- Thật sợ ngươi, chúng ta tách ra tìm xem, địa phương có truyền tống trận sẽ có trận văn, ta nghĩ không khó tìm.
Huyền Diệu nói một câu, liền bắt đầu đi tìm kiếm.
Lăng Tiếu nhanh chóng đi về một phương hướng khác.
Chuyển qua lại hơn nửa ngày, Lăng Tiếu cũng không phát hiện, cuối cùng hắn tự hỏi:
- Nơi đó hẳn là chỗ ở của lão yêu phụ, tin tưởng ngoại trừ bà ta người khác không khả năng tùy tiện ra vào, truyền tống trận hẳn nằm ở chỗ bà ta thường ở lại, chỉ tiếc trước đó chiến đấu quá kịch liệt, không hấp thu được tàn hồn của lão yêu bà, bằng không khẳng định từ trí nhớ bà ta tìm kiếm được vị trí của truyền tống trận.
Nghĩ đến đây Lăng Tiếu bắt đầu tìm kiếm nơi ở phù hợp với nữ tính trong khu vực này.
Với tính cách cùng vị trí của Âm Quỷ Mẫu ở Âm Bạt tông, chỗ ở của bà ta tuyệt đối phải là đại điện đỉnh cấp nhất.
Ánh mắt Lăng Tiếu ngừng lại trên một ngọn núi.
Ngọn núi tuy không đại khí nguy nga như những ngọn núi khác, nhưng sinh cơ tràn đầy, thật ít sát khí tử khí, hơn nữa hoàn cảnh đặc biệt u nhã, một thác nước tuôn tràn, kích thích từng trận bọt sóng, nhìn qua đặc biệt duy mỹ.
Lăng Tiếu đáp xuống trước thác nước, chỉ thấy nơi đó còn đặt vài bộ quần áo nữ tính, trong lòng thầm nhủ:
- Hẳn là nơi này không sai!
Lăng Tiếu đi dạo qua một vòng vẫn không phát hiện được gì.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại giữa thác nước, khởi động lục nhãn đồng, nhìn thấu vào bên trong quả nhiên nhìn thấy một cửa động, mừng rỡ:
- Rốt cục tìm được rồi!
Ngay lúc Lăng Tiếu vừa định lao vào động thì chợt thấy một đạo hắc ảnh từ trong lao ra.
- Chẳng lẽ là người của Âm Bạt tông còn sống sót?
Lăng Tiếu nghi hoặc kêu khẽ, bay vút tới chuẩn bị ngăn cản hắc ảnh kia chạy trốn.
- Ha ha, ta tưởng là ai, nguyên lai là tiểu tạp chủng ngươi, vừa lúc tiêu diệt ngươi báo thù cho Hắc Ma môn!
Hắc ảnh kia cười to nói.
Ngay sau đó một đạo lực lượng đáng sợ hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Phanh!
Lăng Tiếu không kịp phản ứng, trực tiếp bị đánh bay.
Hắn không kịp phòng bị, kinh mạch, huyết dịch bị chấn sôi trào không ngớt, máu tươi phun tràn.
Hắn vừa ổn định lại thân hình, nhìn thấy người nọ kinh hô:
- Là ngươi, Hắc Ma!
Hắc Ma kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, hắn không nghĩ tới với thực lực hiện tại của Lăng Tiếu bị trúng một chưởng của mình mà chỉ phun ngụm máu lại chưa chết.
- Không ngờ còn nhớ được ta, không sai, chính là bổn môn chủ, thật không nghĩ tới tiểu tạp chủng ngươi tiến giai thần tốc như thế, có thể thông qua không gian bình chướng đi vào yếu tắc, nhưng ngươi chỉ dừng ở đây, hôm nay ta giết ngươi rồi nói sau!
Hắc Ma lạnh lùng nói một câu, thân ảnh công tới trước.
Lăng Tiếu không dám chần chờ, hóa thân bán long nhân, muốn tránh né chờ đợi Sát Thiên cùng Ngọc Nhu Phỉ chạy tới.
Nhưng Hắc Ma nhanh hơn hắn, ra chiêu thật tàn nhẫn, một quyền nện lên trên ngực hắn.
Phốc!
Lăng Tiếu lại bay ra ngoài, máu tươi phun đầy trời.
Hắc Ma cười lạnh:
- Thân thể thật cường hãn, lại trúng hai chiêu của ta mà không sao, nhưng không biết ngươi có thể chống cự được Thiên Ma Bổng của ta hay không!
Trong tay hắn xuất hiện thánh khí Thiên Ma Bổng hướng đầu Lăng Tiếu đập tới.
Kim Long thương xuất hiện trong tay Lăng Tiếu, toàn lực đón nhận Thiên Ma Bổng.
Oanh long!
Lăng Tiếu bị nện bay ra thật xa.
Hắc Ma không hề buông tha, sau lưng ngưng tụ hư ảnh Thiên Ma, sát khí hội tụ dày đặc trên Thiên Ma Bổng.
- Đi chết đi, tiểu tạp chủng!
Hắc Ma rống lên một tiếng, Thiên Ma Bổng hung hăng đập lên thân thể Lăng Tiếu.
