Mà tỷ đấu đêm nay chỉ là tỷ võ chiêu thân, là do bên trong minh quản lý, cũng không phải là chiến đấu đại quy mô.
Nhưng mà động tĩnh hiện tại như thế chỉ sợ là đánh ra chân hỏa rồi.
- Tặc tử chạy đâu!
Như Ngọc như sư tử cái tức giận, hướng về phía một đạo thân ảnh viễn độn mà hét lên.
Đang ở lúc nàng muốn toàn lực đuổi theo, thân hình của nàng ngừng lại, "Oa" một tiếng, một đạo tiên huyết phun ra, cả người từ giữa không trung rơi xuống.
Một đạo thân ảnh xinh đẹp từ trên hoa thuyền lướt gấp đến đêm thắt lưng của nàng ôm lấy:
- Tiểu sư muội ngươi làm sao rồi?
Như Ngọc đã là khí huyết công tâm, sắc mặt tái nhợt nói:
- Bắt... Bắt tặc tử kia cho ta!
Nói xong nàng liền ngất đi.
Thần sắc của Chu Chỉ Tĩnh đại biến, nàng nhưng là biết thân phận chân chính của tiểu sư muội, nếu như là xảy ra chuyện gì, nàng như là không đảm đương nổi.
Nàng nhìn đến phương hướng của Lăng Tiếu, đã biết là đuổi không kịp, chỉ có thể đút đan được cho Như Ngọc. trước trở về trên hoa thuyền, đợi nàng tỉnh lại rồi hãy nói.
Biến hoa đột nhiên này để cho đệ tử nội môn trong thương minh ở tại tràng có chút không biết làm sao rồi.
Bọn họ biết kết cục tối nay quá khiến cho người ta bất ngờ rồi.
Chu Chỉ Tĩnh sâu xa nói:
- Tối nay phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà lấy được thắng lợi chính là vị sư huynh Như Ngọc này, Chỉ Tĩnh cảm tạ chư vị sư huynh đệ tham gia, ngày sau lại đán một khúc bồi tội cho mọi người!
Những người khác cũng không còn hứng thú nữa, cũng không muốn đi quan tâm đến, đều thất vọng rời khỏi.
Lăng Tiếu bị thương viễn độn rồi!
Hắn tuyệt đối không nghĩ đến chính mình đánh ra một chiêu "Long trảo thủ" vô địch cư nhiên không thất bại.
Hắn phải tiếp nhận cái sự thật này, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Bất quá lực lượng do Như Ngọc kia giận dữ đánh ra quá cường địa, cho dù là Lăng Tiếu đều có chút chịu không nổi.
Tuy nói nàng cùng Bán Thần Vương còn có một chút chênh leehcj, nhưng mà Lăng Tiếu có thể khẳng định nhân gia thật muốn toàn lực đánh giết, chỉ sợ ngay cả Bán Thần Vương cũng có thể gọi nhịp.
Hắn không rõ nữ nhân này rốt cuộc là đệ tử của ai, cư nhiên trẻ tuổi như thế lại cường hãn như vậy.
Lăng Tiếu học được một môn quan vọng chi thuật bên trong Thiên vực, đã có thể thấy được nàng kia bất quá gần một trăm tuổi mà thôi.
Đây tuyệt đối là một tôn yêu nghiệt xuất sắc nhất mà Lăng Tiếu thấy ở trong Thiên vực từ khi tới đây.
Lăng Tiếu càng không ngừng khôi phục thương thế, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn, đem những Thánh Hoàng truy kích kia đều bỏ lại phía sau.
- Phó quán chủ là an bài cái nhiệm vụ gì đây, con mẹ nó, bây giờ cũng không biết có được tính là hoàn thành hay không!
Lăng Tiếu oán giận nói.
Hắn đến phụ cận cửa thành thả chậm thân hình, chuẩn bị ra khỏi thành.
Chỉ là lúc này cả người hắn đột nhiên định trụ, một cỗ lãnh ý trước nay chưa từng có tập quyển toàn thân hắn.
Từng giọt mồ hôi lặng lẽ ở trên trán của hắn thong thả chảy ra.
- Thần... Thần Vương!
Trong lòng Lăng Tiếu chỉ có hai chữ này!
Hắn đã bị thần niệm của nhân gia tỏa định rồi, chỉ cần hắn hơi có dị động, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn.
Ngay cả thần hồn Lăng Tiếu cũng không dám vận dụng, bằng không thần hồn bị tiêu diệt, hắn liền thật sự bị chết đến không thể chết thêm được nữa.
Hắn chỉ cảm giác được chính mình tựa hồ bị một cái bàn tay vô hình lôi kéo, thân thể không thể khống chế được mà hướng về phía sau cực nhanh.
Hắn muốn toàn lực tránh thoát lại là một điểm cũng không thể di chuyển được.
