Cho nên, hắn muốn chọc giận Lăng Tiếu. Hắn tin tưởng một người có tiếng
là thiên tài ở Vẫn Thạch Thành sẽ không phải là người nhu nhược. Chỉ cần Lăng Tiếu chịu ứng chiến với hắn, hắn dốc sức liều mạng đánh chết Lăng
Tiếu, quay lại trong tộc cũng coi như lập được đại công. Phải biết rằng
ân cừu giữa Lý gia và Lăng Tiếu ai cũng biết cả.
- Thiếu gia, Độc Ưng nguyện thay ngài xuất chiến.
Độc Ưng một bên lập tức khom người đi ra nói.
Hắn hiện giờ thực lực tăng mạnh, lại ngưng kết ra vài tia Âm Phong Sát
Khí làm chỗ dựa, hắn tin tưởng bản thân có thể chiến thắng Cuồng Đao.
- Nhị thế tổ quả nhiên chính là nhị thế tổ, nguyên lai thiên tài Vẫn
Thạch Thành cũng chỉ là hạng nhu nhược, ta xem như kiến thức.
Cuồng Đao châm chọc nói.
- Lớn mật!
Ngũ Hành Sứ Giả đồng thời hét lớn, lập tức muốn ra tay giáo huấn tên cuồng nhân trước mặt này.
Lăng Tiếu quát to
- Đều trở về!
Ngũ Hành Sứ Giả không cam lòng lui về sau lưng Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu thả Vi Đại Nhi, tiến lên hai bước khẽ cười nói:
- Phép khích tướng của ngươi không tệ, ta thừa nhận, ngươi đã thành công chọc giận ta, ta và ngươi đánh một trận cũng được, bất quá nữ nhân của
ta không phải hàng hóa, không phải dùng để đặt cược, nếu như ta thua,
mạng của ta là của ngươi, ngươi có thể quay về Lý gia tranh công, tin
tưởng bọn họ sẽ ban thưởng tốt cho ngươi.
Dừng một chút, hắn liếc qua Vi Đại Nhi nói:
- Còn nếu Đại Nhi muốn đi theo ngươi, chỉ cần nàng nguyện ý, sẽ không có người nào cản nàng cả.
Vi Đại Nhi ở một bên thân thể khẽ run lên, nàng nghe được Lăng Tiếu đang tức giận, không biết vì sao nàng rất muốn xin lỗi hắn một tiếng, nhưng
cổ họng như mắt phải thứ gì đó vậy, khiến cho nàng nói không ra lời.
- Tốt, đây chính là ngươi nói, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới gọi là thực lực chân chính.
Cuồng Đao khí thế toàn bộ trương, kim mang sáng rọi hiện ra, trọng đao trong tay cũng lòe lòe ra kim quang.
Rất hiển nhiên, Cuồng Đao là võ giả kim thuộc tính.
Hắn cho rằng Lăng Tiếu chẳng qua chỉ dựa vào lực Lăng gia bồi dưỡng mới
được thực lực như hiện giờ, hắn biết rõ những võ giả dựa vào đan dược
tiến giai kia căn cơ sẽ bất ổn, thực lực so với tự đột phá kém hơn rất
nhiều, huống hồ Lăng Tiếu chỉ là một trung giai Huyền Sĩ, hắn muốn đánh
bại Lăng Tiếu là một chuyện rất dễ dàng.
- Đối phó một con chó của Lý gia, bản thiếu gia cũng không cần vũ khí!
Lăng Tiếu thân thể chấn động, đao kiếm sau lưng lập tức rơi xuống trong tay Độc Ưng sau lưng.
- Thiếu gia không thể chủ quan.
Ngũ Hành Sứ Giả lập tức nhắc nhở, bọn hắn trong lòng đều đang lo lắng
thay Lăng Tiếu, nếu như Lăng Tiếu thực xảy ra chuyện gì, bọn hắn sẽ
không cách nào trở về giao phó với tộc trưởng và thái thượng trưởng lão
được.
Lăng Tiếu nhẹ nhàng phẩy tay nói:
- Hôm nay sẽ cho các ngươi xem ta giáo huấn chó thế nào!
Cuồng Đao bị Lăng Tiếu một lần lại một lần mắng là "chó", trong lòng đã sớm bốc hỏa, trong miệng hét lớn một tiếng:
- Ngươi là đang tìm chết!
Cùng lúc đại đao màu vàng trong tay cũng bổ về phía Lăng Tiếu.
Kim đao như dương, tản ra khí thế lạnh run!
Cuồng Đao tự xưng là Vẫn Thạch Thành đệ nhất đao, thực lực quả thực có chỗ độc đạo.
Vi Đại Nhi ở bên đã bắt đầu hối hận, giọng dịu dàng quát:
- Đệ đệ coi chừng.
Lúc này, Lãnh Xà cũng lo lắng thay Lăng Tiếu, hắn cảm thấy Lăng Tiếu quá tự đại, quá ngông cuồng rồi, thực lực bản thân đã có chênh lệch, hiện
giờ còn buông vũ khí, hắn cảm thấy Lăng Tiếu hắn phải thua không thể
nghi ngờ.