Dù thân thể Lăng Tiếu có thể so sánh với thánh khí cao giai, nhưng thân thể cũng bị đánh biến dạng, kim sắc huyết dịch tuôn ra, xương cốt bại lộ bên ngoài.
Lăng Tiếu kêu lên thảm thiết, khiến người nghe được sợ hãi!
- Dừng tay, ta phải giết ngươi!
Một thanh âm phẫn nộ vang lên, một đạo bạch quang chói mắt bắn tới.
Hắc Ma phải thu hồi chiêu thức, thân ảnh chớp động tránh thoát bạch quang.
Cùng lúc đó một thân ảnh quỷ dị xuyên qua, một đạo kiếm quang giáng xuống, trực tiếp chém thẳng vào gáy Hắc Ma.
Một kích của Sát Thiên, không chút kẽ hở.
Hắn tu luyện thuật ám sát, khi thu liễm chân khí làm người khó thể phát hiện, khi phóng ra liền xuất một kích như sấm vang chớp giật, cho dù đối thủ cao giai muốn tránh né cũng không dễ dàng.
Hắc Ma cùng Sát Thiên đồng cấp bậc, Hắc Ma vừa tránh khỏi kính quang của Ngọc Nhu Phỉ, chờ sau khi hắn nhận thấy được sau lưng khác thường thì đã muộn.
Trường kiếm của Sát Thiên đã đâm vào sau lưng của hắn.
Nhưng trường kiếm không xuyên vào cơ thể Hắc Ma, chỉ phát ra thanh âm “đinh đương” thanh thúy.
Quần áo của Hắc Ma bị đâm xuyên qua, lộ ra bộ hắc sắc vệ giáp bên trong.
Sát Thiên biết mình ám sát thất bại, mũi kiếm vừa chuyển hướng ngay gáy Hắc Ma đâm tới.
Thân hình Hắc Ma cúi xuống, hư ảnh Thiên Ma xoay người hướng Sát Thiên đập tới.
Hai người đón đỡ một chiêu, Sát Thiên bị đẩy lui hơn mười bước, Hắc Ma chỉ nhào về phía trước vài bước, nhìn ra được Sát Thiên kém hơn Hắc Ma một bậc.
Mặc dù như thế nhưng Sát Thiên không hề lùi bước, từng đạo kiếm khí thiên nhân hợp nhất không ngừng bao phủ Hắc Ma, không gian chung quanh không ngừng bị xé rách.
Hắc Ma đơn đả độc đấu sẽ không e ngại bất cứ kẻ nào, Thiên Ma Bổng vung lên, mang theo sát khí ăn mòn dày đặc đem kiếm khí của Sát Thiên oanh tán.
Hai người chiến đấu dị thường kịch liệt, đồng thời gọi linh thú quần chiến lẫn nhau.
Ngọc Nhu Phỉ đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, phát hiện toàn thân hắn tổn thương, da thịt xương cốt tạng phủ cơ hồ bị nện vỡ.
Nàng rưng rưng nước mắt lấy ra đan dược cùng Sinh Mệnh Tuyền Dịch đút cho Lăng Tiếu, nói:
- Tiếu, huynh…huynh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, bằng không muội cũng chết với huynh!
Ngọc Nhu Phỉ tương xử vài năm với Lăng Tiếu, tuy tình cảm không oanh oanh liệt liệt, nhưng bình thản chân thực, là loại tình cảm yêu nhau như lá lành đùm lá rách.
Chứng kiến bộ dáng trọng thương hiện tại của hắn, lòng nàng vô cùng đau đớn.
Tình cảnh bi thảm như vậy đổi lại là ai chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Cũng may mắn người này chính là Lăng Tiếu, đầu hắn còn chưa dập nát, Bất Tử Thụ vẫn tồn tại trong thức hải, sinh mệnh lực lượng không ngừng truyền ra.
Mặc dù là như thế nhưng Lăng Tiếu vẫn cảm giác tình huống của mình thật tệ hại chưa từng có, loại thống khổ kia vốn không cách nào diễn tả, cơ hồ khiến cho hắn cảm thấy mình như bước chân vào địa ngục.
Nếu không có Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đúng lúc đuổi tới, hắn thật sự không còn cơ hội sống sót.
Hiện tại hắn hữu khí vô lực, không thể vận chuyển Cổ Hoàng thần công, chỉ phải dựa vào năng lượng Bất Tử Thụ khôi phục lại.
Hiện tại Ngọc Nhu Phỉ đút đan dược cùng Sinh Mệnh Tuyền Dịch cho hắn, đã khiến cho hắn cảm giác tốt hơn nhiều.
Hắn gian nan nói:
- Đừng…đừng động ta…đi giúp Sát Thiên giải quyết hắn!
- Nhưng huynh thì sao?
Ngọc Nhu Phỉ lo lắng hỏi.
- Ta…ta không sao, nhanh đi!
Lăng Tiếu nói thêm một câu, nhắm mắt khôi phục thương thế.
Ngọc Nhu Phỉ thoáng do dự nói:
- Vậy huynh ráng chịu đựng một chút, muội không muốn huynh chết!
Dứt lời thân ảnh nàng bay ra, hướng chỗ Hắc Ma lao tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...