Thần Khống Thiên Hạ


Lực lượng ném xuống này hết sức cường đại, cho dù là Thánh giả bình thường bị ném như thế cũng sẽ bị trọng thương, mà Lăng Tiếu cũng cảm thấy huyết mạch có chút không dễ chịu.

Tốt ở nhục thể của hắn cường đại hơn so với người bình thường, trong lúc nhất thời liền từ mặt đất đứng lên.

Lúc hắn hô hấp chỉ cảm thấy chỗ này tràn đầy thiên địa linh khí đặc nồng đến cực điểm, đây là hắn ở bên trong Huyền Linh địa lục hoặc là Thiên vực yếu tắc đều chưa từng cảm thụ qua, trừ cái này ra, những lực lượng này còn ẩn chứa khí tức bổn nguyên, đó tương đương với năng lượng mênh mông tinh thuần.

Lăng Tiếu không kìm long được mà nhắm mắt lại, Tam Phân Quy Nguyên Khí, Cổ Hoàng thần công, tam đại dị vật cùng với thần hồn ở trong cơ thể đều là toàn bộ tha hồ hấp thu những lực lượng này.

Một lát sau, Lăng Tiếu lại tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.

Rất nhiều năng lượng thiên địa đem Lăng Tiếu bao vây lại từng đoàn, cung cấp cho hắn hấp thu tăng cường thực lực.

Chỉ là hắn còn chưa hưởng thụ đầy đủ khoái cảm như vậy, một đạo thanh âm thô quánh vang lên nói:

- Con chuột nhỏ mới đến này lại còn có tâm tư thoái mái mà tu luyện, xem ra hắn còn là có chút không rõ được tình huống!

Lăng Tiếu sâu kín mở mắt ra, muốn rõ ràng rốt cuộc là người phương nào đến làm phiền hắn tĩnh tu, đồng thời hắn cũng thầm mắng chính mình khinh thường, vừa đến Thiên vực lại thiếu lòng cảm giác, nếu như nhân gia đột nhiên xuất thủ với hắn, hắn tất ăn thiệt thòi lớn.

Chỉ thấy một gã nam tử cưỡi trên một đầu Hắc Hổ, trong tay cầm lấy một thanh đại đao, da thịt quanh thân rắn chắc bạo trướng, từng cái gân xanh chợt hiện, trên khuôn mặt mang theo lệ khí nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu giống như là con mồi, tràn đầy ý khinh thường, khinh bỉ.

Người này đã có thực lực trung cấp Thánh Hoàng đỉnh phong, nhưng mà Lăng Tiếu cảm thấy chiến lực chân chính uẩn hàm của hắn không chỉ là như thế.


Hơn nữa hắn còn cảm nhận được bốn phía chỗ này có rất nhiều khí thế cường hãn, trong đó có vài cỗ để cho hắn cảm thấy úy kỵ.

Lúc này Lăng Tiếu mới chú ý đến tình huống xung quanh mình, chỗ này rõ ràng là một mảnh đất cằn sỏi đá, cây cối hoa cỏ cũng không có, rất nhiều núi đá mọc lên, từng tòa cao chọc trời, đặc biệt hiển lộ nguy nga.

- Chỗ này chính là Thiên vực sao?

Lăng Tiếu tự mình lẩm bẩm.

Nam tử cưỡi trên Hắc Hổ kia không nghĩ đến "Con chuột nhỏ" vừa mới đi tới chỗ này lại không để hắn vào trong mắt, thật sự là để hắn cực kỳ tức giận.

- Tiện dân, cút lại đây dập đầu nhận lỗi cho đại gia, bằng không để ngươi không thấy được ánh mặt trời của ngày mai!

Đại đao trong tay của nam tử kia run lên một cái quát to.

Hắc hổ ở dưới người hắn cũng theo đó gào thét một tiếng, hơi có chút cảm giác hổ khiếu sơn lâm.

- Ngươi đang nói chuyện với ta sao?

Lăng Tiếu chỉ chỉ vào chính mình mà hỏi.

- Lời thừa, tiện dân như ngươi chẳng lẽ không phải là từ đất phát phối trở về sao? Lại cùng bổn đại gia giả trang, ta giết ngươi!

Nam tử cực kỳ tức giận, đại đao trong tay hắn thuận tay vung lên, hướng về phía Lăng Tiếu trảm qua.

Một đao tùy ý như vậy đã trảm ra một đạo đao mang cao mấy ngàn thước, uy lực rất là bất phàm.

Oanh long!

Đao mang ở trên mặt đất để lại một đạo vếtđao dài dài, giống như là khe hẹp sâu không thấy đáy khi trải qua động đất mà lộ ra, để cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ở trên mặt đất chỗ cũ của Lăng Tiếu đã không còn bóng dáng của hắn tồn tại.

Nam tử kia nghi ngờ nói:

- Sẽ không chết nhanh như vậy chứ?

