trong một đời trẻ tuổi hắn xem như độc chiếm hàng đầu, nhưng đứng trước mặt cha mình hắn vẫn thật ngoan ngoãn.

Lúc này Lăng Tiếu mới hiểu được con của mình muốn nói gì, cười bảo:

- Thật không biết hai đứa nghĩ đi đâu vậy, chẳng lẽ cha là người không biết nói lý lẽ như vậy sao? Nói thế nào Linh Vũ các cũng là thông gia, cha sao lại làm gì họ đây, lần này cha đã nói đi gặp cha vợ của con bổ sung sính lễ mà thôi, bằng không người ta nói mình không biết điều, không xem trọng thê tử của con, thuận tiện đưa đi hai vị thúc thúc của con, nghĩ nhiều cái gì!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui