Thần Khống Thiên Hạ


Người này là sư huynh của Văn Thái Nhạc, thủ tịch đệ tử của Hạ Công, tên là Hạ Giang, là đệ tử mồ côi mà Hạ Công nhặt được, ban thưởng họ Hạ, xem như là nghĩa tử của Hạ Công, có thực lực đê giai Thần Vương.

Mà nam tử xuất hiện lúc sau lớn lên cũng không anh tuấn, nhưng vẻ mặt tùy tiện, là cái loại người chỉ nhìn qua thôi đã thấy phi thường đường hoàng, bộ dáng lôi thôi lếch thếch tăng thêm cho hắn vài phần bá đạo, một thân cơ bắp tràn ngập tính bạo tạc, phảng phất tràn ngập lực lượng vô hạn.

Tên của hắn cũng khá giống vẻ bề ngoài, Lăng Bá!

Một yêu nghiệt trong Thiên Long Môn, đồng thời cũng là tồn tại cường đại nhất trong Kim tộc đời này, thực lực trung giai Thần Vương!

Hạ Giang biết rõ sự lợi hại của Lăng Bá, hắn không nghĩ tới hắn rõ ràng vì Lăng Tiếu mà xuất đầu, trong lòng của hắn thầm mắng:

- Tên này không phải ra ngoài lịch lãm rèn luyện sao? Khi nào chạy về rồi?

Hắn tuy đánh không lại Lăng Bá, nhưng cũng không sợ Lăng Bá, lúc này hòa nói:

- Lăng Bá đừng quá mức, chẳng lẽ ngươi không thấy tiểu tử này dọa sư đệ ta thành ra như vậy sao?

- Ha ha... Chết cười ta rồi, ngươi thật sự là một tên não tàn!

Lăng Bá ôm bụng cười phá lên.

Lăng Tiếu cũng cười phá lên, người xung quanh cũng đều đang cười trộm lấy.

Người này thật không biết xấu hổ, sư đệ khiêu chiến người ta trước, giờ thua rõ ràng còn nói ra lời này, quả thật xứng với hai chữ "Não tàn".

Hạ Giang thần sắc lúc xanh lúc đỏ, hắn cũng ý thức được lời của mình không ổn, nhưng đã nói ra sao có thể thu hồi lại nữa.

- Đồng môn luận bàn chú ý vừa điểm liền ngừng, không thể hạ sát thủ, nhưng vừa rồi tiểu tử này rõ ràng đã động sát khí, hôm nay nếu không cho hắn chút giáo huận, chỉ sợ hắn về sau sẽ không để những sư huynh như ta vào mắt, Lăng Bá ngươi tránh ra, hắn mặc dù họ Lăng, nhưng cũng không quan hệ gì đến ngươi mà!

Hạ Giang nhíu mày nói.

Hạ Giang không dám ra tay trước mặt Lăng Bá, không nói đến hắn không có cơ hội, hơn nữa chọc Lăng Bá, hắn chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt gì, tên này vốn nổi danh bá đạo, bỏ qua bất luận quy tắt gì.

- Họ Lăng đều là một nhà, ai dám khi dễ hắn chính là khi dễ ta, các ngươi ngay cả thua cũng thua không nổi, mặt mũi Thiên Long Môn đều bị các ngươi làm mất hết rồi, chẳng lẽ ta phải tới tìm Hạ Công trưởng lão hỏi một chút xem hắn dạy bảo đệ tử thế nào sao, hơn nữa dường như trận này là do các ngươi đưa ra mà!

Lăng Bá quát lớn với Hạ Công.

- Nói nhiều như vậy với hắn làm gì, muốn chiến liền chiến, Lăng Tiếu ta cũng không sợ tên Thần Vương như hắn!

Lăng Tiếu ở một bên lộ ra thần sắc không sợ trời không sợ đất nói.

Hắn dựa vào lực lượng thần hồn cảm ứng được Hạ Giang này mới chỉ vào cảnh giới Thần Vương không bao lâu, bằng vào thần hồn đê giai Thần Vương đỉnh phong của hắn nếu đánh một trận chắc chắn sẽ thắng nhiều thua ít.

Lăng Bá không nghĩ tới Lăng Tiếu lại hào khí như thế, lúc này nhìn hắn với thần sắc tương đối hân thương, giơ ngón tay cái lên nói:

- Quả nhiên đều là một nhà họ Lăng, hay lắm!

Hạ Giang xanh mặt nói:


- Có đảm lượng, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết kết cục khi sỉ nhục sư đệ ta nhất định phải trả một giá lớn thảm trọng.




Hạ Giang lại một lần nữa chuẩn bị xuất thủ, nhưng hắn lại bị ngăn cản.

Tài phán trưởng lão trầm giọng nói:

- Hạ Giang chẳng lẽ ngươi muốn công nhiên khiêu khích quy củ trong môn sao!

Vị tài phán trưởng lão kia cũng là một gã đê giai Thần Vương, mặc dù không có địa vị gì, nhưng nhưng cũng biết có chút quy củ không thể phá, cho nên mới lên tiếng ngăn lại.

Hạ Giang lộ ra vài phần bi phẫn nói:

- Tiểu tử giỏi thì đánh với ta một trận.

Hắn rõ ràng dùng thực lực Thần Vương khiêu chiến Lăng Tiếu, tên này thật sự còn vô sỉ hơn Văn Thái Nhạc nhiều lắm.

- Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ, muốn chiến liền chiến!

Lăng Tiếu nghiêm nghị đáp.

- Hảo hảo, ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới thật sự là Thần, loại tiểu nhân vật như ngươi ở trước mặt ta không chịu nổi một kích!

Hạ Giang nảy sinh ác độc nói.

Lăng Tiếu đã sớm đề phòng, lực lượng không ngừng khởi động, lực lượng giữa thần hồn và đan điền chuyển đổi dung hợp càng nhanh hơn không ít, khí tức của hắn xuất hiện tình huống bất ổn.

- Nguy rồi, chẳng lẽ lúc này lại đột phá?

Lăng Tiếu ở trong lòng lo lắng thầm hô nói.

Hạ Giang thật sự chuẩn bị xuất kích rồi, nhưng hắn lần nữa phiền muộn.

Bởi vì hắn lại bị người ngăn trở.

Một thanh âm phiêu miểu truyền tới:

- Hạ Giang còn không mang sư đệ ngươi về, còn ngại mất mặt không đủ sao?

Nếu như là người khác nói thì Hạ Giang có thể không để ý, nhưng thanh âm này lại là của sư phó hắn, hắn có thể công nhiên vi phạm sao?

Hắn chỉ có thể dừng thân hình lại, phi thường không cam lòng trừng mắt nói với Lăng Tiếu:

- Hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút, để ta có cơ hội dẫm nát ngươi dưới chân!

- Ha ha, cái này ngươi có thể yên tâm, bản thiếu gia trẻ tuổi lắm, loại lão gia hỏa như ngươi chỉ sợ còn chết nhanh hơn cả ta đấy!


Lăng Tiếu trả lời lại một cách mỉa mai.

Hạ Giang hừ lạnh một tiếng, không hề tranh cãi với Lăng Tiếu nữa, mang theo Văn Thái Nhạc đã đánh mất ý chí chiến đấu rời khỏi luận võ tràng.

Lúc này tam nữ mới nhảy lên, đến bên người Lăng Tiếu xem hắn có bị thương không.

Lăng Tiếu tự nhiên không có chuyện gì rồi, hắn nhìn về phía Lăng Bá ở bên nói:

- Tên Lăng Bá cũng không hợp với ngươi lắm, nếu là ta, sớm đã đánh cho tên kia thành đầu heo rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!

Lăng Bá sững sờ, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng đánh giá hắn như vậy.