Lúc này tọa kỵ của hắn trong nháy mắt hướng về phía sau trở mình lại, hướng về một đạo nhân ảnh bổ nhào cắn tới.

Nhân ảnh kia chính là Lăng Tiếu, chỉ thấy thân ảnh của hắn như gió phiêu động, trốn qua được phát cắn của Hắc Hổ, một trận thối mang mãnh liệt hướng về phía nam tử kia tập quyển mà tới.


Phanh phanh!

Phong Thần Thối uy lực bất phàm, từng đạo thối ảnh giống như lợi nhận đem nam nhân kia đạp đến từ trên Hắc Hổ rơi xuống.

- Hóa ra còn là một tên cứng rắn, lão tử giết ngươi!

Nam tử kia thẹn quá hóa giận, đánh ra toàn lực hướng Lăng Tiếu oanh sát mà đến.

Hắc sắc đao mang mang theo hủ thực chi kình nồng đậm càng không ngừng hướng về phía Lăng Tiếu oanh trảm.

Tọa kỵ Hắc Hổ của hắn từ trong miệng phát ra từng đạo quang mang thuộc tính phối hợp mà cùng xuất kích.

Rất nhiều sơn thạch bị tồi hủy hóa thành tê phấn, rất nhiều khối đá càng không ngừng văng tung tóe.

Người xung quanh sớm đã phát hiện đến, gần trăm đạo khí tức của Thánh Hoàng từ bốn phương tám hướng lao tới đây.

- Lưu Hắc Đạt này làm cái gì, không phải là để hắn bắt một tiện dân sao, lại làm ra động tĩnh lớn như vậy!

Một gã Thánh Hoàng đỉnh phong dẫn dầu có chút bất mãn nói.

Người này nhìn lại bất quá là hơn ba mươi tuổi, tên là Thiết Lang, mặc một bộ chiến giáp uy vũ, ngồi ở trên Lang Vương, đặc biệt hiển lộ uy vũ bất phàm.

Một gã cao cấp Thánh Hoàng khác tiếp lời nói:

- Hàng năm đưa đến mấy cái tiện dân, công phu cũng không quá yếu, mặc dù có chút dễ dàng có thể bắt lại nhưng mà mỗi lần đều sẽ không tốt lành như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, thực lực càng mạnh, thể cách sẽ càng tốt hơn một chút, đến lúc đó muốn đào móc quáng thạch cũng sẽ có khí lực một chút, sợ nhất là gặp gỡ những gia hỏa mềm yếu kia, dứt khoát giết luôn là xong.

Người này tên là Liễu Kim Hỉ, so sánh với Thiết Phong hiển lộ ra già nua một chút, tọa kỳ là một đầu Long Văn Báo.


Sau đso đoàn người này đã đi đến chxo mà Lăng Tiếu cùng nam tử kia giao chiến.

Lúc này chiến đấu cũng đã kết thúc!

Những người đó nhìn ở phía trước, thần sắc đều có chút mất tự nhiên.

Bọn họ vốn dĩ cho là đồng bạn của mình phải bắt được một tiện dân đến từ đất phát phối sẽ không quá khó, bởi vì những năm trước bọn họ cũng thường xuyên làm việc này, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp gỡ một chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không giống tìn huống như bây giờ a!

Chỉ thấy nam tử kia đã bị Lăng Tiếu nắm cổ, mà đầu Hắc Hổ kia thì bị đạp nằm ở trên mặt đất, trong miệng vẫn đang không ngừng phát ra tiếng gào thét.

Lăng Tiếu không hạ sát thủ, hắn còn muốn biết tình huống ở chỗ này, bằng không bị thiệt thòi chỉ có thể là hắn.

- Tiện dân thật trẻ tuổi, ta có thể cảm ứng được hắn cư nhiên không vượt qua trăm tuổi, hơn nữa có thể bắt được Lưu Hắc Đạt, nhất định là thiên tài của đất phát phối, ở chỗ chúng ta cũng coi như là một nhân vật rất gỏi rồi.

Liễu Kim Hỉ không nhịn được mà than thở nói.

- Bất kể như thế nào, trước đem hắn bắt lại rồi nói sau, nếu như có thể mà nói liền đưa hắn đến Đấu Ngục tràng mài luyện một phen, nếu như hắn có thể thật giết ra một cái đường máu, nhưng được ban tặng thân phận vực dân, có thể thu được Thần Vương nhận làm ký danh đệ tử cũng là không tệ, đến lúc đó chúng ta cũng có thể mò được chút ít phần thưởng!
. KHÔ𝙽G QUẢ𝙽G CÁO, đọc 𝘵ruyện 𝘵ại ⩶ TRuMTRU 𝐘e𝙽.V𝙽 ⩶

Thiết Lang kia nói, trong ánh mắt toát ra vài phần hứng thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui