Nhưng lúc hắn lẫn trốn cũng không quên dùng thiên hỏa quấy rầy cự ưng.
Cự ưng có bận tâm, không dám cho thiên hỏa dính vào người, chỉ có thể không ngừng dùng thuộc tính oanh tạc, hy vọng có thể giết chết nhân loại trước mặt.
Lăng Tiếu cũng dính không ít oanh tạc, liên tục nhả không ít máu, long lân cũng biến mất không ít, sau khi rời xa ngọn núi đó thì cự ưng như có hạn ché không dám tiếp tục đuổi theo, chỉ có thể phi thường không chịu nổi thét lên và quay về.
Rời khỏi ngọn núi kia thời gian xâm nhập gai tăng thật lớn, gương mặt Lăng Tiếu và bàn tay biến hóa nhanh chóng, hứn không còn phong thái trẻ tuổi, ngược lại biến thành lão đầu già nua, dường như có cảm giác sắp xuống lỗ.
Lăng Tiếu cố gắng thật nhiều, Sinh Mệnh Tuyền Dịch, vạn năm thụ chập... Các loại thánh bảo gia tăng sinh mệnh lực hắn đều ăn vào.
Đáng tiếc chúng chỉ có thể ngăn cản một ít cho hắn mà thôi.
- Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng, bằng không ta phải chết ở đây rồi.
Lăng Tiếu nhìn trong tay này cành Hắc Bạch tương gian thụ que lẩm bẩm nói.
Ngay lập tức lấy hắn từ cành gãy lấy một lát cây ăn vào.
Qua một lát hắn phát hiện sinh mệnh lực đã dừng xói mòn, hơn nữa có một lực lượng kỳ dị chảy trong người của hắn, bao phủ toàn thân của hắn.
Lăng Tiếu đại hỉ, hắn biết rõ đây là hiệu quả của lá cây, hắn vội vã ăn thêm một lá nữa.
Bỗng dưng một đạo lực lượng tinh thuần bao phủ toàn thân của hắn, lực lượng âm dương biến mất, mà sinh mệnh lực xói mòn cũng được phục hồi, diện mạo anh tuấn hiện ra lần nữa.
Lăng Tiếu nhắm mắt lại hưởng thụ, hắn cảm giác tính mạng thật đẹp, lực lượng âm dương này không ngừng tiêu trừ bệnh kín trong người của hắn, khiến thân thể của hắn càng có sức sống nhiều hơn.
Lăng Tiếu lúc này khôi phục như ban đầu, âm dương chi lực bao quanh hắn, mặc kệ bên ngoài ngày đêm luân chuyển hắn không có cảm giác gì.
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng:
- Cuối cùng vẫn tránh được một kiếp, nơi này không phải tuyệt địa hẳn phải chết, nó có một đường sinh cơ!
Lăng Tiếu hoài nghi chín đạo quan tạp này có phải là thần minh ở Thiên Vực cố ý làm ra hay không, mỗi một trọng đều tràn ngập nguy cơ, nhưng lại lưu đường sinh cơ cho người ta bắt lấy.
Lăng Tiếu thả Ngọc Nhu Phỉ ra, hình dạng của nàng không còn chút máu, có còn lại cảm giác tuyệt vọng.
- Nhu Phỉ nhanh ăn nó vào đi, nó có thể để giúp ngươi khôi phục dụng nhan, càng có thể ngăn cản lực lượng thời gian ở nơi này!
Lăng Tiếu không chờ được nói với Ngọc Nhu Phỉ, đồng thời nhét lá cây đầu tiên cho nàng.
Ngọc Nhu Phỉ nghe lời này đôi mắt đầy tinh quang, không nói hai lời lập tức nuốt lá cây của Lăng Tiếu.
Quả nhiên Ngọc Nhu Phỉ ăn lá cây này vào diện mạo sinh ra biến hóa, dần dần khôi phục dáng vẻ mỹ lệ trước kia, dáng người cũng trở nên no đủ.
Nàng cảm giác được bản thân mình biến hóa, nhịn không được hỏi Lăng Tiếu.
- Ta... Ta khôi phục sao?
Lăng Tiếu gật đầu, cười nói:
- Đương nhiên, không tin ngươi cầm gương chiếu vào đi, vẫn mỹ lệ đấy.
Vốn Lăng Tiếu chỉ thuạn miệng nói mà thôi, thế nhưng mà Ngọc Nhu Phỉ thực sự lấy gương ra xem, lúc này mới mừng rỡ kinh hô lên.
- Thực khôi phục, quá tốt!
Nói xong nàng không ngừng ôm lấy Lăng Tiếu, đôi môi không ngừng hôn Lăng Tiếu, cảm giác từ địa ngục tới thiên đường khiến nàng cảm thấy kích thích quá lớn.
Thời khắc này chút áp lực hảo cảm với Lăng Tiếu không kìm nén được, nàng phải quý trọng nó.
Thân thể Lăng Tiếu cứng đờ, lúc này hương vị ngọt ngào truyền tới, ở ngực của hắn có cảm giác mềm mại, không nghi ngờ máu của hắn như sôi lên.
