Liệt Vĩnh nhẹ lắc lắc đầu nói:
- Quên đi, chuyện của người trẻ tuổi liền do bọn họ đi giải quyết đi!
Hắn trên miệng là nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này cũng là nên ăn một chút khổ cực rồi, nếu không sớm muộn phải ăn thiệt thòi đấy!
Khi Liệt Như Ngọc lần nữa phát hiện ra Lăng Tiếu, hắn cư nhiên đã đến phía sau lưng nàng rồi.
Lăng Tiếu kinh quát lên:
- Chớ cho rằng ngươi là nữ nhi của minh chủ thì muốn làm gì cũng được!
Thuận theo thanh âm của hắn hạ xuống, Lăng Tiếu không chút khách khí ở trên cái mông của Liệt Như Ngọc nặng nề vỗ một cái.
Liệt Như Ngọc quái khiếu một tiếng, lập tức né tránh đi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hồng nhuận xấu hổ, trong mỹ mâu là hiện ra vẻ hung tợn.
Từng hoàn giao nhau!
Liệt Như Ngọc thu song hoàn về, hai bàn tay lần nữa run lên, hoàn ảnh đầy trời từng cái hướng tới Lăng Tiếu trùng kích qua.
Rất nhiều thần hoàn mang theo lực phá hoại đáng sợ trực tiếp tỏa định chỗ yếu hại của Lăng Tiếu.
Có thể thấy được hiện tại Liệt Như Ngọc là có bao nhiêu tức giận rồi!
Nàng lần đầu tiên bị một nam nhân trảo vào ngực, lần đầu tiên bị một nam nhân trách cứ, lại lần đầu tiên bị vỗ vào mông.
Ba lần xấu hổ này là cả đời nàng đều khó có thể quên được, nếu như không giết Lăng Tiếu, nàng sao có thể nuốt trôi được khẩu khí này.
Ở trước mặt Lăng Tiếu, hắn chỉ cảm thấy có vô số hỏa hoàn đã đem tất cả đường lui của hắn phong tỏa, nếu như bị bất kỳ một cái hỏa hoàn nào đánh trúng, chỉ sợ không chết cũng là mất nửa cái mạng, đây nhưng là thần khí chân chính a!
Lăng Tiếu không chút nghĩ ngợi, thân pháp ý cảnh đề thăng tới cực hạn, vô thanh vô tức né tránh những công kích này.
Oanh long oanh long!
Hết thảy sự vật ở phụ cận Lăng Tiếu đều là bị hoàn ảnh đánh thành phấn vụn, từng trận khói bụi, tảng đá bay tứ tung.
Liệt Như Ngọc giống như là phong bà tử, đem tất cả lực lượng tăng lên tới cực hạn, chiến lực kia lại so với Bán Thần Vương không kém bao nhiêu, nàng tỏa định Lăng Tiếu, duổi theo hắn mà công kích không chút lưu tình.
Lăng Tiếu đổ mồ hôi, hắn không nghĩ đến Liệt Như Ngọc bộc phát lên thực lực lại hung hãn như vậy, khiến cho hắn chỉ có thể né tránh.
Có vài lần thân thể của Lăng Tiếu bị năng lượng hỏa hoàn đánh vào bên trong, nện đến thân thể hắn bay ra xa mấy trăm thước giống như đạn pháp, trong miệng liên tục hộc máu.
Còn may không phải là bị Hoàn thật đánh trúng, băng không cho dù thân thể của hắn cường đại cũng chỉ có một cái tử lộ rồi.
- Con mẹ nó, lại tiếp tục như vậy nữa thật bị nữ nhân ngực lớn vô não này đánh chết!
Lăng Tiếu thầm mắng một tiếng, sau vài lần chật vật né tránh, cuối cùng là hạ một cái quyết định.
Ở trong một cái sát na này phía sau lưng Lăng Tiếu lại một lần nữa bị oanh trúng, đại lượng tiên huyết ở sau lưng hắn chảy xuống.
- Ngươi chết đi cho ta!
Liệt Như Ngọc dường như là nhập ma, hét lên một tiếng, song hoàn trở lại trong tay, đồng thời hợp lại hướng về phái Lăng Tiếu đập tới.
- Muốn ta chết, ngươi cũng phải giao ra đại giá!
Lăng Tiếu quát lên một tiếng, một đạo Tam Phân Thần Chỉ hướng về phía Liệt Như Ngọc điểm tới.
Liệt Như Ngọc ý thức được lực lượng một chỉ này của Lăng Tiếu hết sức cường đại, vội vã thu hồi song hoàn đem chỉ mang kia đánh bạt ra ngoài.
Cho dù như thế nàng vẫn là bị lực lượng cường đại chấn đến lùi lại mấy chục thước.
Ngay lập tức thần hồn phân thân của Lăng Tiếu trong nháy mắt xuất hiện.
