Lời của hắn vừa dứt, Lăng Phi liền nói:
- Không được, như vậy sẽ đem lực bình hành của Huyền Linh đại lục phá hư, đến lúc đó gia tốc đại lục hủy diệt, toàn bộ người ở nơi này sẽ chết!
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ qua như vậy hay sao?
Lăng Cương không cam lòng nói.
- Nếu lão tổ tông còn sống, hắn có thể cảm ứng được chúng ta đã đến nơi đây, Tiếu đệ, ngươi xem có cách nào bắt được liên lạc với lão tổ tông hay không?
Lăng Phi hỏi.
- Để ta thử xem đi!
Lăng Tiếu gật đầu, hắn nghĩ tới một biện pháp, đem cổ tay mình cắt vỡ, tùy ý cho máu rơi xuống dưới.
Đây không phải bổn nguyên máu huyết của hắn, nhưng ở trong khoảng cách gần như vậy hẳn phải có hiệu quả.
Quả nhiên máu vừa rơi vào mặt đất, liền nhanh chóng bị một cỗ lực lượng hấp thu.
Mà lúc này máu của Lăng Tiếu như không bị khống chế, lại bị hấp lực không ngừng rút ra trong huyết mạch.
- Không xong!
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, lập tức vận lực muốn ngăn cản máu của mình chảy ra.
Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã bị lôi kéo chìm vào sâu trong lòng đất.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy thân thể mình bị một cỗ hấp lực cường đại lôi kéo vào sâu trong lòng đất, thân thể bị lực đập đáng sợ khiến hắn không ngừng kêu lên thảm thiết.
Hắn đường đường có thực lực thần vương cao giai không ngờ lại không kháng cự được cỗ lực lượng này.
Đám người Lăng Phi muốn kéo lại Lăng Tiếu đã không kịp nữa, bọn họ muốn đuổi theo nhưng lại bị một cỗ lực lượng kết giới phi thường cường hãn ngăn trở lại, mặc cho họ phá vỡ thế nào cũng không thể hủy diệt được kết giới.
- Đáng chết, rốt cục là chuyện gì xảy ra!
Lăng Phi oán giận vung một quyền đánh thẳng vào trên kết giới nhưng không cách nào phá hủy.
Lăng Cương cũng cau mày, thần sắc vô cùng lo lắng.
- Nói không chừng là lão tổ tông muốn nhờ huyết mạch lực của Tiếu thúc để sống lại đâu!
Lăng Cương suy đoán nói.
- Sẽ không, lão tổ tông đã tu luyện thần công của tộc ta đến đỉnh phong, chỉ cần hắn còn sống muốn khôi phục căn bản không phải việc khó, làm sao cần có máu của Tiếu đệ đâu, trong chuyện này có lẽ có tình huống gì mà chúng ta không biết!
Lăng Phi nói.
- Chúng ta có cần hủy nơi này cứu Tiếu thúc hay không, dù sao có hủy thì đại lục cũng không phải lập tức mất đi lực lượng!
Lăng Cương nói.
- Không được, phá hủy kết giới, nơi này sẽ tai nạn không ngừng, hủy diệt sắp tới, huống chi chúng ta cũng chưa chắc phá hủy được kết giới này!
Lăng Phi phản đối, ngừng một chút nói tiếp:
- Chúng ta ra ngoài chờ đi, tin tưởng lão tổ tông sẽ không thương tổn Tiếu đệ!
Tiếp theo hắn dẫn đầu quay lại trên mặt đất.
Những người khác thoáng do dự sau đó đi theo, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện Lăng Tiếu đừng xảy ra việc gì.
Dưới lòng đất sâu trong Huyền Linh đại lục, nơi này tràn đầy lực lượng kết giới dày đặc.
Những lực lượng này bao vây hết thảy địa giới Huyền Linh đại lục, khiến cho nó vĩnh viễn tồn tại mà không dễ dàng hỏng mất.
Trước kết giới, thân thể Lăng Tiếu đã ngừng lại, máu tươi cùng tinh huyết cơ hồ bị rút đi hơn phân nửa, còn nhiều hơn lúc bị kim long đàn hấp thu rất nhiều.
Huống chi lúc này hắn đã thành thần, huyết mạch lực so với ngày xưa càng quý giá.
Hiện tại mất đi phân nửa tinh huyết cùng máu tươi, quả thật lấy đi nửa mạng của hắn, rung chuyển căn cơ của hắn, muốn bù đắp lại không biết cần tốn hao bao nhiêu thời gian.
Thân thể Lăng Tiếu cơ hồ bị va đập thành thịt tương, nếu không phải thần thể cứng rắn hắn đã bị hôn mê.