Lúc hắn đang muốn đại lực mà hô lên bản thân là khách khanh chấp sự thì áp lực trên người biến mất đi, cả người khôi phục tự do.
Hắn không rõ vì sao sẽ xuất hiện biến hóa như vậy, lúc hắn còn chưa chạy trốn, phía sau đã vang lên một đạo thanh âm:
- Ai dám ngăn bổn trưởng lão làm việc?
Lăng Tiếu xoay người lại, chỉ thấy một gã lão giả nhẹ nhàng lơ lửng ở giữa không trung, phảng phất nhập vào trong bóng đêm, để người ta khó có thể phát hiện sự hiện hữu của lão, mắt của lão phát tán ra quang mang băng lãnh, khí tức vẫn tỏa định Lăng Tiếu nhưng mà lại không tạo thành bất kỳ áp lực nào.
Lăng Tiếu vừa tiếp xúc đến ánh mắt của lão giả, lập tức có một loại cảm giác bị đốt thương.
Đây là khí thế của đối phương thật sự quá cường đại, căn bản không phải là hắn có thể thừa nhận được.
Đúng lúc này một đạo nhân ảnh từ một bên khác thong thả đi ra.
- Liệt Vĩnh trưởng lão, đã lâu không gặp!
Người nọ nhàn nhạt mà chào hỏi.
Trong lời nói của nàng không có quá nhiều nhiệt tình, ngữ khí của nàng ngược lại giống như là đang đối với một vị hạ nhân.
Mà người này chính là Liệt Viêm thương minh Phó minh chủ Liệt Như Ý, chính là nàng xuất thủ giải vây thay Lăng Tiếu.
Lão giả kia nhìn thấy Liệt Như Ý, thần sắc nhẹ nhàng biến đổi, lập tức đối với Liệt Như Ý khom người nói:
- Nguyên lai là đại... Là Phó quán chủ, Liệt Vĩnh thất lễ!
- Ừ, ngươi thối lui đi, vị này là khách khanh chấp sự mới lên ở bên trong minh ta, có nhiều chuyện không rõ, do bổn quán chủ hảo hảo nói với hắn một chút đi!
Liệt Như Ý phất phất tay nói.
Liệt Vĩnh có chút khó xử nói:
- Chỉ là... Như Ngọc nàng...
- Việc này ta sẽ tự mình giải thích với nàng!
Liệt Như Ý lại nói.
Liệt Vĩnh lại không dám tiếp tục phản bác, chỉ là nhìn Lăng Tiếu một cái thật sâu, liền vô thanh vô tức biến mất ở trong bóng đêm.
- Đa tạ ân cứu mạng của Phó quán chủ!
Lăng Tiếu đối với Lăng Tiếu khẽ khom người nói.
- Ừ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, chỉ bất quá còn không đủ hoàn mỹ, qua mấy ngày nữa ta sẽ phân cho ngươi một việc khác, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng!
Liệt Như Ý phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói.
Tiếp theo nàng không đợi Lăng Tiếu nói chuyện, liền biến mất ở trước mặt hắn.
Trong lòng Lăng Tiếu cực kỳ buồn bực, đây coi lại cái nhiệm vụ rắm thúi gì a, ngay cả bản chất của nhiệm vụ là cái gì hắn cũng không biết, nếu là lại an bài cho hắn cái nhiệm vụ nhàm chán này, hắn tuyệt đối sẽ không nhận nữa.
- Bất quá bé con kia hẳn là không tệ, dáng người cũng rất tốt!
Lăng Tiếu nhớ đến khuôn mặt của Như Ngọc mà cười mỉm một chút, tiếp theo xoay người liền ra khỏi thành đi trở về trang viện của mình.
Lần nữa trở về trang viện, Lăng Tiếu lại không tiếp tục đi Liệt Viêm, mà là an tâm tu luyện.
Hiện nay Tam Phân Quy Nguyên Khí của hắn đã đạt tới cảnh giới viên mãn, mà Cổ Hoàng thần công cũng đồng dạng đạt đến cảnh giới đại thành, Luyện Thức đã triệt để viễn mãn, chỉ kém một cảnh giới Luyện Thần cuối cùng.
Luyện Thần, một cảnh giới này chính là muốn thần hồn cùng đan điền tạo thành thần kiều, khiến cho lực lượng giữa thần hồn cùng đan điền nhận được thần lực dung nạp tuần hoàn không ngừng.
Muốn đạt tới một cảnh giới này, chính là ngày Lăng Tiếu thành Thần.
Hôm nay Lăng Tiếu chỉ là trung cấp Thánh Hoàng, muốn tu luyện thành thần kiều cơ hồ là không thể nào, hắn phải nhanh chóng đạt tới Thánh Hoàng đỉnh phong thì mới có thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...