Tốc độc của thần hồn phân thân đề thăng tới cực điểm, chỉ ở trong nháy mắt đã đến trước mặt Liệt Như Ngọc, một tay đem song hoàn trong tay nàng đánh rơi, chân thân của hắn cũng lướt tới.
Đầu tiên là lợi dụng chân thân đem Liệt Như Ngọc đang kinh hoảng ôm lấy, thần hồn thì là không chút lưu tình vỗ mạnh một trận ở trên người nàng.
Ba ba!
- Ta đánh cho nữ nhân ngực lớn vô não như ngươi tỉnh lại, một chưởng này là ta thay cho ta đánh ngươi, ai bảo ngươi không phân tốt xấu muốn giết ta, ta dù là khách khanh chấp sự của thương minh các ngươi nhưng mà không phải là nô tài của các ngươi, một chưởng này là thay những huynh đệ vì ngươi mà chết, nếu không phải ngươi tự mình hành động thì bọn họ đã không chết, một chưởng này là thay mặt minh chủ quản giáo ngươi, minh chủ cho ngươi vô số quang hoàn, không phải là để ngươi điêu ngoa tùy hứng, không phải là muốn ngươi có tính tình này...
Lăng Tiếu vừa đánh vừa tức tối mà nói.
Liệt Như Ngọc mất đi song hoàn, thân thể lại bị chân thân của Lăng Tiếu gắt gao ôm lấy, để cho nàng vùng vẫy không được, mà hỏa diễm nàng bộc phát ra đối với hắn thật giống như một điểm tác dụng cũng không có, đây để cho nàng cực kỳ kinh hãi, cho là Lăng Tiếu sẽ giết nàng.
Nhưng mà lúc Lăng Tiếu nặng nề đánh vào mông nàng, một cỗ cảm giác vừa đau vừa thẹn đột nhiên hiện lên.
Liên tục bị hắn vỗ mấy cái, nàng phát hiện thân thể của mình toàn bộ tê dại lên, một loại cảm giác trước nay chưa từng có hiện lên trong lòng.
Vừa nghe Lăng Tiếu giận mắng, lại càng để cho nàng ủy khuất vô cùng, trên khuôn mặt là không nhịn được mà rơi xuống hai đạo lệ thủy, nàng gào thét mà khóc rống lên.
- Đánh a, ngươi đánh đi, có bản lĩnh ngươi liền đánh chết ta!
Liệt Như Ngọc phóng thanh mà nói.
Lúc này Liệt Vĩnh cuối cùng là xem không được nữa rồi, thân hình lướt qua quát lên:
- Đủ rồi!
Tiếp theo hắn cường hành đem chân thân cùng thần hồn của Lăng Tiếu ném bay ra ngoài.
Oanh long!
Chân thân cùng thần hồn của Lăng Tiếu nặng nề đập vào trên sơn lĩnh, đánh đến sơn lĩnh kia đều lõm vào hơn phân nửa, có thể thấy Liệt Vĩnh đúng là không còn lưu tình rồi.
- Tiểu thư ngươi không sao chứ?
Liệt Vĩnh nhìn Liệt Như Ngọc đang khóc rống lên hỏi.
Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy vị tiểu thư này ủy khuất khổ sở như vậy, trong lòng thầm mắng:
- TIểu tử thúi này lại lại tàn nhẫn như vậy, ta nhất định sẽ cho ngươi dễ nhìn.
Ô ô!
Liệt Như Ngọc vẫn khóc lớn lên, không ngó ngàng tới Liệt Vĩnh.
. Đọc 𝙩hê𝒎 các chươ𝒏g 𝒎ới 𝙩ại ﹏ 𝑻rU𝒎𝑻ru𝐲e𝒏.VN ﹏
Liệt Vĩnh không biết làm như thế nào, hắn lại là người không biết an ủi, ánh mắt hướng về phía Lăng Tiếu nhìn tới cao giọng nói:
- Ta đi giết tiểu tử kia, thay tiểu thư thổ ra ngụm ác khí này!
Nói xong hắn liền muốn hướng về phía Lăng Tiếu lướt qua.
- Trở về!
Liệt Như Ngọc gọi lại nói.
Liệt Vĩnh định trụ thân thể nói:
- Tiểu thư có gì phân phó, nếu không ta bắt tiểu tử này lại để cho ngươi phát lạc, đảm bảo hắn sẽ không phản kháng.
Liệt Như Ngọc không đáp mà lại nói:
- Vĩnh thúc ta... Ta có phải là rất vô lý náo loạn hay không, có phải là rất tùy hứng không chịu nổi hay không, là nữ nhân hung... Hung ác không đoái hoài tới sống chết của người khác hay không?
Liệt Như Ngọc lê hoa đái vũ mà khóc hỏi, nhìn đến là vô cùng đáng thương động lòng người.
Liệt Vĩnh theo bản năng lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không phải rồi, tiểu thư xinh đẹp vô song, ôn nhu thiện lương, làm việc hợp lòng người, quan ái thuộc hạ, là tiểu thư tốt khó có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...