Hắn không chút do dự lấy ra thật nhiều bổ huyết thần thảo cùng thần đan cắn nuốt, có thể bổ sung được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Một lúc lâu sau Lăng Tiếu cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh hơn không ít, nhanh chóng vận công khôi phục lại thương thế.
Nhưng tốc độ khôi phục chậm hơn không ít, nếu không phải hắn mới uống vào thần thảo thần dược, chỉ sợ càng khó thể khôi phục lại.
Lăng Tiếu đứng lên mắng thầm:
- Chết tiệt, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hắn đánh giá bốn phía, ngạc nhiên phát hiện mình bị vây trong một mảnh không gian kết giới muôn màu, trong kết giới không gian còn có thật nhiều lực lượng thủy nguyên!
Thủy nguyên chính là lực lượng hỗn độn thiên địa sơ khai, là thần bảo mà chính chí tôn thủy thần cũng phải đỏ mắt!
Không nghĩ tới dưới sâu trong lòng đất Huyền Linh đại lục lại có lực lượng thủy nguyên tồn tại.
Thần bảo nhìn qua như một khối cầu năng lượng, từng đợt cửu thải thần quang chớp động dây dưa, chiếu vào mắt Lăng Tiếu đến chói mắt.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được lực hấp dẫn đến từ bổn nguyên, khiến cho hắn có một cỗ xúc động muốn tiến tới tiếp xúc năng lượng cầu.
Chỉ tiếc thân thể hắn không thể động đậy, năng lượng kết giới đem hắn gắt gao định trên kết giới.
Lăng Tiếu giãy dụa, nhưng lại phát hiện lực lượng trói buộc là cấp bậc chí tôn, bằng lực lượng của hắn muốn tránh thoát là không thể nào.
Lăng Tiếu có chút luống cuống!
Nếu như luôn bị vây ở nơi này, cả đời còn có ý nghĩa gì đáng nói?
Ngay lúc Lăng Tiếu dự tính dùng thần hồn phân thân đi ra phá hủy lực lượng kết giới, một thanh âm khàn khàn suy yếu truyền ra:
- Tiểu tử, ngươi là Kim tộc nhân?
Thần hồn của Lăng Tiếu run lên, hắn lập tức cảm ứng phương hướng phát ra âm thanh, đáp:
- Ta là Kim tộc nhân Lăng Tiếu, ngài…ngài chính là Hồng Vũ lão tổ tông?
Người có thể làm cho hắn có cảm giác quen thuộc, Lăng Tiếu dám chắc chính là vị lão tổ tông kia, bằng không máu huyết cùng tinh huyết của hắn làm sao bị hấp thu nhiều như thế đâu.
- Ha ha, tốt tốt, khó trách có thể tìm tới nơi này, đã hơn một ngàn tám trăm năm, ta còn tưởng rằng đời này cũng không còn cơ hội gặp lại hậu nhân của ta!
Thanh âm già nua tiếp tục truyền ra.
Lăng Tiếu tập trung ánh mắt nhìn qua ánh sáng tầng kết giới, có thể thấy được một thân ảnh khô quắt đang ở bên dưới kết giới.
Hắn nhìn không rõ gương mặt của người kia, nhưng hắn biết tình huống của đối phương càng tệ hơn hắn!
- Lão tổ tông, ngài vì sao bị vây ở chỗ này?
Lăng Tiếu hỏi.
Đây là người đứng trước mười trên chí tôn bảng, là một trong những nhân vật cao cấp nhất Thiên Vực, hắn không tin vị lão tổ tông kia không cách nào phá hủy được lực lượng kết giới nơi này!
- Ta cũng không muốn bị vây ở đây, đáng tiếc thực lực của tiểu gia hỏa ngươi còn kém một chút, máu huyết chỉ có một chút như vậy, nếu đạt tới chí tôn thì đã có thể giúp ta rời khỏi nơi đây!
Lăng Hồng Vũ đáp.
Nghe xong lời này Lăng Tiếu thật muốn khóc!
Bản thân hắn chỉ có bao nhiêu máu huyết, lão tổ tông hấp thu hơn nửa còn chê ít, chẳng lẽ thật sự muốn hắn đem cả mạng nhỏ dâng lên mới đủ sao?
Lăng Tiếu vừa định nói chuyện, Lăng Hồng Vũ nói tiếp:
- Nhưng nếu ta muốn rời nơi này đã sớm rời đi, là do chính ta nguyện ý bị vây ở nơi đây!
Lăng Tiếu nghe lời này thật mâu thuẫn, hắn hỏi:
- Lão tổ tông vì cái gì?
- Bởi vì ta muốn cứu lại vận mệnh tổ địa, hi vọng tộc của ta có cơ hội quay về tổ địa sinh tồn!
Lăng Hồng Vũ thập phần nghiêm túc nói.
Lăng Tiếu có chút khó hiểu:
- Lăng Tiếu không hiểu rõ ràng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...