Ngay lập tức, Yến Việt xấu hổ vô cùng a!
Nghĩ lại hắn đường đường là Dong Binh Chi Vương, làm việc gọn gàng dứt khoát, xử sự thẳng thắn. Là nam nhân sát phạt quả quyết,đường đường tâm huyết. Nay lại bị người khác nói đến không chịu được như thế, ý định muốn chết hắn cũng có.
- Hảo, ta chọn!
Yến Việt cắn răng, vỗ ngực đáp.
- Hiện tại mới muốn chọn đã muộn, tất cả những thứ này đều là của Bổn tiểu thư!
Liệt Hồng Oanh liếc xéo hắn một cái mà nói.
Yến Việt thật muốn khóc a! Nữ nhân này vẫn còn không thèm nói đạo lý!
Lăng Tiếu cũng lười lại dây dưa việc này, lúc này mới nói một tiếng
- Vậy là... Cô cô, ngươi có thể đi cùng một đường với chúng ta chạy tới chỗ pho bia cổ chứ?.
Liệt Hồng Oanh đang dồn tâm tư thu hết thần vật kia, sau đó không khách khí đáp
- Đương nhiên, ngươi là nam nhân của Như Ngọc nhà ta, tự nhiên có nghĩa vụ hộ vệ cho cô cô ta đây!.
Liệt Hồng Oanh thật đúng là một người chủ không khách khí, cũng không lo lắng Lăng Tiếu sẽ trở mặt đối với mình.
Cũng may Lăng Tiếu đối với người có tính tình quen biết rộng rãi vẫn còn không có trở ngại, bằng không hắn cũng mặc kệ nàng.
...
Trong nháy mắt đã trôi qua mười ngày, còn có năm ngày là ngày Phong Thần Đàn lần này kết thúc.
Vào trước lúc đó khẳng định phải hoàn toàn bổ sung kín các vị trí Thiên Thần Vương kia.
Thần Vương khắp nơi đều dồn sức đánh sâu vào sáu cửa ải, bọn họ nào có tâm tư tốn thời gian vào những thần vật này.
Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này đoạt được danh tiếng Thiên Thần Vương thì so sánh cái gì cũng đều quan trọng hơn.
Gần vạn vị Thần Vương tiến vào nơi này, nhưng là có thể đi đến cửa ải thứ sáu này căn bản không đến một ngàn người. Mà một ngàn người muốn vượt qua sự cản trở của những Thánh Thú này, thì cũng không đến một nửa con số đó. Đại bộ phận đã ngã xuống mà nằm trong bụng Thánh Thú, cũng có bộ phận là chết ở trong tay đối thủ của hắn.
Tóm lại cuộc tranh giành Thiên Thần Vương này có khả năng dùng từ xương phơi đầy đồng để hình dung.
Mỗi một vị muốn tranh đoạt vị trí này nhất định phải không để ý sinh tử!
Bên cạnh Lăng Tiếu có thêm Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh, sau khi bọn họ tìm kiếm trong một hai ngôi điện cổ mà không phát hiện được, liền trực tiếp chạy đến chỗ pho bia cổ.
Chỗ pho bia cổ đúng là địa điểm chính giữa của phiến không gian này. Ở bốn phía quanh nó có những chiếc Thần Đàn đang tản ra Thần Quang rực rỡ chói lọi.
Ở trên những Thần Đàn này đã có hư ảnh tồn tại kèm theo những cái tên ánh vàng rực rỡ. Nó đại biểu cho tồn tại của Thiên Thần Vương và xếp hạng của hắn.
Trên Thần Đàn gần tấm bia cổ nhất kia đúng là Thiên Thần Vương xếp hạng vị trí thứ nhất có tên gọi là Hoắc Hoa Vũ, hắn đã trụ ở này vị trí thứ nhất này gần năm vạn năm!
Thông thường mà nói có thể xếp hạng vị trí thứ nhất tuyệt đối là bậc vương giả giữa các Thần Vương, là tồn tại cường đại nhất dưới cấp Thủy Thần, có được vinh quang chí cao vô thượng!
Chính là, cái tên Hoắc Hoa Vũ này hiện tại cũng không có bao nhiêu người tôn trọng đối với hắn.
Ngược lại còn cảm giác hắn làm ô nhục một tấm bài vị Thiên Thần Vương này!
Vì sao lại nói như vậy?
Bởi vì có thể trở thành Thiên Thần Vương, mỗi một người đều là Thần Vương đỉnh cao mạnh mẽ nhất ở trong xứ sở Thiên Long này. Mà Thiên Thần Vương có thể xếp hạng hàng đầu thì càng là hạng người tài ba xuất sắc, chiến lực kinh người!
Thông thường mà nói có thể đạt tới hàng ngũ một trăm Thiên Thần Vương đầu tiên thì không có người nào mà không phải là hạng người tài ba ngời ngời.
Bọn họ đạt tới cửa ải Thần Vương đỉnh cao này thì chỉ còn cách Chí Tôn có một bước xa.
Cho nên, rất nhiều Thiên Thần Vương đạt tới trước một trăm, ngôi vị bọn họ chiếm đoạt kia có thời gian cũng sẽ không quá dài, chả mấy chốc liền đột phá trở thành Bán Thủy Thần hoặc Chí Tôn đích thực. Do đó bỏ trống bài vị đã chiếm đoạt ngày nào cho người khác.
Tuy nhiên, Hoắc Hoa Vũ được gọi là đệ nhất nhân bên dưới Chí Tôn, là hạng người tài hoa hơn người như thế, là kẻ lúc ấy tất cả mọi người cho rằng có tư cách nhất, cũng là người nhanh nhất bước vào hàng ngũ Chí Tôn.
Chính là, trong chớp mắt từ sau khi hắn đăng bảng đã trôi qua năm vạn năm. Nhưng mà hắn cũng là cứ ngồi lù lù ở ngôi vị khôi thủ Thiên Thần Vương mà không thèm nhúc nhích!
Xem ra như thể nở mày nở mặt vô hạn, kì thực là để cho người ta cũng khá xem thường.
Trong dĩ vãng bất cứ nhân vật nào có thể đi lên một trăm ngôi đầu của Thần Đàn chính là đều lấy tốc độ nhanh nhất có thể để bước vào Chí Tôn. Ngắn thì mấy trăm năm, chậm là trong mấy ngàn năm sẽ biến mất khỏi ngôi vị đệ nhất bảo tọa. Còn hạng tồn tại giống như Hoắc Hoa Vũ vậy, quả nhiên là khá hiếm thấy.
Có điều, Hoắc Hoa Vũ từ hơn năm nghìn năm trước sau trận đánh cùng Tả Đao Phách lúc ấy xếp hạng đệ nhị, hắn đã chém Tả Đao Phách dưới kiếm, rồi liền biến mất khỏi xứ sở Thiên Long, không người nào biết rốt cuộc hắn đi nơi nào.
Có người cho rằng hắn đang bế quan tiềm tu hy vọng có thể bước lên hàng ngũ Chí Tôn. Cũng có người nói hắn đã đến một xứ sở khác tìm kiếm cơ hội đột phá, càng có người nói hắn bị nhốt ở hiểm địa, tạm thời vô phương thoát khốn...
Đủ loại đồn đại, nhưng tất cả không có một tin nào được người ta chứng thật, chỉ là hắn vẫn còn sống trên đời này. Đây là điều có khả năng khẳng định!
Hiện nay xếp hạng vị thứ hai chính là đệ đệ Tả Kiếm Cuồng của Tả Đao Phách, một người tự xưng là cuồng nhân sinh ra vì kiếm, vì kiếm mà sống. Hắn đã từng khiêu chiến năm trăm tám mươi tám vị Thần Vương không một lần bại. Vì để báo thù cho anh mình mà hắn một mạch đạp trên rất nhiều hài cốt Thần Vương để đi lên vị trí thứ hai thiên thần bảng này. Chỉ vì muốn đánh một trận cùng Hoắc Hoa Vũ.
Tả Đao Phách cùng Tả Kiếm Cuồng đều là đệ tử chân truyền của một vị trên bảng đại Chí Tôn của xứ sở Thiên Long có tên gọi Độc Tí lão nhân. Hai người bọn họ thu được tất cả chân truyền của Độc Tí lão nhân, danh chấn xứ sở Thiên Long.
Chỉ tiếc Tả Đao Phách nuốt hận dưới tay Hoắc Hoa Vũ, bằng không hai huynh đệ chiếm cứ vị trí số một số hai Thiên Thần Vương. Đó, tuyệt đối là một câu chuyện mà mọi người ca tụng!
Về phần ngôi vị thứ ba chính là thuộc về người của Thiên Long Môn, đúng là Lôi Xuân Bằng có được danh hiệu "Thiên Lôi".
Lôi Xuân Bằng là thuộc về loại người đại tài nhưng trưởng thành muộn. Năm đó hắn mới ra đời tại một thôn xóm rất hẻo lánh, không người nào biết hắn có được Lôi Thần thân thể. Ở đó không có nhiều tài nguyên tu luyện, nên gượng gạo dựa vào tu luyện Huyền công bình thường mà đạt tới thực lực Địa Hoàng, mà lúc ấy hắn đã hơn ba trăm tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...