Thật vất vả mới đi theo Lăng Tiếu được, không nghĩ tới Lăng Tiếu lại xúc động như thế, lúc này khiến Lãnh Xà sinh ra tâm tư dao động.
Bất quá, rất nhanh tâm tư dao động kia đã kiên định lại.
Lăng Tiếu sẽ khinh địch chủ quan sao? Hắn tự cao tự đại sao?
Tự nhiên không phải, hắn kiếp trước có thể thành siêu cấp cao thủ cũng chưa bao giờ đánh giá thấp bất cứ đối thủ nào cả .
Hắn hiện giờ làm vậy chính là thể hiện sự tin tưởng với bản thân, hắn đã là trung giai Huyền Sĩ, muốn đối phó một gã cao giai Huyền Sĩ quả thật
không phải việc gì khó.
Đồng thời, hắn muốn cho một ít người biết rõ, Lăng Tiếu hắn tuyệt đối không phải a miêu a cẩu gì cũng đối phó được.
Võ giả bình thường không có vũ khí lão hổ mất răng, nhưng Lăng Tiếu am
hiểu nhất cũng không phải chỉ có đao kiếm, quyền, chưởng, cước tam tuyệt của hắn cũng không kém hơn đao kiếm bao nhiêu.
Ngay khi Kim Đao của Cuồng Đao chém đến trước mặt thì Lăng Tiếu cũng bắt đầu động.
Nhanh như tia chớp, ra tay như gió!
Dùng tám chữ này để hình dung động tác của Lăng Tiếu lúc này cũng không đủ!
Bài sơn đảo hải!
Lăng Tiếu khai bước, vây quanh bên cạnh thân Cuồng Đao, lập tức sử xuất ra thức thư tư trong Bài Vân Chưởng/
Chưởng pháp như ảnh, hỏa diễm nóng rực dọa người!
Bang bang!
Cuồng Đao vừa đối mặt đã bị Lăng Tiếu đánh cho bay ra ngoài.
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường, quát to một tiếng:
- Cho rằng trở thành chó của Lý gia liền có thể hung hăng càn quấy sao, ta x con mẹ nó**, đánh ngươi thành đầu heo!
Lăng Tiếu tức giận, hắn tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mẹ nó, rõ ràng dám ở trước mặt của hắn đào góc tường, hơn nữa lớn lên
tựa hồ còn uy mãnh hơn hắn một chút, hắn tự nhiên sẽ không để cho Cuồng
Đao sống tốt, hắn sẽ để cho không ai không biết đây chỉ là một gia hỏa
trông thì ngon mà không dùng được thôi.
Lăng Tiếu xuất chưởng không chút lưu tình, toàn bộ đánh về phía khuôn mặt tuấn tú của Cuồng Đao.
Ah ah!
Cuồng Đao căn bản không có cơ hội phản ứng, chỉ cảm giác mình phảng phất như lâm vào khu vực bão tố đặc thù, không có bất kỳ chỗ trống phản
kháng nào, bị đánh cho không thể phản kháng.
Ngũ Hành Sứ Giả, Lãnh Xà huynh muội và đám võ giả Lý gia ở một bên lúc
này đều đã bị Lăng Tiếu đang tức giận khiến cho kinh ngạc.
Đây là thực lực thế nào!
Vừa ra tay đã đánh cho một cao giai Huyền Sĩ không hề có lực hoàn thủ, thực lực của Linh Sư giai cũng không hơn gì thế này a!
- Ta liều mạng với ngươi!
Cuồng Đao liều mạng bộ mặt đang bị đánh cực kỳ đau đớn, cắn răng, trọng
đao trong tay chém ngang về phía bên hông Lăng Tiếu, hi vọng có tể bắt
buộc Lăng Tiếu phải rời khỏi hắn, như vậy hắn mới có cơ hội phản kích.
Lăng Tiếu sao có thể như hắn mong muốn được, Phong Thần Thối khởi động.
Bang bang!
Một hồi thối ảnh kim mang mãnh liệt liên tục giẫm vào trước ngực Cuồng Đao.
PHỐC PHỐC!
Thân thể Cuồng Đao bay ra ngoài, ở giữa không trung còn nhổ ra mấy ngụm máu tươi.
Máu tươi như hoa, sáng lạn xinh đẹp như Hạ Hoa vậy.
- Giờ biết rồi chứ? Ta giết ngươi như giết chó vậy!
Lăng Tiếu đi tới trước mặt Cuồng Đao, một tay cầm lấy cổ Cuồng Đao, nhấc cả thân thể "Uy mãnh" của hắn lên.
Cuồng Đao còn chưa chết, bất quá hắn hiện giờ còn khó chịu hơn cả chết.
Hắn vốn tưởng rằng dựa vào thực lực cao giai của mình, muốn giết chết tên nhị thế tổ này chỉ là chuyện dễ dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...