Hắn không dám phản bác, ngược lại lộ ra nụ cười ngây ngô nói:

- Thúc công giáo huấn đúng lắm, về sau nếu lại có người tìm thúc công phiền toái, ta lập tức đánh hắn thành đầu heo rồi tính sau.

Lăng Bá lớn tuổi hơn Lăng Tiếu nhiều, thực lực cũng mạnh hơn Lăng Tiếu rất nhiều, nhưng ở trong tộc bàn về bối phận, hắn chênh lệch Lăng Tiếu vài bối phận nên tiếng thúc công này vẫn phải ngoan ngoãn gọi!

- Tốt rồi, đừng ở chỗ này xưng hô như thế, sợ người khác không biết quan hệ của chúng ta sao? Ta phải đi về bế quan, một trận chiến này dường như có chút thu hoạch!

Lăng Tiếu nói.

Ngay sau đó, hắn mang theo tam nữ vội vàng quay về chỗ ở của mình.

Lăng Bá cảm ứng được khí tức Lăng Tiếu bất ổn, trên mặt lộ vài phần vui mừng nói:

- Tiểu thúc công này thoạt nhìn rất không tồi, hẳn về sau trong môn sẽ không quá tịch mịch rồi.

...

Hạ Giang đã mang theo Văn Thái Nhạc về tới hắn chỗ ở của Hạ Công.

- Sư... Sư phó!

Văn Thái Nhạc vẻ mặt chán chường nhìn sư phó của hắn.

Hắn biết rõ dùng cách làm người của sư phó, trận chiến này thua mất mặt như vậy, kết quả của hắn có thể nghĩ.

Hạ Công nhíu mày, trên mặt dày chớp động vẻ tức giận, hắn hé môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra, sau đó khoát tay áo ý bảo người mang hắn đi.

- Sư phó, cầu ngươi một lần nữa cho ta cơ hội, ta... Không muốn rời khỏi tông môn ah!

Văn Thái Nhạc lên tiếng cầu khẩn nói.

Đáng tiếc, lời cầu khẩn của hắn càng khiến Hạ Công cảm thấy phiền chán, ngay cả nói cũng lười nói, chỉ nhắm mắt lại, tùy ý để những người khác mang hắn đi.


Lúc Văn Thái Nhạc bị mang đi rồi, Hạ Công mới nặng nề quát:

- Phế vật vô dụng!

Hắn tài bồi Văn Thái Nhạc nhiều năm, không ngờ ngay cả một gã đỉnh phong Thánh Hoàng cũng đánh không lại, hắn mặt mũi hắn chỉ sợ mất hết rồi, về sau ở trước mặt đồng môn cũng bị biến thành trò cười.

Hạ Giang ở một bên nói:

- Sư phó, tiểu tạp chủng kia rốt cuộc là đệ tử vị trưởng lão nào? Hắn họ ‘ Lăng ’, chẳng lẽ thực không phải là người của nhất tộc kia sao?

Hạ Công trong mắt chớp động vẻ phức tạp nói:

- Họ ‘ Lăng ’ đều là một nhà, mặc kệ hắn có phải hay không, dù sao ta đã đắc tội hắn rồi, đệ tử xuất sắc như vậy, ta rõ ràng không biết là ai thu, xem ra có một số việc chúng ta vẫn bị giấu diếm a!

- Vậy thì đã sao? Chẳng lẽ tùy ý để hắn thế sao? Băng hỏa song tu, một khi để hắn thành tựu Thần Vương, chiến lực chỉ sợ không kém ah!

Hạ Giang có chút lo lắng nói.

- Ngươi muốn nói gì? Đừng nói là ngươi cảm thấy vi sư sẽ làm ra loại chuyện thủ túc tương tàn kia sao?

Hạ Công trầm giọng nói.

Hạ Giang liên tục nói:

- Không... Không phải, ta nói là vạn nhất hắn gia nhập trận doanh bên pkia, đối với chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi ah!