Lăng Tiếu cũng không phải kẻ đần, hắn muốn chinh phục Ngọc Nhu Phỉ rất lâu, nhưng mà nàng vẫn không nhận, hắn cũng không có ý cường bạo, hôm nay không nghi ngờ là dịp tốt nhất.
Trong không gian không người, thiên địa chỉ có bọn hai người bọn họ, dục hỏa đã nhen nhóm.
Lăng Tiếu trong nháy mắt ôm ngược Ngọc Nhu Phỉ, một tay khoác lên lưng ngọc của nàng, một tay sờ mó nàng, cảm giác tròn và mềm mại khiến Lăng Tiếu cảm thấy hưng phấn.
Ngọc Nhu Phỉ càng không chịu được Lăng Tiếu vuốt ve, thân thể run lên như điện, hắn khó ức chế được cảm giác này nên rên một tiếng.
- Ôi!
Sắc mặt nàng đỏ như hoa, ánh mắt mê ly, đẹp không gì sánh kịp.
- Lăng Tiếu, muốn... Muốn ta đi!
Ngọc Nhu Phỉ e thẹn thấp giọng nói ra.
Lăng Tiếu lúc này hỏa diễm bành trướng, hắn dùng hành động hưởng ứng lời của Ngọc Nhu Phỉ.
Đầu lưỡi của hắn trực đảo hoành long, tha hồ mút cái lưỡi mềm mại của nàng, bàn tay lớn đưa vào xiêm y của nàng, từ lưng ngọc, cánh tay ngọc, tiếp theo cính là bộ ngực co giãn.
Hai người kích động hưng phấn, đều cảm thấy vô cùng mỹ diệu.
Lăng Tiếu thấy Ngọc Nhu Phỉ thân thể càng vô lực, nàng thở gấp dồn dập và rên rỉ cao vút, biết rõ đã tới thời cơ rồi.
Hắn thô lỗ xé rách y phục của nàng, tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa hiện ra,
Nàng có phong thái nhẹ nhàng, má ngọc đỏ lên, cái cổ trắng nõn, bộ ngực xốp giòn no đủ, hạt đậu đỏ vô cùng mỹ lệ, bụng dưới bằng phẳng sáng bóng, cỏ thơm um tùm, có thể nhìn thấy khe ngọc như như ẩn như hiện...
Bất lực chỗ nào của nàng cũng câu dẫn dục vọng nguyên thủy của người ta, đây là một yêu nghiệt câu dẫn người.
Hai mắt Lăng Tiếu đỏ lên, gào rú một tiếng, quần áo trên người hóa thành bụi.
Ngọc Nhu Phỉ cảm nhận được khí tức nam nhân của Lăng Tiếu xộc vào mũi, e thẹn nhắm mắt lại, bộ dáng mặc quân ngắt hái.
Lăng Tiếu không khách khí, trực tiếp ôm lấy Ngọc Nhu Phỉ, "Kim Long Thương" thuận thiến xông "Quan"!
Một tiếng kêu cao vút vang vọng không gian.
Tràng chiến đấu này không biết phải trải qua bao nhiêu ngày đêm luân chuyển mới chấm dứt.
- Ngọc Nhu, ngươi đã là nữ nhân của ta!
Lăng Tiếu vuốt ve Ngọc Nhu Phỉ và nói.
Ngọc Nhu Phỉ dễ bảo gật đầu, cười nói:
- Ân, ta bị ngươi chinh phục!
Nàng không nghĩ tới mình nhanh giao thân thể cho Lăng Tiếu như vậy, nhưng mà nàng không có hối hận, trong hoàn cảnh vốn tuyệt vọng như lúc trước khiến nội tâm của nàng biến hóa, ít nhất... Bây giờ nàng tính toán là nữ nhân chân chính.
Huống hồ Lăng Tiếu bày ra tiềm lực vô hạn, nàng cũng không cảm thấy có ủy khuất gì.
Lăng Tiếu ôm Ngọc Nhu Phỉ, lại nhìn thấy ngọc phong và hạt đậu đỏ cao vút. Lúc này hắn đắc ý nhào nặn nó biến hình.
- Ta đã nói ngươi sẽ trở thành của ta mà không tin.
Hắn ngừng một chút và nói:
- Cả đời này ta sẽ hảo hảo thương ngươi.
Ngọc Nhu Phỉ nói:
- Bay giờ thừa dịp có thời gian, ngươi lại thương ta thêm một lần đi!
Nàng mới khai hoang, dù vẫn có chút đau đớn nhưng sau khi thích ứng thì không cảm thấy gì, ngược lại rất dư vị cảm giác vừa rồi.
Lăng Tiếu cười cười nói:
- Vi phu thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!
Tiếp theo hắn lại ôm lấy nàng, bày ra tình ý nồng đậm.
Ba ngày sau hai người lại đi nhanh, đi tới bình chướng không gian.
Sau khi ăn lá cây đen trắng vào, bọn họ đã cảm thấy không còn bị thời gian ở đây ăn mòn, hoàn toàn có thể thả chậm tốc độ.
Hai người vừa rơi vào bể tình, Ngọc Nhu Phỉ cảm giác hoan lạc rất sung sướng, mà Lăng Tiếu lại thích dáng vẻ mị hoặc của Ngọc Nhu Phỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...