Ngoại nhân cũng không biết, Thiên Long Môn hiện giờ kỳ thật đã phân làm ba phái, một phái lấy người Kim tộc làm chủ, bọn hắn thế lực cường đại nhất, cũng là người sáng lập ra Thiên Long Môn lưu truyền từ xưa đến nay, một phái khác là tân sinh thần thể, bọn hắn gia nhập Thiên Long Môn được Thiên Long Môn đại lực ủng hộ, khiến bọn hắn trở thành đứng đầu một đời mới, nhưng theo thực lực cường đại thì dã tâm của bọn hắn cũng bành trướng theo, lại muốn muốn thay thế chấp chưởng Thiên Long Môn; một phái khác thì lại ai cũng không giúp, chỉ an tâm phát triển trong Thiên Long Môn, chỉ cần không xung đột lợi ích, bọn họ sẽ không quản đến.

Đội ngũ chính thống trong Thiên Long Môn tự nhiên là người Kim tộc rồi, bất quá ở lại đây chỉ là một bộ phận nhỏ người Kim tộc quản lý Thiên Long Môn, đại bộ phận phần cường giả Kim tộc đều ở lại trong tộc, rất ít đi ra can thiệp chuyện nơi đây; mà thần thể phái kia có đến mấy chí tôn trong phái, mà Thiên Thần Vương như Hạ Công cũng chỉ là môn con cờ đại biểu thôi.

- Aizz, hạt giống thật tốt, nếu bọn hắn có thể nhường vị trí cho chúng ta quản lý, cần gì phải đồng môn tương tàn như vậy!

Hạ Công khẽ thở dài một hơi, tiếp theo còn nói:

- Việc này ngươi không cần phải xen vào, nhục nhã này sẽ có người thay chúng ta tìm về.

Hạ Giang thức thời lên tiếng:

- Vâng sư phó!

...

Chuyện Lăng Tiếu đánh bại Văn Thái Nhạc truyền đi rất nhanh, cơ hồ mọi người trong Thiên Long Môn đều biết, trong đó đương nhiên kể cả vợ chồng Lăng Phi vẫn luốn chú ý đến Lăng Thần rồi.

Bọn hắn đang cầm ghi chép thủy tinh châu xem tình huống trận chiến lúc ấy.

Tiêu Trân Thải khó hiểu nói:

- Lăng Tiếu hắn tại sao là băng hỏa song tu, không phải kim thuộc tính sao?

Lăng Phi ở một bên cười nói:

- Chị dâu có chỗ không biết, tiểu tử này không chỉ là băng hỏa song tu, còn có mộc, phong cùng với kim ba loại thuộc tính, hơn nữa mỗi một loại thuộc tính đều tu luyện đến cục chí cả.

Lúc trước ghi chép trận chiến của Lăng Tiếu ở Thạch Thiên thành đã bị Lăng Phi xem qua, hắn sớm biết Lăng Tiếu cũng không phải chỉ đơn tu một thuộc tính.


- Rõ ràng còn có loại chuyện này, nhưng mà... Hắn sao còn có thể kích hoạt tộc huyết đến tình trạng này chứ!

Tiêu Trân Thải lại hỏi.

Trong tộc cũng có ít ngườ thông hôn với ngoại tộc, ví dụ như nàng và Lăng Thần, nàng rất rõ ràng, tộc nhân hai loại thuộc tính không đồng nhất kết hợp, hài tử sinh ra thuộc tính nhất định sẽ có độ lệch, coi như là kim thuộc tính, có thể kích hoạt huyết mạch chi lực thì cũng tuyệt đối khó đạt tới đỉnh phong.

Thế nhưng Lăng Tiếu đã sớm chứng minh được huyết mạch chi lực của hắn cực kỳ thuần khiết nồng đậm.

Đây cũng là chỗ khiến Tiêu Trân Thải khó hiểu.

- Có trời mới biết là sao, có thể tiểu tử này trời sinh đã là một thần chủng, năm loại thuộc tính không đồng nhất vốn rất khó tu luyện, trừ phi là Hỗn Độn Chiến Thể, nhưng hắn lại là Ngũ Hành thiếu Thổ, nhiều phong, không biết hắn làm sao có thể tu luyện Ngũ Hành đến trạng thái cân đối, hơn nữa tiến giai còn thần tốc như thế, hai năm không gặp rõ ràng đã là Thánh Hoàng đỉnh phong, xem ra hắn có hi vọng không lâu sau sẽ thành Thần rồi!

Lăng Phi như cười lại không phải cười nói, trong mắt lộ ra vẻ hân thưởng.

Cũng may là lúc trước tự mình hắn đến Liệt Viêm Thương Minh nghênh đón người, bằng không sẽ không biết được một yêu nghiệt như vậy.

Trên mặt Lăng Thần lộ vẻ mỉm cười nói:

- Nhìn ra được hắn còn không dốc hết toàn lực, rõ ràng còn dám khiêu chiến thủ tịch đệ tử của Hạ Công. Tuy nói tiểu tử kia chỉ là Thần Vương bình thường, nhưng cũng không phải Thánh Hoàng có thể sánh được, thật sự là đủ cuồng ah!

Dừng chút hắn nhìn về phía Lăng Phi nói:

- Lăng Bá là do ngươi gọi qua sao?

Lăng Phi lộ ra thần sắc không tốt nói:

- Ta sớm đoán được đám người kia là loại mặt mũi không da, vong ân phụ nghĩa rồi, nếu không gọi Lăng Bá qua canh chừng, nếu để cho tiểu tử này xảy ra chuyện gì, những lão gia hỏa trong tộc kia phát điên, chỉ sợ... Trong môn sẽ không được an bình nữa!

Lăng Thần phụ hai tay khẽ thở dài:

- Lần này ngươi làm rất đúng, bọn họ thật quá mức, xem ra nhật định phải triệu tập hội nghị, trấn áp khí diễm của bọn hắn rồi!

Lăng Phi biết rõ lúc này đại ca hắn đã tức giận rồi.

Đây cũng là việc mà hắn rất muốn thấy.

Những năm gần đây những người kia càng ngày càng không an phận, hiển nhiên là không để Kim tộc bọn hắn vào mắt, mà đại ca của hắn bình thường xử sự lại quá hữu tình, gần đây đều chịu đựng những người kia, nhưng người ta lại được một tấc lại muốn lấn một thước, nhất định phải khiến Thiên Long Môn chia năm xẻ bảy mới vui vẻ ah!

- Hai huynh đệ các ngươi nói chuyện đi, ta đi xem Lăng Tiếu.

Tiêu Trân Thải biết rõ hai huynh đệ có chuyện quan trọng cần bàn, nàng rất ít nhúng tay nội vụ nên mượn cơ hội tránh đi.

Tiêu Trân Thải chỉ dẫn theo hai ba người đến chỗ trang viện của Lăng Tiếu.

Khang Văn và Khang Vũ đồng thời nghênh đón ân cần thăm hỏi.

Hai người bọn họ bây giờ đã quyết tâm đi theo Lăng Tiếu, bởi vì bọn hắn mới phát hiện tiềm lực của Lăng Tiếu rõ ràng kinh khủng như vậy, khó trách lúc trước lại được môn chủ tự mình ra mặt bảo bọn họ phải bảo hộ Lăng Tiếu chu toàn.

Nhớ tới trước kia để Văn Thái Nhạc thường xuyên xuất nhập nơi này, bọn hắn liền cảm giác mình là hộ chủ bất lợi, hy vọng có thể mau chóng đền bù ấn tượng không tốt của Lăng Tiếu đối với bọn họ.

Tiêu Trân Thải vào trong phòng, Phong Thanh Duyên, Ngọc Nhu Phỉ cùng với Tiêu Linh đều tiến lên ân cần thăm hỏi:

- Môn chủ phu nhân!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui